Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

chương 283: anh nhường em nhịn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh cả giống như con bò vàng trong nhà, bình thường ít nói kiệm lời, nhưng nói tới làm việc lại là người đầu tiên không hổ thẹn.

Anh hai vừa lên tiếng, anh cả nói: “Để chú hai đi đi, tính tình chú hai tốt.”

Một công việc tốt như vậy, người khác muốn làm cũng không làm được, hai người lại anh em nhường nhau.

Tiêu Thái Liên nhìn thấy anh em bọn họ không bởi vì một công việc mà nảy sinh hiềm khích, nói: “Vậy mẹ làm chủ, để thằng cả đi!”

Người Tiêu Thái Liên thương nhất là thằng tư Phó Cầm Duy, nhưng thằng cả là đứa con đầu tiên, từ nhỏ đã thương.

Cộng thêm tuổi của con trai cả cũng không nhỏ, sợ sau này khó sắp xếp, dù sao thì tuổi tác bày ngay đây.

Mẹ chồng dứt lời, coi như đã chốt hạ.

Chị cả vui mừng cảm ơn mẹ chồng, Lục Ngọc nhìn, những người khác có hơi thẫn thờ, đặc biệt là chị hai, chị ba đều sắp xị mặt rồi.

Anh cả còn hỏi Phó Cầm Duy về quan hệ xã giao ở cung tiêu xã. Anh ấy chưa từng đi làm, chỉ sợ không làm tốt.

Phó Cầm Duy ở bên an ủi anh ấy.

Lục Ngọc nhìn thấy chị hai và chị ba túm tụm lại, đi vào phòng, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.

Cô nhìn mẹ chồng một cái, mẹ chồng không nói gì.

Trong nhà chỉ có một công việc, để ai đi không để ai đi, người khác khó tránh khỏi sẽ có vài ý kiến, rất khó cân bằng.

Chị hai vốn có quan hệ rất tốt với chị cả, nhưng gặp phải chuyện này không khỏi có chút ai oán: “Sao chuyện tốt đều không tới lượt chúng ta chứ?”

Chị ba Phó nói: “Ai bảo chị cả mang thai chi, giống như chưa ai mang thai vậy, sao trước đây không thấy thế này, bây giờ chị cả ở trong ổ phúc rồi, bánh trứng gà trong nhà cung ứng, còn có sữa trâu uống. Bây giờ có một công việc tốt cũng là của họ!”

Chị hai nói: “Chúng ta không có mệnh đó.”

“Cái gì mà không có mệnh đó, sau này bảo chồng chị cố gắng chút, chúng ta cũng mang thai, không phải cái gì cũng có sao?” Ngữ khí mang theo ganh tỵ. Chị hai Phó nói: “Sao bản thân em không sinh!” Vợ chú ba miệng nhanh nhảu thì nhanh nhảu, chỉ là nói chuyện khó nghe.

Chị ba nói: “Em chỉ là tùy tiện đùa thôi, xem chị kìa, sao còn tưởng là thật!” Mãi một lúc lí trí mới quay lại.

Chị ta bổ sung: “Cho anh cả cũng được, chúng ta không thể biểu hiện ra, chắc chắn chú tư có phát triển, nếu sau này không làm xuể, vẫn cần người mình giúp đỡ không phải sao, chúng ta đừng vì nhỏ mất lớn, sau này khiến người ta tổn thương!”

“Lời tốt lời xấu gì cũng chỉ có mình em nói.” Chị hai cảm khái một câu: “Chị còn lớn hơn em một tuổi, chuyện này chị có thể không biết sao?”

Nhìn hai vợ chồng chú tư, bây giờ Lục Ngọc là cán bộ thôn, chú tư là sinh viên đại học, bất luận là học thức hay là nhãn giới, bọn họ đều không thể so được.

Phó Cầm Duy ngay cả bát cơm sắt cũng bỏ, muốn tự đi gây dựng sự nghiệp, vậy chắc chắn là gây dựng sự nghiệp tốt hơn.

Không cần phải bởi vì chuyện này mà ầm ĩ, không có được lợi lộc gì, chuốc bực vào người, chi bằng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Hai chị dâu này đều là người thông minh, suy nghĩ một chút liền hiểu ra.

Nhưng vừa nãy đã tỏ thái độ rồi, chỉ sợ người khác để bụng, hai chị em dâu nói xong vội vã đi cứu vãn, ra ngoài nhìn mẹ chồng, nói: “Hôm nay chúng ta nấu chút gì ngon!”

Tiêu Thái Liên nói: “Chỉ biết ăn!” Thực ra bà cũng lén lút quan sát hai cô con dâu, vừa thấy chúng không để bụng, cũng thở phào một hơi.

Lục Ngọc vừa xào thêm gia vị kho cổ vịt, đủ dùng năm ngày.

Xa xa đã nghe Lưu Bàng tới tìm, nói: “Tôi vừa mới tới nhà chị, thấy không có ai nên tới đây.”

Lưu Bàng cười ha ha, nhưng thấy bầu không khí có hơi khác thường. Phó Cầm Duy đi gánh nước, chỉ có Lục Ngọc lén lút nói cho anh ấy biết: “Phó Cầm Duy từ chức rồi! Muốn làm cùng với anh.”

Chuyện này cả nhà đều đã thương lượng xong, không nói với thôn trước, im ắng xử lý trước, có thể được ngày nào hay ngày đó.

Lưu Bàng có hơi kích động, nhưng cũng không dám biểu hiện ra.

Lần này anh ấy tới là vận chuyển năm trăm cân rau đến xưởng lò xo cho thôn, Lưu Bàng dẫn Lục Ngọc và Phó Cầm Duy vào huyện trước, đợi lúc chở hàng lần hai sẽ tập hợp với hai người.

Lần thứ hai chở hàng, có mẹ Lục, chủ nhiệm phụ nữ, còn có vợ của bí thư thôn - Lâm Thúy Hoa đi cùng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio