*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Cầm Duy nhìn Lục Ngọc, cô đang bận rộn, lúc thì cắt gừng, lúc thì bắt đầu chiên ớt khô, bận tới cuống cuồng.
Tiêu Thái Liên thấy con dâu đang bận, bà đi nấu cơm. Mấy anh em trong nhà giúp bổ sung đồ, bổ củi, gánh nước gì đó, chẳng mấy chốc nhà họ Phó cũng bốc lên khói bếp lượn lờ.
Lục Ngọc bắt đầu xào gia vị, đổ cổ vịt vào bắt đầu hầm. Chị ba mua tương dầu về còn mang theo hai chai tương dầu nhỏ, gương mặt hớn hở, đã chiếm được hời to rồi.
Vào sân liền nói: “Thôn họ còn rất biết làm ăn, thấy chị mua nhiều còn tặng cho chị hai chai nhỏ này.”
Một chai nhỏ này cũng phải tốn ba hào.
Lục Ngọc đổ một thìa lớn tương dầu, rất nhanh đã lên màu, màu tương đỏ thẫm mang theo tự vị vốn có mê người.
Tiêu Thái Liên gọi mọi người ăn cơm.
Trước đây, cơm tối đều do Lục Ngọc nấu, rõ ràng đều là mấy món ăn gia đình, nhưng đồ cô nấu ra lại cực kỳ ngon.
Đồ ăn Tiêu Thái Liên nấu cũng không tồi, nhưng không thể so với Lục Ngọc, mọi người đã ăn quen của cô, bây giờ bất thình lình ăn của Tiêu Thái Liên, vẫn không quen.
“Mẹ, lần sau mẹ đừng nấu nữa.”
“Đúng vậy, chênh lệch quá xa so với vợ chú tư.”
Khiến Tiêu Thái Liên tức anh ách: “Lúc Lục Ngọc chưa tới, các con ăn cơm mẹ nấu cũng rất tốt, cũng nuôi lớn các con, thích ăn thì ăn, không ăn thì cút.”
Mấy anh trai nhà họ Phó cũng không biết bà giận thật hay là đùa bọn họ, ai cũng không dám nói gì.
Thấy tay cầm màn thầu tạp lương của mọi người chậm lại, ăn xong còn thừa nửa làn, tức giận lại buồn cười nói: “Sau này ngày nào mẹ cũng nấu, tiết kiệm lương thực.”
Nếu để Lục Ngọc nấu, cái làn tạp lương này cũng không đủ ăn. Cùng là màn thầu tạp lương, cũng không biết vì sao Lục Ngọc có thể làm mềm mại như thế. . truyện đam mỹ
Trước đây Lục Ngọc chưa tới, Tiêu Thái Liên cũng không cảm thấy mình nấu ăn có vấn đề gì. Sau khi cô tới, khiến cho bà mất hết tự tin.
Chị ba Phó còn đang đợi ăn cổ vịt Lục Ngọc làm, nhưng hôm nay kho muộn, cho tới trước khi ngủ cũng chưa kho xong, thèm muốn chế.t. Buổi tối trước khi đi ngủ, chị ta còn thương lượng với anh ba Phó: “Sáng sớm mai, bảo Lục Ngọc để cho sáu người chúng ta một chút, cùng lắm mua một cái.”
Anh ba Phó thật cạn lời với cô vợ thèm ăn này: “Nếu để mẹ biết, chắc chắn mắng em.”
Chị ba Phó hừ một tiếng: “Nói giống như anh không muốn ăn vậy, giả vờ cái gì.”
Nói xong trở mình, kéo dây tắt đèn.
Tới tối, rất nhiều người đều ngủ rồi.
Chỉ có nhà Lục Kiều còn sáng đèn. Bác gái Lục giống như bị việc Lục Kiều bỏ đi dọa sợ. Đêm khuya cũng không về phòng mình, nhất quyết ngủ cùng với cô ta, thuận tiện bộc bạch tâm sự.
Bà ta nói: “Con cho mẹ bớt bận tâm chút. Mẹ biết con giận nhà Lục Ngọc sống tốt, mẹ cũng tức! Muốn để con bắt một mối tốt trong huyện, sau này con không cần khổ cực giống như cha mẹ.”
Bà ta cũng hối hận, chi bằng để con gái gả cho Phó Cầm Duy cho rồi.
Lục Kiều nói: “Mẹ, con biết mẹ là vì tốt cho con. Con chắc chắn sẽ gả cho người ăn cơm nhà nước trong thành phố. Mẹ nói với bà con, đừng để bà ấy ở ngoài rêu rao chuyện của con, con tự có tính toán.”
Nghe vậy, bác gái Lục phấn chấn lên, trở người ngồi dậy nói: “Con có tính toán gì, nói nghe xem.”
Gò má cô ta đỏ lên, lộ ra chút thẹn thùng hiếm có: “Con nhìn trúng Lý Dục Tài, chính là phóng viên Lý mẹ sắp xếp cho con lúc đầu đó.”
Người khác không biết nội tình, nhưng Lục Kiều biết, chẳng bao lâu nữa, họ sẽ được điều về thủ đô. Cuộc sống đó mỹ mãn biết bao.
Từng sống cuộc sống như thế liền không muốn sống nghèo khổ nữa.
Bác gái Lục nói: “Mje cũng muốn để cậu ta làm con rể của mẹ, nhưng người ta là người thành phố, có thể nhìn trúng chúng ta sao?”
Nếu không phải vì Lục Ngọc, có lẽ hai người họ có thể thành, nhưng chuyện ân tình đó bị Lục Ngọc vạch trần, lúc ông cụ Lý đi, gương mặt âm u, sợ là có chút trở ngại!
Lục Kiều hoàn toàn không coi trọng nỗi lo lắng của mẹ: “Mẹ yên tâm đi, chính là có duyên phận.”
Vốn dĩ muốn giấu, nhưng vì để mẹ cô ta cùng cô ta thống nhất chiến tuyến, nói chuyện hôm qua với mẹ cô ta, nhưng đã mỹ hóa một chút, không nói mình mặt dày không đi!