*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bà nghĩ ngợi, cắt thịt đùi sau cộng thêm mười cân thịt mỡ, tổng cộng năm mươi cân, nói: “Chỉ bán số này, cái khác mấy người đừng mong mỏi nữa! Mỗi người một cân.”
Người cả thôn vui không thể tả.
Bán một tệ rưỡi một cân. Đây được coi là Tiêu Thái Liên bán rẻ cho họ, ai cũng tới mua! Năm mươi cân thịt cũng không cầm cự được lâu, rất nhanh đã bị giành mua sạch.
Giao lòng heo, móng heo, đuôi heo các loại, cộng thêm xương cho Lục Ngọc, lại cắt thêm mười cân thịt heo! Nếu đã mời cả thôn ăn thịt thì không thể keo kiệt.
Lòng heo Lục Ngọc làm trước đây đã chinh phục người của xưởng gang thép trong huyện, những người trong thôn này dĩ nhiên cũng không nói gì. Họ cũng không biết Lục Ngọc làm kiểu gì, dù sao thì mùi thơm xộc vào mũi, chưa đợi ăn đã bắt đầu đói.
Tiêu Thái Liên nghĩ một chút, gọi mấy đứa con trai con dâu tới, đưa mỗi phần thịt hai mươi cân nói: “Đem cho nhà mẹ vợ các con đi.”
Tổng cộng bốn đứa con trai, chia ra tám mươi cân, cộng thêm huyết heo, và số thịt bán vừa nãy, tổng cộng còn lại chưa tới năm mươi cân.
Một con heo nhìn có vẻ rất to, nhưng không đủ chia.
Vốn dĩ Tiêu Thái Liên còn muốn cầm một ít cho em trai mình, bây giờ không có dư dả nữa, liền không nỡ! Dù sao thì bây giờ có tủ lạnh, phải ăn tới tết.
Tiêu Thái Liên lại cắt mười cân xương sườn cho Lục Ngọc, bây giờ bọn họ chia ra sống riêng, sau này phải nấu ăn riêng.
Tiêu Thái Liên gọi Lục Ngọc tới, nói: “Vốn dĩ tủ lạnh các con nên cầm đi, nhưng trong nhà cần dùng để trữ thịt, con tốn bao nhiêu, mẹ mua lại. Con mua cái khác.”
Loại đồ điện gia dụng tiên tiến này, càng dùng càng thấy tốt, có gì đều nhét vào trong, bây giờ không tách rời với nó được!
Lục Ngọc nói: “Mẹ, mẹ cứ dùng đi.”
Bây giờ Tiêu Thái Liên có mối bán cổ vịt, cũng giàu có hơn, nói: “Không sao, con nói đi, mẹ không thể chiếm hời từ các con, vừa mua xong nhà cũng không có tiền gì.”
Lục Ngọc nói: “Một nghìn.” Sau đó còn đưa phiếu mua tủ lạnh cho bà xem.
Tiêu Thái Liên nói: “Một nghìn?” Một cái tủ lạnh, còn đắt ngang ngửa căn nhà cô mua.
Trong tay Tiêu Thái Liên có gần chín trăm tệ, nhưng sống vẫn phải giữ lại một chút tiền trong tay chứ, không thể lấy hết ra được, nghĩ ngợi rồi nói: “Mẹ đưa cho con bảy trăm trước, số còn lại, có rồi mẹ đưa sau.” Lục Ngọc không cưỡng được mẹ chồng, chỉ đành nhận số tiền này.
Trong thôn, nhà họ Phó nấu mười nồi màn thầu tạp lương, hơn trăm cái. Mỗi cái đều to hơn nắm tay, người bình thường ăn một cái là no! Biết Lục Ngọc nấu ăn nên chuẩn bị nhiều một chút, đề phòng không đủ ăn.
Rất nhanh đồ ăn được bưng ra, mùi thơm bay khắp lối.
Bên phía nhà mới của Lục Ngọc không đủ rộng rãi, nên đến bãi đập lúa trong thôn mở tiệc.
Thùng đựng đồ ăn đều là mượn từ thím đầu bếp trong thôn.
Tất cả mọi người xếp thành hàng dài, rướn cổ nhìn vào trong! Rất nhanh đã bắt đầu múc đồ ăn. Sau khi bưng được một bát đồ ăn đều không nỡ ăn, muốn mang về nhà, buổi tối xào thêm chút rau bỏ vào ăn.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng họ vốn không khắc chế được mùi thơm này.
Nghĩ lén ăn một miếng, ai biết, nhưng ăn một miếng xong liền muốn ăn miếng thứ hai, chẳng mấy chốc đã ăn hết.
Lẩu nhà Lục Ngọc rất thực tế, mỗi người ít nhất cũng được hai lát thịt.
Ai cũng ăn tới thích mê, dứt khoát đều ở đây ăn.
“Ngon thật!”
Những người này cũng không ăn không, biết Lục Ngọc chuyển nhà, đều mang đồ tới cho. Có người mang gạo, có người mang rượu, còn có người mang đường đỏ, thứ gì cũng có, hơn nữa quà đều rất dày.
Khiến nhà bếp nhỏ của Lục Ngọc bị chất đầy, Lục Ngọc muốn Tiêu Thái Liên mang về một ít.
Tiêu Thái Liên nói: “Không cần, trong nhà đều có.”
Trước đây cảm thấy con trai ra riêng, tâm trạng không tốt, nhưng bây giờ Tiêu Thái Liên đã nghĩ thoáng, đều ở trong một thôn, cũng không xa gì, lúc nhớ con trai và con dâu, có thể tới gặp bất cứ lúc nào.
Hơn nữa sau khi Lục Ngọc mua nhà, bà cũng hãnh diện không ít.
Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đã chuyển đi. Nhà của họ lập tức mua giường lớn, bảo con của anh cả, anh hai, anh ba đều tới ngủ, dù sao thì đều là con trai.