Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

chương 360: quảng cáo vừa chiếu xong đã có đơn đặt hàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lời vừa dứt, nhìn thấy trong ti vi bắt đầu chiếu sản phẩm của họ. Trong , ra sức khen sản phẩm, còn quay sản phẩm cực kỳ mê người.

Đám bạn ở đây, bao gồm cha Lưu Bàng đều ngơ ngác.

Con trai ông ta ầm ĩ mở xưởng thế mà lại lên đài trung ương.

Một mạch bốn phút, tất cả mọi người đều xem không nỡ chớp mắt, sau khi xem xong, ký ức về cổ vịt treo gió này rất mạnh, mặt bao bì và chân dung của Lưu Bàng. Người bên cạnh lên ti vi, quá chấn động.

Vừa chiếu xong, tất cả mọi người liền nói: “Sao cậu lên được vậy?”

“Tốn bao nhiêu tiền?” Rất nhiều người đều muốn hỏi thăm.

Lưu Bàng mơ hồ nói: “Người khác làm giúp, tôi cũng không rõ.” Ngay lúc này, điện thoại trong nhà Lưu Bàng vang lên.

Lưu Bàng lập tức đi tới nghe, người bên cạnh còn đang đợi hỏi Lưu Bàng.

Rốt cuộc là làm kiểu gì.

Chưa tới một ngày, Lưu Bàng đã nổi tiếng khắp huyện.

Ai biết Lưu Bàng nghe điện thoại xong, mặc đồ vào muốn đi: “Không nói với các cậu nữa, chỗ tôi đã có cuộc gọi đặt hàng rồi, tôi phải về xưởng nghe điện thoại!”

Mọi người vô cùng tò mò, này vừa chiếu xong, điện thoại bên đó đã nổ cháy máy rồi?

Lưu Bàng đi như vậy, đám bạn từ nhỏ của anh ấy cũng không ngồi yên được.

Họ vừa xem của Lưu Bàng trên ti vi, đang tò mò chưa được giải đáp, dù sao cũng rảnh, lập tức nói: “Đi, chúng ta cũng tới xem thử.”

Ngay cả cha của Lưu Bàng cũng nói: “Đúng, ngồi xe của bác.”

Chuyện Lưu Bàng mở xưởng, họ đều biết. Tuy khẩu vị cổ vịt treo gió ngon, nhưng làm kinh doanh không chỉ là vấn đề khẩu vị, nghe nói anh ấy oanh oanh liệt liệt làm nửa năm, hình như còn lỗ không ít tiền.

Họ đều là người trong một giới, thậm chí còn có trưởng bối trong nhà nói: “Rảnh quá cũng đừng có dày vò bừa bãi.”

Còn lấy Lưu Bàng làm ví dụ, nói anh ấy tới ngân hàng vay tận mấy vạn, nghe nói tiền tích góp nhiều năm của cha Lưu Bàng cũng đổ vào. Thà rằng dừng lại, đi làm chính quy.

Rất nhanh họ đã tới xưởng. Xưởng ban đêm chỉ thắp một bóng đèn, thắp cho người tuần tra đêm. Chính là người trực đêm gọi điện thoại cho Lưu Bàng, nói điện thoại của xưởng trưởng cứ reo mãi, anh ta nghe mấy cuộc đều là vùng ngoài đặt hàng. Chuyện này anh ta không hiểu, vội vàng gọi điện thoại cho Lưu Bàng cầu cứu.

Lưu Bàng tới rất nhanh, dù sao cũng ở huyện, có xe ô tô đạp chân ga là tới.

Xuống xe, Lưu Bàng chạy bước nhỏ, xa xa đã nghe thấy chuông điện thoại kêu reng reng.

Lưu Bàng chạy thở hổn hển, lập tức nghe điện thoại: “Xin chào, chỗ chúng tôi là xưởng cổ vịt treo gió Bàng Tử…”

Đối phương nói gì đó trong điện thoại. . ngôn tình hoàn

Lưu Bàng nói: “Một kiện một trăm cái, lấy năm mươi kiện sao? Ngày mấy lấy?” Còn đối chiếu tỉ mỉ nơi giao hàng, cuối cùng báo giá.

Đầu dây bên kia hỏi phí vận chuyển do họ bỏ ra hay là bên Lưu Bàng bỏ ra. Lưu Bàng nói: “Chúng tôi bỏ ra!” Đây là chuyện họ đã thương lượng xong từ trước.

Nhưng cũng nói rõ, một tay giao tiền một tay giao hàng. Bảo họ chuẩn bị sẵn tiền hàng, không ghi nợ.

Đầu bên kia điện thoại sảng khoái đồng ý.

Điện thoại này vừa cúp, Lưu Bàng còn chưa kịp thở.

Anh ấy chạy tới đây, hơi đều dồn ở lồng ngực, còn chưa thở ra hết, điện thoại lại kêu.

Lưu Bàng lập tức nghe máy, đối phương lấy ba mươi kiện.

Trước đây chưa từng có khách hàng lớn như vậy, Lưu Bàng nói ra câu từ giống như vừa nãy, bên kia cũng đồng ý. Anh ấy ghi lại địa chỉ, nhận hai đơn, địa chỉ đều là tỉnh ngoài.

Bởi vì là tỉnh ngoài, nếu chuyển hàng chỉ có thể dùng tàu lửa, có thể phiền phức một chút., hứa với đầu dây bên kia là trong vòng năm ngày sẽ giao tới.

Lưu Bàng nhận điện thoại không xuể, vừa cúp, điện thoại lại kêu.

Đám bạn và cha Lưu Bàng vừa thấy anh ấy bận rộn đến vậy, cũng có hơi không ngồi yên. Cha Lưu Bàng vì ủng hộ con trai lập nghiệp đã bị một số bạn bè cười nhạo không ít, nói ông ta khéo chiều con, lãng phí tiền.

Nhìn Lưu Bàng vì xưởng mà gầy đến mức đó, khỏi phải nói trong lòng cha Lưu Bàng khó chịu cỡ nào.

Cuối cùng cũng có khởi sắc, cha Lưu Bàng vui mừng hơn bất cứ ai.

Cha Lưu Bàng nói: “Chỗ chúng ta có mấy bộ điện thoại, cha cầm tới hết, rồi kéo tuyến, làm thêm mấy đường dây!” Chuyện này không cần nhờ người khác, cha Lưu Bàng biết làm.

Đề phòng có điện thoại gọi không được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio