*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Ngọc quay lưng lại âm thầm lau nước mắt.
Hai mẹ con cô trải chăn đệm xong rồi đưa người vào, tốt xấu cũng ấm áp hơn một chút, thời tiết ở đây quá lạnh.
Lúc quay về, gương mặt mẹ Lục đầy rẫy thống khổ.
Lục Ngọc nói: “Mẹ mẹ đừng lo, chuyện này con có thể nghĩ cách!”
Mẹ Lục nói: “Làm phiền con rồi, nếu cần tiền thì cứ việc nói với mẹ!”
Sáng ngày hôm sau, tuyết ngừng rơi, rất nhiều người muốn vào huyện, đều muốn thử nghiệm một chút, có phải thật sự mua đồ không cần phiếu không, Lục Ngọc đi cùng với họ.
Lục Ngọc là vào huyện làm thủ tục, sau khi cùng họ tới huyện liền chia ra hai ngã.
Lục Ngọc cầm tờ đơn trưởng thôn viết tìm được chủ nhiệm này, sau đó nói rõ sự việc.
Tất cả đều phù hợp lưu trình, chủ nhiệm cũng rất sảng khoái, trực tiếp nói với Lục Ngọc: “Được, ký tên đi.”
Thủ tục không rườm rà, đợi Lục Ngọc ký tên, liền đóng con dấu lên, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng tan bớt.
Lúc Lục Ngọc quay về, cô tới Bạch Gia Thôn trước.
Trưởng thôn Bạch ở đây, Lục Ngọc đưa công chương và văn kiện cho ông ta xem.
Trưởng thôn Bạch nói: “A, hóa ra là chuyện này, được, cô tới đón người đi!” Ông ta cho phép đón người.
Nhưng làm xong việc rồi, ông ta vẫn luôn theo bên cạnh Lục Ngọc, muốn nói thêm vài câu với cô, mong Lục Ngọc chỉ ra điểm vàng gì đó, nâng đỡ Bạch Gia Thôn một chút.
Lục Ngọc đâu thể không biết suy nghĩ của ông ta, nói: “Trưởng thôn Bạch, dạo này cháu có một số chuyện, đợi rảnh rỗi nếu có chỗ nào cần tới cháu, chú cứ nói.”
Trưởng thôn Bạch chỉ trông mong câu nói này, nghe Lục Ngọc nói xong, cười nhe răng híp mắt, thấy cô đón Phó Chi đi, cuối cùng còn đặc biệt tìm một chiếc xe bò đưa họ về.
Chân của Phó Chi đã bị thương rất nặng, không thể đi được.
Như vậy Lục Ngọc lại cảm ơn trưởng thôn Bạch mới cùng bà ấy về thôn.
Lục Ngọc dùng chăn bọc Phó Chi thật kỹ.
Tới thôn Đại Vũ.
Bốn phía tuyết trắng xóa, nhưng dưới gốc cây đầu thôn thế mà còn có rất nhiều người rảnh rỗi túm tụm lại, không sợ lạnh, đều ở đây tán gẫu. Thấy Lục Ngọc đưa người về, đều đi tới, nhìn kỹ, có người nói: “Tôi tưởng là ai, đây không phải Phó Chi sao?”
“Phó Chi là ai?” Rất nhiều nàng dâu trẻ không biết, vội vàng đi lên hỏi, chỉ có những người hơi có tuổi đó mới biết, nhỏ tiếng giải thích.
Chuyện năm đó thực sự ầm ĩ rất lớn, cho dù không biết Phó Chi là ai, nói ra chuyện năm đó hoặc nhiều hoặc ít cũng có ấn tượng.
Nhất thời tiếng kinh thán vang lên trầm bổng.
Lục Ngọc mặc kệ những người này, trực tiếp đưa Phó Chi về nhà.
May mà nhà cô rất nhiều phòng, có thể dọn ra một phòng, chăn đệm đều có sẵn.
Mẹ Lục nghe tin vội vàng chạy tới, nhìn thấy Phó Chi được đón về, biết những khổ nạn kia đều đã kết thúc! Cảm xúc không thể nào kiềm chế được nữa, òa một tiếng khóc nức nở: “Chị Phó Chi, chị chịu khổ rồi!”
Phó Chi không có bất cứ phản ứng gì, chỉ ngây ngốc nhìn bà.
Lục Ngọc nói: “Tắm cho dì ấy trước, sau đó xem thử vết thương trên người, con đi tìm Lão Dương Đầu.”
“Được.” Mẹ Lục không nói được lời nào khác, gặp phải chuyện lớn kiểu này, trước giờ bà không có chủ kiến, may mà Lục Ngọc bình tĩnh.
Mẹ Lục vội vàng đi nấu nước, chị cả Lục cũng tới phụ.
Trên người Phó Chi đã rất lâu không tắm rửa rồi, dùng nước sạch ngâm một chút, nhẹ nhàng chà lên da, đều sẽ ra từng lớp đất dày.
Trên người Phó Chi có rất nhiều vết thương, vết thương do lạnh, có nơi sưng tấy, còn có nơi nứt ra, trông càng thê thảm.
Hơn nữa bà ấy gầy trơ xương, mẹ Lục lại không nhịn được ứa nước mắt.
Sợ đụng trúng vết thương của bà ấy, tắm một lần, gần như dùng hết toàn bộ tinh lực của họ.
Sau khi tắm xong, đồ cũ của Phó Chi đã rách bươn, tìm đồ cũ của Lục Ngọc cho bà ấy mặc.
Lục Ngọc thấp hơn bà ấy một chút, Phó Chi mặc tay áo và ống quần đều rất ngắn, mặc vào bên trong trống không, có thể thấy bà ấy gầy cỡ nào.
Rất nhanh Lão Dương Đầu tới, là thầy thuốc trung y khám ra Lục Ngọc mang thai khi đó.
Ông ấy bắt mạch, nói: “Bệnh này của Phó Chi quá nghiêm trọng rồi.”
Ông ấy từng chẩn đoán cho nhiều người như vậy, đây là người nặng nhất mà ông ấy gặp trong đời, hoàn toàn là kiểu suy nhược quanh năm.
Hai chân lại có tật cũ: “Muộn thêm chút nữa, sợ là phải đưa tới bệnh viện cắt chân.”