*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người nhà họ Lục nhìn thấy trưởng thôn quay về, đứng hết dậy, dùng ánh mắt mong chờ nhìn ông ta.
Trưởng thôn nói: “Không tìm được.”
Họ ở trên núi tìm kỹ một vòng lớn. Một người trong đó còn bị rắn cắn một cái, may mà rắn không có độc, nếu không sẽ phải tổn thất thêm một người, chỉ đành quay về.
Bà nội Lục cũng khóc, nói: “Con nhãi đáng chế.t này, tôi chỉ nói một câu, làm như tôi làm gì nó vậy. Ai chưa từng giáo huấn con cháu, đứa nào cũng giống nó thì xong.”
Sau khi phạm sai lầm, bác gái Lục không dám nói chuyện to tiếng với bà nội Lục. Hôm nay lại nổi quạu, hung hăng nói: “Mẹ nào có nói một câu, mẹ là nói đay nói nghiến, ai có thể chịu nổi? Lục Kiều hầu hạ mẹ thời gian dài như vậy vẫn hầu hạ sai rồi? Mẹ lấy dây thừng siết cổ tôi chế.t cho rồi.”
Bác trai Lục nói: “Được rồi, đều bớt nói vài câu.”
Bà nội Lục hết lần này tới lần khác bị khiêu khích uy nghiêm, nói: “Nếu nó không về, tôi đền mạng cho nó.”
Bên này ầm ĩ không thể dàn xếp.
Trưởng thôn nói: “Các người bớt nóng đi, nói không chừng đứa trẻ này tới nhà cậu hoặc cô nó ở ngoài thôn. Sắc trời đã tối, quay về nghỉ ngơi đi. Ngày mai đến chỗ họ hàng hỏi thử, nếu vẫn không có, chúng ta tới đồn công an báo án.”
Trưởng thôn nói vậy, người nhà họ Lục mới thôi, ai cũng khóc lóc quay về.
Không phải họ quá nhát gan, quanh năm người trong thôn đều nghe nói có kẻ buôn người, lừa phụ nữ vào trong núi bán.
Mấy năm trước, thôn hàng xóm đã có một người. Những năm qua đều không tìm về được, cha mẹ đều khóc tới mù mắt.
Thời này tin tức không thôn, nếu mất tích thì không làm gì được nữa.
Lục Ngọc theo về nhà, đã qua giờ ngủ bình thường, ngược lại cô không ngủ được.
Quay về nằm trên giường trở qua trở lại, khiến Phó Cầm Duy cũng mất ngủ.
Anh dùng tay ấn giữ Lục Ngọc, hai người cùng giường chung gối lâu như vậy, vẫn chưa từng tiếp xúc thân mật, cô không dám động đậy.
Phó Cầm Duy ghé tới: “Đang nghĩ gì?”
Lục Ngọc nói: “Chị ta có thể đi đâu chứ?” Người khác không biết, nhưng Lục Ngọc biết Lục Kiều là người trọng sinh. Kiếp trước cô ta và Lý Dục Tài sống hạnh phúc mỹ mãn, lúc này có lẽ ở chỗ anh ta.
Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không thể nào, thôn Đại Vũ khá bảo thủ.
Đối với con gái mà nói, danh tiết vô cùng quan trọng.
Quan trọng nhất là kiếp này Lý Dục Tài và Lục Kiều vẫn chưa quen biết, cô ta không thể nào tùy tiện bắt chuyện.
Phó Cầm Duy nói: “Ngủ đi.” Đã bận rộn suốt nửa đêm rồi.
Lục Ngọc nhanh chóng nhắm mắt lại.
Thật sự giống như Lục Ngọc dự liệu, Lục Kiều đang ở nhà họ Lý, nói với Lý Dục Tài cô ta chịu sự độc hại của bà nội Lục, nói muốn tự sát!
Lý Dục Tài với ông nội sống trong căn nhà kiểu tây ở huyện, có thêm một người phụ nữ vô cùng bất tiện, thấy cô ta khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem. Lý Dục Tài cũng không biết xử lý thế nào mới tốt.
“Hay là tôi dẫn cô đi báo cảnh sát.”
Anh ta không muốn dây vào chuyện này.
Cô ta nói: “Tôi không thể đi, bà nội tôi biết sẽ đánh chế.t tôi.” Nói xong liền khóc lóc nhào vào lòng Lý Dục Tài.
Lý Dục Tài giật mình tránh ra phía sau. Lục Kiều nhào vào khoảng không, còn trẹo cổ chân đau nhói.
Lục Kiều bực bội vì anh ta không hiểu phong tình.
Anh ta đen mặt nói: “Cô Lục, nam nữ thụ thụ bất thân. Cô đừng như vậy. Lỡ như bị ông nội tôi nhìn thấy sẽ không giải thích rõ được.”
Trước đây có chút hiểu lầm, ông nội anh ta còn từng nói sẽ định thân cho anh ta và Lục Kiều, nhưng bây giờ là thời đại mới, coi trọng nguyện vọng của cá nhân. Ông nội anh ta cũng chỉ hỏi thử ý kiến của anh ta.
Anh ta có chút hảo cảm tự nhiên đối với người làm chuyện tốt.
Nhưng không ngờ chuyện đó đó không phải Lục Kiều làm, cô ta quy công lao lên người mình, loại hành vi này tạo nên bóng ma sâu sắc cho anh ta.
Vừa nãy mở cửa ra, cô ta liền đi vào, sau đó bắt đầu khóc lóc bù loa.
Lý Dục Tài chưa từng thấy có cô gái nào nhào lên người đàn ông. Bây giờ hồi thần lại, đột nhiên nghĩ tới một nghi điểm lớn: “Sao cô lại tìm tới đây?”