*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, Phó Chi thức dậy rất sớm, mẹ Lục thấy vậy liền nói chuyện cùng bà ấy.
Phần lớn đều là mẹ Lục nói, Phó Chi ở bên cạnh lặng lẽ nghe, nhưng cho dù là như vậy, mẹ Lục cũng rất vui.
Hôm đó, mẹ Lục gọi chị cả Lục và chị hai Lục ở ngoài thôn về.
Lục Ngọc còn lẩm bẩm, sao chị hai lại quay về?
Hỏi ra, chị hai nói: “Là mẹ báo tin!”
Mẹ Lục rất ít khi như vậy, chị hai còn tưởng trong nhà xảy ra chuyện, mới mới sáng sớm đã thuê xe ngựa về.
Tới nhà cũ nhà họ Lục.
Lục Ngọc tới cuối cùng, lúc tới, mẹ Lục còn hỏi cô: “Phó Chi đã ngủ rồi sao?”
Lục Ngọc nói: “Con vừa cho dì ấy uống thuốc, ngủ rồi!” Có thể bên trong thuốc trung dược đó có một số thành phần hỗ trợ giấc ngủ, có thể khiến người ta nhanh buồn ngủ.
Mẹ Lục nghe vậy mới thở phào.
Chị hai Lục hỏi: “Phó Chi là ai?” Chị ấy chưa từng nghe nói.
Chị cả Lục kể chuyện Phó Chi cho chị ấy nghe. Chị ấy nghe xong cũng cảm thấy bất bình thay Phó Chi, đó là loại người gì chứ! Không có được thì muốn hủy hoại, quá hạ tiện.
Mẹ Lục gọi tất cả vào trong phòng, vô cùng thất thường, bình thường bà là người rất kiệm lời.
Chưa từng chủ đạo làm gì. Lúc này nhìn ba đứa con gái, chồng cũng ở phía trước, nói: “Mẹ muốn cho Phó Chi nuôi một con heo.”
Đây là chuyện lớn, bà bỏ tiền mua heo giống, nuôi sống, cuối cùng bán bao nhiêu tiền sẽ cho Phó Chi bấy nhiêu.
Tuy nói là nuôi heo giúp bà ấy, trên thực tế chính là cho tiền bà ấy.
Ít nhất cũng phải hai ba trăm tệ.
Cha Lục không nói gì.
Những người khác đều có hơi kinh ngạc. Đây không phải số tiền nhỏ, hơn hai trăm tệ đối với rất nhiều người mà nói đều là một khoản tiền lớn.
Vành mắt mẹ Lục đỏ hoe: “Mẹ biết, chắc chắn các con nghi ngờ có phải mẹ bị điên rồi không, nhưng mẹ kể cho các con biết, năm đó nếu không có chị ấy, mẹ đã chế.t từ lâu rồi.”
Mẹ Lục nói ra chuyện che giấu trong lòng suốt những năm qua ra. Khi bà chưa kết hôn, không được coi trọng ở nhà mẹ! Năm đó phát sốt, trong nhà vốn không nỡ bỏ tiền mua thuốc chữa bệnh cho bà, đều phải tự dựa vào bản thân.
Khi đó bà đã sốt hai ngày, không đi nổi.
Mẹ ruột mắng bà xui xẻo.
Sắp chế.t rồi.
Ngay lúc này, mơ màng cảm thấy có người nói chuyện với bà, còn đút thuốc bà uống.
Sau đó bà mới khỏe lại.
Quả nhiên nhận được lời chửi mắng của mẹ bà, nói bà giả bệnh các kiểu.
Nhưng bà vốn không quan tâm, lập tức hỏi em trai, mới biết người tới là Phó Chi, cho bà một viên thuốc tây.
Đó là thuốc nhập khẩu năm đó. Trong huyện cũng không có, một viên thuốc đã đáng giá mười tệ, đó là mười tệ của hai mươi năm trước.
Mẹ Lục nước mắt như mưa: “Nếu không có dì Phó Chi, có thể tôi đã không sống được tới hôm nay rồi! Tôi biết, là tôi muốn báo ơn, nhưng lại muốn lấy tiền trong nhà. Tôi cũng không biết phải báo đáp thế nào. Mọi người đồng ý chuyện này đi. Tôi làm trâu làm ngựa cho mọi người!”
Những năm nay, bản thân mẹ Lục đã rơi vào dầu sôi lửa bỏng nhưng cũng luôn tìm kiếm, không ngờ âm lệch dương sai ân nhân ở ngay thôn bên cạnh, nhưng lại để người ta chịu khổ nhiều năm như vậy.
Mẹ Lục hận không thể nhường mệnh của mình cho người ta, vừa đau lòng vừa buồn bã.
Nuôi heo không phải chuyện do một mình bà quyết, vốn dĩ nuôi heo phải chia cho thôn ba phần, còn phải tự phụ trách thức ăn và nuôi nấng.
Lại chia ra một con heo, không khác gì tăng thêm gánh nặng cho gia đình vốn đã không khá giả.
Nhưng bà thật sự không biết phải đối với Phó Chi thế nào mới tốt.
Chị hai vẫn luôn lo lắng, không biết trong nhà xảy ra chuyện gì, vừa nghe nói là chuyện nuôi heo, nói: “Con không có ý kiến!”
Trong thôn luôn trọng nam khinh nữ, nói cái gì mà con gái gả đi như bát nước đổ đi, chuyện nhà mẹ muốn làm thế nào thì làm thế ấy, có thể gọi chị ấy về thương lượng, chị ấy đã cảm thấy rất tôn trọng chị ấy rồi!
Còn Phó Chi, cho bà ấy một con heo thì thế nào, đó là ơn cứu mạng! Cho thêm nữa cũng là nên.
Chị cả cũng đồng ý.
Lục Ngọc nói: “Con cũng nghe theo mẹ!”
Cha Lục nói: “Bà quyết định đi.”
Cả nhà đều đồng ý với kiến nghị của bà.