*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Thái Liên ở bên cạnh không nghe nổi nữa: “Nếu ả ta không phạm pháp, cảnh sát bắt ả ta làm gì, các người không kiểm điểm lại tới quấy rối người khác. Ả ta bị cảnh sát bắt đi, là đáng đời! Nếu bà còn dám la lối ở đây, tôi sẽ cầm chổi đuổi bà đi.”
Trước đây kính bà ta là bởi vì bà nội Lục là trưởng bối, bây giờ nhìn dáng vẻ của bà ta liền nổi giận.
Tiêu Thái Liên lại nói: “Nói ra cũng may, Phó Cầm Duy không cưới Lục Kiều, nếu không cũng sẽ bị liên lụy, cút đi.”
Lời vừa dứt liền nghe thấy có người chạy tới tìm bà nội Lục, nói bác gái Lục theo cảnh sát về rồi.
Bà nội Lục chịu ấm ức ở chỗ Tiêu Thái Liên, tức vô cùng, lại muốn biết bây giờ con dâu như thế nào, tiến thoái lưỡng nan.
Bà ta tức tới tái mặt, nói một câu: “Các người đợi đó cho tôi!” mới đi.
Tiêu Thái Liên phun một bãi nước bọt xuống đất: “Cái thứ già không nên nết.”
Sau đó kéo tay Lục Ngọc nói: “Đừng làm nữa, chúng ta cũng tới xem náo nhiệt chút.”
Người muốn xem náo nhiệt không chỉ riêng nhà họ, đợi khi mẹ con Lục Ngọc tới, bên này đã có không ít người!
Thấy cảnh sát vào nhà, lục tung khắp nơi, bà nội Lục không để yên, nói: “Này! Đây là nhà chúng tôi, mấy người muốn làm gì?”
Cảnh sát thấy bà ta là người già, tức giận nói: “Chúng tôi chấp hành nhiệm vụ!”
Bình thường bà nội Lục rất sợ cảnh sát, nhưng bị soát nhà ở trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi mất hết.
Bà ta chặn ở cửa nói: “Không được, các người không thể vào!”
Nói xong bắt đầu lăn lê trên đất, bà già nông thôn dùng chiêu này rất thuận buồm xuôi gió.
Nhưng cảnh sát không chiều theo ý bà ta.
Thấy bà ta bắt đầu ăn vạ, cảnh sát lập tức nháy mắt với người bên cạnh, hai người lập tức khống chế bà nội Lục, khiêng sang một bên tiếp tục tìm kiếm.
Bà nội Lục vừa la vừa quậy, bên này loạn như cào cào.
Lục Kiều thấy Lục Ngọc cũng tới hóng náo nhiệt, nói với cô: “Cô không cần đắc ý, sớm muộn cũng có lúc cô khóc!”
Đợi cô ta gả vào trong huyện, thành nhà giàu vạn tệ, tới lúc đó, cho dù Lục Ngọc cầu xin cô ta, cô ta cũng sẽ không giúp.
Lục Ngọc trợn mắt nhìn cô ta, chỉ cảm thấy hình như Lục Kiều bị ấm đầu gì đó: “Chị vẫn nên quản tốt mẹ của chị đi.” Lục Kiều bị chiếu tướng, sau đó cáo trạng với cảnh sát, ý là Lục Ngọc có thù với họ, có thể cô đã đặt điều mẹ cô ta.
Cảnh sát nói: “Chúng tôi là dựa theo chứng cứ làm việc, sẽ không đổ oan cho người tốt!”
Nói xong khách sáo mời Lục Kiều tránh sang một bên.
Sắc mặt bác gái Lục lúc sáng lúc tối.
Bà nội Lục ở bên cạnh nói: “Các người phải khôi phục nguyên dạng nhà tôi!”
Trưởng thôn hay tin cũng tới, không để ý tới người nhà họ Lục ngang ngược, đi nói chuyện với cảnh sát!
Ngay lúc này, bác gái Lục nhìn thấy, sắc mặt lập tức xấu đi, trong đó có một cảnh sát nói: “Tìm được rồi.”
Tìm được một cái bọc bên kệ bếp, mở ra xem, chính là một cái vòng vàng.
Thứ cảnh sát muốn tìm chính là nó, sau đó muốn dẫn bác gái Lục về đồn viết báo cáo.
Bà nội Lục chưa từng biết trong bếp lò nhà bà ta còn có vòng tay, trơ mắt ra: “Chuyện gì vậy?”
Cảnh sát nói: “Bà ta giúp Lâm Mạnh cất giấu tang vật, thuộc đồng phạm!”
Bác gái sợ tới tái mặt: “Là người khác đổ oan cho tôi.”
Cảnh sát hơi thiếu kiên nhẫn nói: “Oan hay không, luật pháp tự có định luật!”
Sau đó bác gái Lục bị đưa đi.
Nhà họ Lục vô cùng bê bối.
Thôn dân xung quanh bàn tán xôn xao.
Bác trai Lục biết trong nhà xảy ra chuyện, lập tức chạy về.
Lúc ông ta tới nhà, bác gái Lục đã được thả về, bà ta nói: “Không có chuyện gì, đều là hiểu lầm!”
Bên phía cảnh sát đã tra ra, bác gái Lục giúp cất đồ nhưng không biết chuyện. Nhưng chuyện này cũng có nghi hoặc, một đứa cháu không làm ăn chân chính cầm vòng vàng giao cho bà ta bảo quản, bà ta cũng thật sự dám nhận.
Bên cảnh sát thu tang vật, lưu lại án rồi thả bà ta về, tất cả người nhà họ Lục đều thở phào.