*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Chương nghe xong liền biết là đồ tốt, cha anh ta là xưởng trưởng, có đồ ngon gì chưa từng ăn qua.
Bình thường đồ tốt đều không ưng.
Lưu Chương thấy cha anh ta bảo vệ đồ ăn, cũng giành lấy một cái bỏ vào trong miệng nhai, kinh ngạc trừng to mắt.
Cả một buổi chiều anh ta ăn cực kỳ sạch sẽ, ăn hết từng thớ thịt trong mỗi một khớp xương.
Một cái cổ vịt thế mà lại ăn ra cảm giác thỏa mãn, ăn xong, gom xương lại thành một nắm nhỏ, còn nghịch trong tay một lúc.
Chỉ có điều một cái cổ vịt ăn không đã thèm.
Anh ta muốn nhân lúc cha không chú ý lấy một cái, cha anh ta hung hăng trừng anh ta: “Tối nay chú Trần quay về, trong nhà đang lo không có mồi nhắm.”
Lưu Chương có hơi bất mãn: “Đây là Lục Ngọc cho con.”
“Thế thì sao, cha là cha con.”
Lưu Chương nói: “Nếu không phải nhờ phúc của con, cha căn bản không ăn được, buổi tối chú Trần ăn cơm, con cũng phải đi ăn!” Ít nhất phải ăn ké thêm hai cái cổ vịt nữa.
Cha anh ta cười mắng một câu: “Giỏi!”
Ngày hôm sau, Lưu Bàng đến thôn rất sớm, nhưng đây là do dậy muộn, nếu không càng sớm hơn, với niềm hưng phấn của anh ấy, từ hôm qua ăn được cổ vịt đã muốn tới rồi.
Cổ vịt treo gió Lục Ngọc cho anh ấy hôm qua quá ngon, cổ vịt dai lại đã thèm, một cái cổ vịt có thể ăn rất lâu.
Lúc Lưu Bàng làm lòng heo đã nếm được vị ngọt, anh ấy không thích làm việc ở trại heo nữa, chỉ muốn bỏ nghề theo Lục Ngọc hợp tác kinh doanh.
Nhưng thịt heo khá nghiêm ngặt, hơn nữa bây giờ sản lượng ít lại tăng giá, căn bản không có đồ dư cho anh ấy dùng.
Lúc ăn được cổ vịt treo gió này, trong đầu lại vang lên sấm sét.
Người thích ăn như anh ấy rất kén chọn. Đồ mà ngay cả anh ấy cũng cảm thấy ngon, nếu cho lên thị trường bán, chắc chắn rất nổi.
Người có cùng suy nghĩ với anh ấy còn có Lưu Chương. Hôm qua còn tìm anh ấy, kể lể mười cái cổ vịt kia của mình, chỉ mới ăn được một cái đã bị cha anh ta tịch thu, lúc trơ mắt nhìn cha với chú uống rượu, trái một cái phải một cái, chẳng mấy chốc đã xử xong.
Anh ta thèm muốn chế.t, tới chỗ anh em tốt ăn chực.
Lưu Bàng vốn bảo vệ đồ ăn, nhưng nghe bạn tốt kể thảm thiết như thế, đồng ý chia cho anh ta hai cái.
Hôm qua họ uống rượu có hơi muộn, cũng không tiện tới.
Hôm nay dậy sớm, trời còn tờ mờ sáng anh ấy đã lái xe xuất phát, lúc tới thôn vẫn rất sớm.
Vừa hay lúc tới, Lục Ngọc đang quét dọn trong sân.
Từ sau khi cô chuyển tới căn nhà lớn của nhà họ Thẩm, sân nhỏ quét dọn sạch sẽ đẹp đẽ.
Lục Ngọc còn đổi một ít giống hoa tươi với cô gái trong thôn, thực ra chỉ là hoa dại trên núi, nở rất rực rỡ.
Hơn nữa loại hoa này dễ trồng, chỉ cần gieo một nắm giống phía sau và trước nhà, không cần chăm sóc gì, đợi tới mùa xuân năm sau sẽ nở hoa, mùa hoa rất dài, đều trên bốn tháng.
Lục Ngọc nhìn thấy Lưu Bàng, nói: “Sao anh tới sớm như vậy?”
Lưu Bàng nhìn thấy Lục Ngọc liền hưng phấn, nói: “Cổ vịt đó của chị quá ngon.”
Lục Ngọc cho rằng anh ấy chưa ăn đã, nói: “Lần sau tôi làm tiếp.”
Lưu Bàng nhìn thấy Lục Ngọc liền bắt đầu bóc phốt: “Hôm qua Lưu Chương dẫn một đám anh em tới chỗ tôi ăn chực, tôi chỉ ăn được ba cái!”
Người khác vừa mang rượu vừa mang đồ ăn tốn không ít tiền, anh ấy cũng ngại giấu cổ vịt.
Sau khi đám anh em đó ăn xong, ai cũng cảm thấy ngon, nói trước đây chưa từng ăn qua.
Lục Ngọc cười không nói gì, dù sao cô cũng là người xuyên sách tới, cô từng trải qua thời kỳ mỹ thực phát triển mạnh mẽ như giếng phun.
Thập niên 80 rất nhiều người ngay cả dầu cũng không dám ăn thỏa thích, nếu cho họ ăn đồ ăn vặt nổi tiếng ở sau này, đối với họ mà nói quả thực chính là đả kích lớn.
Một phương pháp làm đậu phụ thối đã có thể khiến họ cảm thấy ngon tới m.ô.n.g lung, càng đừng nói là cổ vịt treo gió được tỉ mỉ chế biến.
Lục Ngọc còn chưa lên tiếng, Lưu Bàng tiếp tục nói: “Tôi muốn hợp tác mối làm ăn này với chị.”