*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần này coi như có thể túm được thóp của Lục Ngọc rồi. Cô thân là cán bộ, xin nghỉ làm việc riêng, nếu nói chuyện này ra, chắc chắn có ảnh hưởng tới danh tiếng của cô.
Lý Đại Nguyên lại nói: “Có thể có ảnh hưởng gì, bây giờ trưởng thôn thiên vị cô ta!”
Chị Lý nói: “Anh, vậy chúng ta phải làm sao? Chính vì cô ta, chồng em mới đòi ly hôn với em, thực sự không nuốt trôi cục tức này!” Nói xong lại rơi nước mắt.
Lý Đại Nguyên nói: “Anh đi xử lý!”
Chị Lý ngấn lệ nói: “Vẫn là anh trai thương em!”
Đốt lên d*c vọng bảo vệ mãnh liệt của Lý Đại Nguyên.
Lúc này Lục Ngọc còn chưa biết gì.
Lý Đại Nguyên biết trưởng thôn tốt với Lục Ngọc, chi bằng quậy to một chút. Anh ta đã suy nghĩ mấy ngày, hôm trước đến trạm điện thoại công cộng ở thôn cách vách gọi điện thoại tố cáo Lục Ngọc thân là cán bộ thôn lại làm kinh doanh.
Thời này tố cáo rất hữu dụng.
Anh ta vừa tố cáo, trong huyện đã cảnh giác, sau đó đến xưởng gang thép phỏng vấn điều tra.
Cán bộ thôn cũng là cán bộ, không thể làm ra chuyện vi pháp loạn kỷ.
Lúc này, trưởng thôn đang nói chuyện đưa rau củ trái vụ vào cung tiêu xã, Lục Ngọc còn nói đóng gói rau củ trái vụ này nọ.
Ngay lúc này, trưởng thôn nhận được điện thoại, nói có người tố cáo Lục Ngọc. Tổ điều tra đã xuất phát, bảo họ làm lãnh đạo thôn, phải phối hợp.
Trưởng thôn cúp điện thoại, hỏi Lục Ngọc.
Trong lòng ông ta biết Lục Ngọc đã đắc tội người khác.
Ra ngoài buôn bán, xưa giờ trong thôn luôn mắt nhắm mắt mở.
Chỉ cần không ảnh hưởng việc đồng áng đều được, nhưng bây giờ có người cố tình điểm danh chỉ họ, còn kể chi tiết chuyện Lục Ngọc buôn bán. Trưởng thôn nói: “Người tố cáo chắc chắn là người trong thôn chúng ta.”
Còn nói tới chuyện căn nhà lớn của nhà họ Thẩm, bán nhà cũ xung công quỹ là chuyện được cho phép. Bây giờ có người nhắc lại chuyện cũ, ngược lại giống như lãnh đạo cho Lục Ngọc đi cửa sau vậy.
Trưởng thôn tức chế.t, ông ta làm việc quang minh lỗi lạc, bị người ta hiểu lầm oan uổng như vậy, đâu thể nhịn được. Lập tức bắt đầu đi hỏi từng nhà, muốn tìm ra người tố cáo này.
Trong thôn không có bí mật, rất nhanh Lý Đại Nguyên đã nổi ra mặt nước. Chỉ có một mình anh ta là lén la lén lút chạy vào trong huyện dạo gần đây.
Lý Đại Nguyên là anh trai của chị Lý. Cũng coi như có chút xung đột với Lục Ngọc, nhưng trưởng thôn vẫn luôn không để tâm. Lòng đố kỵ của phụ nữ cũng đáng bị người ta báo thù trực diện.
Trưởng thôn lập tức gọi Lý Đại Nguyên: “Có phải là cậu tố cáo không?”
Lý Đại Nguyên nói: “Là tôi, tôi làm ra được thì không sợ bị người khác nói.”
Trưởng thôn vô cùng tức giận: “Cậu còn có lý? Trong thôn bán nhà, bán đã mấy ngày rồi, là Lục Ngọc giao tiền đầu tiên, có gì không đúng!”
Ghét người ta có, chế nhạo người ta không.
Loại người này đáng hận nhất.
Trưởng thôn nói: “Nếu cậu có ý kiến gì, nên nói với thôn, chứ không phải đi tố cáo khắp nơi!”
Lý Đại Nguyên gân cổ nói: “Mọi người đều ăn cơm tập thể, nếu cô ta đã có mối làm ăn kiếm tiền, vì sao không nói với thôn? Tôi đề nghị phải xung công quỹ tiền Lục Ngọc kiếm được.”
Trưởng thôn nghe xong, tức cười: “Bình thường cậu không cố gắng, chỉ muốn dòm ngó tiền của người khác!”
Ông ta đang phê bình ở đây, rất nhanh có xe ô tô tới.
Xe ô tô là thứ rất hiếm thấy, rất nhanh đã thu hút lòng tò mò của người trong thôn, đều tới đây xem.
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, đều hỏi thăm lẫn nhau.
Người trong tổ điều tra nói: “Lục Ngọc, có người tố cáo cô ở bên ngoài tham ô đồ của công để kiếm tiền, đào góc tường của xã hội chủ nghĩa, cô thừa nhận không?”
Người dân có mặt ở đây nghe xong, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, tội danh này không nhỏ.
Lục Ngọc nheo mắt, nói: “Tôi chỉ là giúp đỡ bạn bè!”
Chuyện này cô tuyệt đối không thừa nhận, con số không nhỏ, một khi thừa nhận, không chỉ đơn giản là bị tịch thu tiền. Nói không chừng còn sẽ định thành tội phạm, bị bắt nhốt mấy ngày.
Người của tổ điều tra nói chuyện với Lục Ngọc, xung quanh có không ít người vây xem.