*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong vòng một đêm đã trở nên trắng xóa một vùng, ra ngoài lạnh run cầm cập, gió chui vào trong cổ.
Lục Ngọc nhìn Phó Cầm Duy.
Phó Cầm Duy nói: “Hôm nay anh nhất định sẽ về nhà trước bốn giờ.” Nhưng hôm nay anh phải ra ngoài.
Lục Ngọc nói: “Anh đi bằng gì, vẫn đạp xe đạp sao?”
Bên ngoài tuyết lớn, đạp xe đạp cũng rất cực.
Phó Cầm Duy nói: “Kiên trì hai năm, chúng ta cũng mua xe!”
Lục Ngọc nói: “Hay là anh ngồi xe buýt đi đi.”
Xe buýt tàn ở trong huyện, cửa sổ đều vỡ rồi, nhưng chung quy vẫn tốt hơn đạp xe đạp giữa trời tuyết rét buốt.
Phó Cầm Duy: “Được, anh ngồi xe buýt.”
Lục Ngọc tiễn anh ra ngoài cổng, có hơi lưu luyến vẫy tay: “Anh về sớm chút!”
Phó Cầm Duy đồng ý.
Lục Ngọc nhìn người đi xa, vừa quay người liền thấy chị ba Phó ở bên cạnh.
Trên mặt chị ba Phó mang theo nụ cười trêu ghẹo, còn cầm cuống họng bắt chước Lục Ngọc: “Anh về sớm chút?”
Má Lục Ngọc nóng lên: “Em không có nói như thế.”
Chị ba Phó nói: “Biết các em ngày càng ngọt ngào rồi!”
“Tối nay mọi người đều tới nhà bọn em ăn lẩu.”
Chị ba Phó nghe vậy liền sáng mắt, Lục Ngọc nói: “Còn cả cha mẹ và chị cả em, người nhiều đông vui!”
Chị ba Phó nói: “Được, còn cần chuẩn bị gì không?” Vừa nghe Lục Ngọc thi triển tay nghề, chị ta biết ngay họ sắp có phúc ăn rồi.
Lục Ngọc nói: “Chị đi cùng em tới lều rau, hái chút rau.” May mà có lều rau, nếu không không ăn được rau tươi.
Đến lều liền thấy trưởng thôn và chủ nhiệm phụ nữ ở đó.
Trưởng thôn thấy bên ngoài tuyết rơi, thở dài một hơi, nhìn thấy Lục Ngọc lập tức ai oán: “May mà có mấy xưởng đã đặt rau với chúng ta, nếu không cũng rất khó bán.”
Lục Ngọc nói: “Vượt qua được thì tốt, trời càng lạnh chúng ta bán rau càng tốt.” Không giống như đậu phụ thối chiên giòn, lúc bình thường rảnh rỗi mọi người nguyện ý vây quanh đợi ăn, nhưng khi trời lạnh, không ai muốn xếp hàng ăn.
Không giống rau quả, càng lạnh càng muốn ăn chút gì đó tươi mới.
Trưởng thôn được an ủi: “Ừm, vạn sự khởi đầu nan.”
Có thể là trước đây quá thuận lợi nên đã ngó lơ một số thứ, một khi xuất hiện khó khăn liền có hơi không chịu nổi, may mà còn có Lục Ngọc ở đây đưa ra sách lược, miễn cưỡng coi như có thể vượt qua ải này.
Chủ nhiệm phụ nữ hỏi: “Các cô tới làm gì?”
Lục Ngọc nói: “Chúng cháu tới mua ít rau!”
Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Mua cái gì, trực tiếp vào hái là được rồi.”
Lục Ngọc: “Vậy không được, đều phải dựa theo quy tắc.” Cô đi vào hái chút rau sống, rau thơm, nấm.
Đủ năm cân, trưởng thôn dựa theo một hào một cân bán cho cô, tổng cộng mới tốn năm hào, đủ cho tối nay họ nhúng lẩu rồi.
Lục Ngọc mang một đống rau to về tới nhà, bảo chị ba Phó đi thông báo với nhà họ Phó, nhà họ Lục do Lục Ngọc thông báo.
Mọi người đều rảnh rỗi, nói muốn phụ giúp làm chút việc nên tới khá sớm.
Lục Ngọc có một gian ngoài, bàn lớn cũng có sẵn.
Bày cái nồi đồng ở giữa, mọi người vừa hay vây một vòng. Lục Ngọc lấy thịt dê cuộn đã đông lạnh ra, dùng d.a.o cắt thành lát mỏng.
Đây là việc khí lực, anh hai Phó ở bên cạnh ôm đồm việc này, anh ấy làm việc quanh năm, cắt vừa mỏng vừa nhanh, mỗi một lát cắt xuống đều tự nhiên biến thành cuộn thịt dê nhỏ.
Thịt dê mà Lục Ngọc cuộn lại đó khoảng mười cân, cắt xong ba dĩa còn dư hai dĩa. Thịt chất lên giống như núi thịt, trông rất tráng kiện.
Chẳng mấy chốc, cha mẹ Lục và chị cả cũng tới.
Lục Bảo quanh quẩn bên Lục Ngọc.
Lục Ngọc định buổi tối sẽ bắt đầu ăn, đợi anh cả Phó và Phó Cầm Duy về ăn cùng.
Người đông lên, có người phụ giúp rửa rau, ngay cả Lục Bảo cũng có thể phụ xé nấm.
Bày rau đã rửa xong lên, vô cùng phong phú, sau đó bắt đầu bỏ vừng, hẹ, chỉ gia vị đã hơn mười phần, khiến người ta nhìn thấy cũng cảm thán.
Chị hai Phó nói: “Ôi trời, thế này phải ngon cỡ nào chứ?” Dùng nhiều gia vị như vậy, chưa ăn đã cảm thấy ngon.
Cũng chỉ có Lục Ngọc có thể nghĩ ra được thứ ngon như vậy, người khác cũng không gom đủ số gia vị này.
Lương thực chính Lục Ngọc định làm chút mì cán, việc này để chị hai Phó lo, làm khoảng hơn ba cân mì. Buổi trưa, nấu đơn giản chút mì nước, đều ăn ở đây.