Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

chương 460: hợp tác xây nhà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phó Cầm Duy cũng không hàn huyên, đi vào là nói thẳng: “Tôi muốn xây một căn nhà, muốn mời anh tới thầu được không?”

Bây giờ, đội công trình có tư chất trong thành phố đều đã có việc, anh muốn lập tức khởi công, không thể kéo dài nữa, nếu kéo tới mùa mưa thì không thích hợp làm.

Sau khi tìm đội công trình bản địa khắp thành phố Thâm Quyến không có kết quả, chỉ đành chuyển mắt vào đội công trình tới từ vùng ngoài.

Chỗ Từ Đại Nguyên trông rất thê thảm, chỉ có đậu phộng nhấm rượu mà trông cũng không nhiều.

Phó Cầm Duy cũng có hơi kinh ngạc, nhưng trên mặt không lộ ra, thầm nói không thể nào.

Không cần nói chủ thầu, ngay cả người dưới trướng cũng đều kiếm được rất nhiều tiền.

Ít nhất uống rượu cũng phải phối với hai cái đầu heo các kiểu.

Thấy việc tìm tới cửa, anh Đại Luân hơi hưng phấn, Từ Đại Nguyên cũng thả lỏng, nếu có thể nhận được việc này, tốt xấu mấy tháng này có đảm bảo rồi.

Nhưng Từ Đại Nguyên nói: “Tôi có thể làm, nhưng tôi nói trước, nhà tôi muốn xây là nhà chất lượng cao, nếu cậu muốn loại nhà bã đậu đó, tôi không biết!”

Tim anh Đại Luân đập thình tịch, tiêu rồi, tính ngang bướng này của anh ấy lại nổi lên rồi.

Trước đây chính vì như vậy, đã tiễn đi rất nhiều ông chủ!

Đó đều là người cầm tiền tới.

Tuy anh Đại Luân có thể hiểu sự kiên trì trong lòng Từ Đại Nguyên, nhưng họ sắp sửa uống gió Tây Bắc rồi, còn cao ngạo cái gì chứ?

Ai biết Phó Cầm Duy không xoay người đi giống như những ông chủ trước, anh ngược lại nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy!” Lập tức bắt đầu bàn chuyện với anh ấy.

Phó Cầm Duy cũng là người theo đuổi chất lượng, cộng thêm đã làm ở công trường những ba tháng, lời nói ra đều rất rạch ròi.

Phó Cầm Duy không phải kém cỏi, trước đây anh cũng từng giúp thôn xây nhà, cũng hiểu rõ một số vật liệu dùng cơ bản.

Từ Đại Nguyên vốn chỉ muốn tùy tiện nói với anh, dù sao chi phí bày ra đây, không phải nhà đầu tư lớn đều không gánh nổi.

Nhưng càng nói càng kinh ngạc.

Thậm chí anh ấy nói thật với anh: “Nơi mà cậu nói tôi biết, đập chi phí lớn như vậy vào, sợ là không bán đi được!” Bạn từ nhỏ của Từ Đại Nguyên ở bên cạnh hận không thể đá cái não ngốc này của anh ấy, cái này có liên quan gì tới anh ấy.

Họ chỉ lo xây nhà, bán nhà là chuyện của người khác.

Phó Cầm Duy cũng nói: “Nhà tôi có thể tự bán, các anh giúp tôi xây là được!”

Từ Đại Nguyên sợ người ta lừa mình, cố ý nói: “Phẩm chất tôi yêu cầu đều viết trong hợp đồng, không phải nói miệng.”

Phó Cầm Duy nói: “Được.”

Anh Đại Luân sắp khóc, gặp được một người không bị dọa đi quá khó.

Đội công trình của Từ Đại Nguyên sắp bắt đầu khởi công, tin tức này truyền ra, các anh em đều vui, dù sao ở đây không có thu nhập, thực sự rất gian nan.

Phó Cầm Duy giống như anh ấy, yêu cầu xây nhà chất lượng cao, Từ Đại Nguyên vô cùng cảm kích, cảm thấy gặp được người hiểu anh ấy, càng thêm tận tâm tận lực.

Đợi sau khi tới, cũng không chê nơi này là đất hoang cỏ dại, vội vàng bắt đầu nhập vật liệu, xi măng, cát, gỗ ép, gang thép.

Dựng lều ngay trong đêm, buổi tối tất cả nhân viên công trình đều sống ở đây.

Thuê kiến trúc sư trau chuốt bản thiết kế quy hoạch, cuối cùng chốt xuống, chỉ nhập vật liệu đã tiêu sạch hai mươi vạn trong tay Phó Cầm Duy, nhưng đây chỉ là con số mở đầu.

Phó Cầm Duy biết xây nhà tốn tiền, nhưng không dư lại đồng nào, áp lực cũng lớn.

Muốn tìm Từ Đại Nguyên làm người hợp tác, hai người tam quan giống nhau, vừa hay có thể nhận được việc này. Nhưng sau khi đi hỏi, anh ấy cũng không có tiền.

Phó Cầm Duy nói: “Được, xây trước đi.” Tiền anh từ từ gom.

Phó Cầm Duy xây nhà thiếu tiền, nhưng chưa từng nói qua với Lục Ngọc.

Ba mươi vạn cổ phiếu Lục Ngọc mua đã tăng mạnh, mới bỏ bốn tháng, mỗi cổ phiếu đã tăng mười tệ.

Đầu tư ba mươi vạn vào, bây giờ tài khoản đã có năm mươi vạn, lãi thuần hai mươi vạn.

Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao người chơi cổ sẽ bỏ hết gia sản vào đó, quá nghiện.

Quả thực giống như nhắm mắt nhặt tiền, giống như con bạc cược thắng, còn muốn cược thêm một vố lớn. Nhưng Lục Ngọc nhịn lại, rút ba mươi vạn tiền vốn ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio