*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông cụ là người chú trọng hình thức, thế mà còn chủ động đẩy lợi nhuận ra ngoài.
Lục Ngọc nói: “Vậy được.”
Sau đó viết hợp đồng tay, viết trả trước năm trăm tệ bên trên, sau khi hai người ấn dấu tay, Lục Ngọc móc ra năm trăm tệ từ trong túi tiền.
Bảo ông ấy làm xong sáng sớm giao cá viên tới tiệm.
Lục Ngọc cũng nói rõ địa chỉ tiệm ma lạt thang của mình cho ông ấy.
Lần đầu tiên ông cụ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, lập tức nói: “Không dùng hết số này.” Ông ấy là người thành thực, nhìn thấy người khác sảng khoái như vậy, ngược lại có hơi sợ.
Lục Ngọc nói: “Chú cầm đi, cũng còn hơn là thiếu, chỉ là về số lượng không thể thiếu được.”
Đều làm bằng tay, muốn làm năm mươi cân không hề dễ.
Ông cụ lập tức nói được, đợi Lục Ngọc đi, con dâu ở trước mặt hỏi: “Cha, sao cha có thể làm được nhiều như vậy chứ?”
Lần trước khi tổ chức tiệc kết hôn, cũng là năm mươi cân cá viên, làm khoảng bốn năm ngày.
Từ sư phụ nói: “Sau bảo mấy thằng con trai tới phụ!” Con trai ông ấy ở bên ngoài lao lực cũng không kiếm được mấy đồng.
Chi bằng quay về làm cái này với ông ấy.
Một là có thể kiếm được tiền, hai là phát dương quang đại thủ nghệ tổ truyền của mình.
Nếu không thời gian dài, người khác đều quên mất ông ấy còn có thủ nghệ như thế này.
Con dâu nghe vậy cũng hơi ngơ ngác, sau đó cũng đồng ý.
Nếu thật sự có một con đường ổn định, vất vả làm một trận, tốt hơn làm thuê làm mướn nhiều. Sau này kiếm thêm tiền, có thể cưới vợ cho chú út rồi.
Sáng ngày hôm sau, họ giao tới năm mươi cân cá viên, năm mươi cân đậu phụ viên. Tính ra hết một trăm năm mươi tệ, còn lại ba trăm năm mươi.
Lục Ngọc tìm bìa các tông to viết thêm cá viên, đậu phụ viên, có thể thêm vào trong ma lạt thang, một phần một tệ lên trên.
Đây được coi là phiên bản cao cấp, một phần hai lạng rưỡi, sẽ dùng cân cân, cũng có thể trộn cả hai lại. Bốn cá viên, hai đậu phụ cá, vừa hay hai lạng rưỡi.
Cắt nhỏ ra, chín nhanh.
Hơn nữa đậu phụ cá vừa tươi vừa ngọt, vừa mềm vừa mịn, mùi vị vô cùng ngon.
Thật sự có thể cảm nhận được thịt cá bên trong, phối hợp với ma lạt thang càng thêm mỹ vị. Tính là phiên bản cao cấp, bình thường vẫn có thể ăn ma lạt thang bình thường.
Ngày đầu tiên chỉ là thử xem, ai biết mọi người đều nỡ ăn. Qua một buổi trưa, cá viên, đậu phụ cá chuẩn bị đều hết sạch.
Lục Ngọc không ngờ mọi người ủng hộ như vậy, rất nhiều người ăn xong còn muốn ăn tiếp.
Thậm chí người thích ăn vị này, thêm một tệ không đã, còn muốn thêm hai tệ, làm cho đậu phụ viên còn nhiều hơn cả mì với rau.
Nghe người xếp hàng nói: “Hôm nay tôi nhìn thấy xưởng trưởng xưởng chúng ta rồi, trên người cũng có mùi của ma lạt thang, chưa từng thấy ông ấy ăn mà!”
Người bên cạnh nói: “ Cậu ngốc à, sao xưởng trưởng có thể chen chúc ở đây, đi đi về về chào hỏi ông ấy cũng không tiện, tôi thấy ông ấy đều là mua về ăn!”
Mọi người thì thầm nói, Lục Ngọc nghe thấy, không ngờ xưởng trưởng này cũng thích ăn mỹ thực chỗ họ.
Đợi qua buổi trưa, người đều giải tán.
Chị cả Lục lập tức nói với Lục Ngọc: “Chúng ta lấy thêm đậu phụ cá và cá viên đi.”
Lục Ngọc nghĩ một chút: “Mỗi thứ lấy một trăm cân?”
Chị cả Lục lại dám nghĩ dám làm: “Cho dù mỗi thứ hai trăm cân cũng không nhiều.” Dùng không hết có thể bỏ trong tủ lạnh, tốt hơn là không có.
Hiệu suất bán quả thực quá tốt.
Lục Ngọc lập tức nói: “Được, vậy em đi nói với người ta.”
Loại cá viên, đậu phụ cá này là độc nhất trong huyện, cũng chỉ có thể ăn được ở chỗ Lục Ngọc.
Lục Ngọc lại đi tìm Từ sư phụ nói: “Chú có thể cung cấp cho cháu thêm hàng không, hai loại mỗi loại lấy một trăm cân, có thể làm được không?”
Từ sư phụ vô cùng nhiệt tình: “Được!” Ba đứa con trai cộng thêm một cô con dâu, lại tính cả ông ấy tổng cộng năm người cùng làm. Tốc độ có thể theo kịp.
Lục Ngọc thấy ông ấy đồng ý, trong lòng cũng nhẹ nhõm.