*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước đây khen Lục Ngọc tiền đồ vô lượng chỉ là khách sáo một chút. Từ sâu trong lòng vẫn cảm thấy chung quy cô còn quá trẻ. Bây giờ vô cùng bội phục Lục Ngọc.
Người khác không tranh giành lợi ích cho họ như vậy. Chuyện này còn phải xem Lục Ngọc người ta, vừa lều trồng rau, vừa cho phép họ nuôi gà, nhìn thấy cuộc sống trong thôn ngày càng tốt lên.
Mấy người phụ nữ trong thôn tụ tập lại nói chuyện, nói chuyện này: “Chị xem trước đây Bạch Gia Thôn ghê gớm cỡ nào, ngay cả máy kéo cũng mua được, bây giờ thì sao? Rảnh rỗi lại dạo thôn chúng ta!”
“Chúng ta có lều rau, chỗ họ đất tốt, nhưng không có chuyên gia cũng như không.”
“Nghe nói giáo sư đều là Lục Ngọc mời về, ây dô, nếu để tôi nói chuyện với người khác, sợ cũng sợ chế.t nữa!”
“Nếu chị được chị đã làm cán bộ rồi.”
“Cũng không biết cái thai này của Lục Ngọc là trai hay gái, sau này tôi định tặng chút quà.”
Bây giờ họ cũng phát hiện, Lục Ngọc có tạo hóa, nếu phát đạt còn có thể dẫn dắt bọn họ.
Người khác nói: “Cái này còn cần nói, tôi đã sớm chuẩn bị rồi, lúc đứa nhỏ chào đời tặng ít quần áo nhỏ.” Thứ này cũng không phí vải, người mẹ lại thích.
“Phải là vải dày mềm, thân thể của đứa trẻ này mong manh nhất.”
“Tôi biết!” Mọi người lần lượt cảm khái, đứa nhỏ này coi như có phúc, nằm trong bụng của Lục Ngọc. Đứa trẻ khác trong thôn, ai cũng là nhặt đồ người khác mặc thừa lại, có thể có đồ mới là chuyện cực kỳ xa xỉ.
Bà ta nói như vậy, những người khác cũng đều định may vá chút, dù sao người trong thôn đều giỏi may vá.
…
Tối đó trưởng thôn với chủ nhiệm phụ nữ ở nhà, nói chuyện: “Đầu óc của Lục Ngọc rất linh hoạt!”
Trước đây Lục Ngọc không có cảm giác tồn tại gì trong thôn.
Bây giờ trưởng thôn chỉ tin lời Lục Ngọc, có đôi lúc đã có chủ ý, vẫn muốn nói với Lục Ngọc.
Rõ ràng tuổi Lục Ngọc rất nhỏ, nhưng ông ta lại cảm thấy Lục Ngọc nghe hiểu.
Chủ nhiệm phụ nữ nói vậy, trưởng thôn có hơi cảm khái: “Đúng vậy!” Đề nghị này của Lục Ngọc rất hay, để mỗi nhà nuôi thêm một con gà. Mọi người đều có thể hưởng chút lợi ích.
Chủ nhiệm phụ nữ còn khen Lục Ngọc: “Người ta ở trong huyện cũng tiến lui như thường.” Không giống bà ấy, ở trong thôn còn được, vừa vào huyện là run tay.
Bà ấy nói cả buổi, trưởng thôn không phản ứng, chủ nhiệm quay đầu nhìn chồng mình cũng chưa ngủ, không biết đang suy nghĩ những gì.
Chủ nhiệm phụ nữ hỏi: “Này, sao vậy?”
Một tiếng gọi này của bà ấy khiến trưởng thôn giật mình, mất cả buổi mới bình tĩnh lại nói: “Không gì cả!”
Chủ nhiệm phụ nữ thấy ông ta như vậy liền biết có tâm sự, nói: “Ông nói mau.”
Trưởng thôn nói: “Sắp phải chọn đại biểu thôn rồi, chủ yếu là vào trong huyện nhiều lần dự họp gì đó, tôi có lòng muốn chọn Lục Ngọc, nhưng năm sau Lục Ngọc sinh, cũng không tiện lắm, người khác thì không chọn ra được.”
Người trong thôn hầu hết đều giống như hai vợ chồng họ, thuộc kiểu giỏi làm, nhưng miệng lưỡi không giỏi ăn nói, ra bên ngoài dự họp, quả thực giống như đà điểu, hận không thể cắm đầu vào cát.
Càng đừng nói biểu hiện bản thân, lộ diện trước mặt lãnh đạo.
Lục Ngọc là người ưu tú nhất.
Trưởng thôn bật dậy khỏi giường, chủ nhiệm phụ nữ là vợ ông ta, không phải người ngoài.
Trưởng thôn nói: “Tôi hận không thể để vị trí trưởng thôn này cho con bé, nhìn thấy Lục Ngọc làm việc, lại nhìn người khác, so với Lục Ngọc, kém xa một tầng lớn.”
Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Phải, năm sau nó sắp sinh rồi, lại còn là thai đầu, cẩn thận chút vẫn hơn, hay là thế này đi, ông chọn một số người trẻ trong thôn.”
Chủ nhiệm phụ nữ nói xong câu này, trưởng thôn nhướng mày: “Nói vậy là sao?”
Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Tôi nhìn ra được, người tới tuổi này như chúng ta, đầu óc vẫn không linh hoạt bằng người ta, bao gồm làm những cái lều rau củ qủa gì đó, chúng ta không thể nghĩ tới được.”
Ý của bà ấy là sau này tiêu chuẩn lựa chọn cán bộ cũng dần chọn một số người trẻ.
Những người như họ đầu óc vẫn quá bảo thủ, ví dụ chuyện nuôi gà này, lúc Lục Ngọc không đề cập, tất cả mọi người đều không nghĩ tới chuyện này.
Vừa đề cập, mới phát hiện còn có thể làm như vậy.
“Ừm!” Trưởng thôn gật đầu: “Chỉ là những người trẻ này chưa từng lịch luyện!”