*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Bàng không uống cùng, anh ấy ăn cơm, thịt xiên ngon, ngay cả cháo bình thường cũng húp bốn năm bát. Thực sự không ăn được nữa mới rời đi, dáng vẻ đó hận không thể sống kế bên nhà Lục Ngọc.
Cha Lục ở trong thôn thành thật lại hèn nhát, cộng thêm không có con trai, người trong thôn không coi trọng ông mấy, càng đừng nói là tìm ông uống rượu!
Bây giờ nhiều hậu sinh trẻ như vậy uống rượu cùng ông, ông rất vui.
Cộng thêm còn có con rể của ông ở đây, càng uống càng vui, bất cẩn uống hơi nhiều.
Lục Ngọc muốn tới ngăn lại một chút.
Còn bị Tiêu Thái Liên kéo lại: “Họ thích uống, để họ uống!” Sau đó kéo Lục Ngọc sang một bên, móc ra năm tệ từ trong túi, nói: “Mẹ biết không đủ, nhưng chỉ mang từng này, con cầm trước.”
Tiêu Thái Liên chỉ cảm thấy họ mới ra riêng, bây giờ Phó Cầm Duy từ chức, nói dễ nghe chút gọi là tự chủ lập nghiệp, nhưng thực tế xưởng vẫn chỉ là lớp vỏ rỗng, đâu thể tiêu như vậy.
Lục Ngọc vừa mua đồ cho bà, lại mời họ ăn thịt, ít nhiều phải bù đắp một chút.
Tuy năm tệ này không mua nổi nhiều thịt như vậy, nhưng đối với người thuộc thế hệ của Tiêu Thái Liên mà nói đã không ít rồi, dù sao nếu là bà, bà không nỡ lấy nhiều thịt như vậy ra ăn một bữa.
Lục Ngọc nói: “Không sao, tiền không phải để tiêu sao. Hơn nữa ăn uống không tính là lãng phí, phải sống cho hiện tại.”
Câu nói này đã sớm xuất hiện từ hai mươi năm trước, tuy chưa từng nghe qua, nhưng lại cảm thấy rất có lý.
Vừa hay chị hai Phó đi tới nghe được câu này, ở bên cạnh nói: “Chẳng trách trưởng thôn đều thích tìm em nói chuyện, chính là có học vấn.” Chị ấy có cùng cách nghĩ với Tiêu Thái Liên, cũng muốn bù chút tiền.
Nhưng Lục Ngọc vốn không nhận.
Trước đây Tiêu Thái Liên là một người rất chi tiết, bây giờ cũng thích tiêu tiền cho ăn uống.
Sau khi phát hiện ăn ngon uống ngon, tóc mấy đứa cháu cũng óng ả, người trong nhà cũng đều mặt mày hồng hào, cho dù không nói với người khác họ ăn ngon, người khác cũng có thể biết họ sống rất tốt.
Trước đây, khi không có tiền phô trương thanh thế, bây giờ lúc có tiền che che giấu giấu, nhưng người trong thôn vẫn đánh giá cao họ.
Tiêu Thái Liên cảm khái nói: “Đời này của mẹ cũng chỉ vì mấy đứa con này, chỉ cần các con tốt là được, sau này chúng ta muốn ăn gì thì ăn nấy.”
Việc chuyển biến tư tưởng không dễ, khi mẹ chồng tiếp xúc với Lục Ngọc nhiều, dần dần cũng tiến bộ theo. Một bữa cơm cả khách và chủ đều tận hứng, ăn xong, Lục Ngọc muốn dọn dẹp, mấy chị dâu vội vàng làm hết cho cô.
Còn cười nói: “Em đã mời rồi, bọn chị cũng không thể ăn không, làm chút việc còn có thể tự tin một chút!”
Lục Ngọc nói: “Sao lại nói vậy? Mọi người đều là người một nhà.”
Dọn dẹp xong tất cả đồ đạc, mọi người đều rất nhanh nhẹn, xong xuôi ai cũng thỏa mãn về nhà.
Ăn no uống đủ, tới nhà ngã đầu là có thể ngủ, đây mới gọi là cuộc sống tươi đẹp.
Trong nhà Lục Ngọc đốt than ấm áp.
Sau khi dọn dẹp xong, Lục Ngọc nằm trên giường, rất nhanh Phó Cầm Duy cũng tới, ôm chặt Lục Ngọc.
Lục Ngọc còn lấy sợi dây chuyền lam bảo thạch giấu trong n.g.ự.c ra, hôm nay vẫn luôn không lấy ra, càng nhìn càng thích.
Lục Ngọc tựa vào lòng Phó Cầm Duy.
Phó Cầm Duy nói: “Mệt rồi chứ!”
Lục Ngọc hừ một tiếng, thật sự mệt, trước đây lúc cô làm việc không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nhàn rỗi lại liền cảm thấy toàn thân uể oải.
Phó Cầm Duy xoa bóp nhẹ nhàng. Lục Ngọc được bóp rất thoải mái, chẳng mấy chốc đã truyền tới tiếng hô hấp đều đều.
Phó Cầm Duy ngây ra, nhìn thấy Lục Ngọc thế mà cứ thiếp đi như vậy, không có chút phòng bị nào.
Phó Cầm Duy nhẹ nhàng đặt người xuống giường, mượn ánh đèn ngắm mặt của Lục Ngọc, không nhịn được hôn lên má cô.
Sau đó đắp chăn cho cô, cũng nằm bên cạnh cô.
Chỉ cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất trên đời cũng chỉ có vậy.
…
Chớp mắt đã tới Tết, năm nay rất đặc biệt, mọi người đều tới chỗ Lục Ngọc đón tết.
Hơn nữa đã nói với nhau từ sớm, không cần Lục Ngọc chi cái gì, cũng không cần Lục Ngọc nấu cơm, tất cả đều để họ làm.