*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Ngọc vừa nghĩ tới có thể ăn được trứng vịt muối, lập tức tìm tất cả hũ vại trong nhà, cọ rửa.
Chị cả Lục bồng Tiểu Tích Niên đi ra, thằng nhóc đã biết bò rồi, ê ê a a với Lục Ngọc, thích chế.t đi được.
Dì Hồng ôm một cái đùi heo to từ chỗ Lục Ngọc đi, rất nhiều người đều nhìn thấy.
Người nông thôn bình thường ít ăn thịt, nếu có chút thịt đều giữ chặt cứng, không ngờ Lục Ngọc còn nỡ đổi, sớm biết, họ đã đi đổi rồi.
Sáng ngày hôm sau, dì Hồng đẩy một cái xe đẩy, bên trên phủ chiếu cói, vén chiếu cói ra, toàn là trứng vịt to.
Thật sự giống như bà ấy nói, đều lựa trứng to, đều sắp to bằng trứng ngỗng rồi.
Một cái bằng hai.
Lục Ngọc nhìn thấy trứng liền hưng phấn lên, lấy từng cái từng cái trứng vịt xuống.
Dùng nước sạch rửa vết bẩn bên ngoài sạch sẽ, sau đó bắt đầu chà lớp bỏ bên ngoài, sau khi chà mỏng rồi dùng muối ướp, ướp một lúc lâu rồi luộc, sẽ biến thành trứng vịt muối.
Nghe dì Hồng nói, trại vịt bình thường vịt đều được lùa tới khe suối ăn cá, trứng thơm lắm.
Trước đây Lục Ngọc chuẩn bị năm cái vò nhỏ. Không ngờ dì Hồng thiết thực như vậy, đều lấy trứng to.
Đựng hết năm cái vò, còn thừa lại một nửa. Lục Ngọc lại chạy tới nhà mẹ chồng mượn vò.
Gia đình bình thường đều không thiếu vò hũ.
Nếu người khác ra riêng còn đến nhà chồng lấy đồ, chắc chắn sẽ khiến người ta tức giận.
Nhưng Tiêu Thái Liên thì khác, Lục Ngọc với Phó Cầm Duy giỏi giang, về nhà suốt ngược lại trở nên thân cận hơn.
Vừa nghe nói Lục Ngọc muốn muối trứng vịt, Tiêu Thái Liên lập tức dẫn ba đứa con dâu tới, vừa cọ vò vừa cọ trứng vịt.
Ba cô con dâu nhìn trứng vịt tới sáng mắt.
Lục Ngọc cũng không để họ làm không, cho họ hai mươi cái trứng vịt to.
Tối đó nhà họ Phó luộc năm cái trứng vịt, cắt vụn trứng trộn tương dầu.
Thấy mọi người ăn hưng phấn, Tiêu Thái Liên nói: “Lục Ngọc chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá khách sáo rồi!”
Lúc bà đi còn đặc biệt để cho Lục Ngọc năm tệ, không thể cứ chiếm tiện nghi của người ta được.
Qua lại như vậy, ngược lại càng thân cận hơn khi sống cùng nhau....
Chớp mắt đã hai năm qua đi.
Xưởng của Phó Cầm Duy đã đi vào quỹ đạo, sản phẩm bán đi khắp cả nước. Thêm cả hương vị quả thực rất ngon, làm mồi nhắm hay là ăn vặt đều không tồi.
Ba lần mở rộng xưởng, bây giờ đã có hai trăm công nhân, là xưởng tư nhân, quy mô này không nhỏ.
Từ sau khi Phó Cầm Duy bận rộn lên, Lục Ngọc rất ít khi ra ngoài. Đợt trước còn có đại hội tuyên dương trong huyện, trưởng thôn muốn để Lục Ngọc đi.
Bị Lục Ngọc từ chối, Phó Cầm Duy ở bên ngoài họp hành, nếu cô cũng ra ngoài, chỉ để lại đứa con trai hai tuổi rưỡi ở nhà, cô thực sự không yên tâm.
Cho nên để người khác đi.
Bây giờ Tiểu Tích Niên đã sắp ba tuổi, chạy rất lưu loát, vẫn là đứa bé đáng yêu bảnh bao đó.
Cũng không biết là giống ai, chỉ cần nhìn thấy Lục Ngọc là làm nũng, xa xa chạy tới, vùi đầu vào trong lòng mẹ.
Phần lớn trẻ con trong thôn đều giống như lăn trong bùn.
Tiểu Tích Niên lại rất thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải mặc đồ mới, hơn nữa các anh trai ở nhà bà nội đều rất sủng cậu bé. Đứa bé trông mềm mại, lăn tăn nghịch ngợm khắp chốn.
Tiểu Tích Niên lại lần nữa chạy tới.
Lục Ngọc ôm con hỏi: “Sao lại chạy đầm đìa mồ hôi thế này?”
Tiểu Tích Niên bi bô nói: “Con bắt gà con với các anh.”
Lục Ngọc nói: “Con đó…” Gà linh hoạt như thế đâu có thể để chúng bắt được.
Quả nhiên không bắt được gà, ngược lại trên người rất bẩn.
Tiểu Tích Niên đại khái là cảm nhận được Lục Ngọc không vui, cơ thể mũm mĩm ra sức chui vào lòng cô: “Mẹ, lần sau con không đi nữa.” Làm vậy để trốn tránh màn răn dạy của Lục Ngọc.
Chiêu này vẫn rất hữu dụng.
Tiểu Tích Niên vừa thấy Lục Ngọc không mắng cậu, liền vui vẻ, bắt đầu nịnh: “Mẹ, mẹ xinh đẹp quá, con rất thích mẹ!”
Lục Ngọc nói: “Lời ngon tiếng ngọt, bắt chước ai vậy?” Cha cậu không có như thế.
Tiểu Tích Niên nói: “Con gái đều thích nghe lời hay, mẹ cũng là con gái.”
Lục Ngọc ôm con trai sang một bên: “Đừng ở đây lấy lòng mẹ, mau đi thay đồ ra tự giặt.”