*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Lục Ngọc chạy về nhà, xa xa đã nghe thấy tiếng khóc của mẹ Lục.
Lục Ngọc là con gái út, sau khi cô gả đi, trong nhà chỉ còn hai vợ chồng già. Trong mấy đứa con gái, cũng chỉ có Lục Ngọc ở lại trong thôn.
Lại trở mặt với bên phía nhà tổ nhà họ Lục, bây giờ xảy ra chuyện, cũng không biết tìm ai giúp đỡ. Thực sự hết cách mới tìm Lục Ngọc.
Lục Ngọc vào nhà. Chị cả Lục Bình năm nay ba mươi hai tuổi, nhưng có một nửa tóc đã bạc trắng. Trên mặt bầm đen, dưới vành mắt vừa đỏ vừa sưng, đã sắp không mở nổi mắt nữa, trên người toàn là vết m.á.u bị đai lưng da quất, còn dẫn theo một bé gái năm tuổi, ngay cả trên người đứa nhỏ cũng có dấu vết bị đánh.
“Mẹ, chị cả sao vậy?” Lục Ngọc nhìn thấy cũng hít vào một ngụm khí lạnh.
Cha Lục nói: “Là tên súc sinh Tiết Thắng Lợi đó đánh.” Ông nói chuyện cũng thở hổn hển, người đàn ông chân chất cả một đời, thấy con gái mình bị ức h.i.ế.p như vậy, hận không thể liều mạng với con rể.
Cha Lục sắp tức điên, mẹ Lục khóc đến khàn cả giọng, không có một ai có thể chủ sự, Lục Ngọc nói: “Cầm Duy, anh cưỡi xe ba bánh nhà chúng ta tới, chúng ta đưa chị cả tới trạm xá xử lý vết thương một chút.”
Lúc này mẹ Lục mới giống như phản ứng lại, khóc lóc bắt đầu tìm tiền. Lục Ngọc cũng ôm cháu gái lên. Đứa trẻ này đã năm tuổi, nhưng ôm vào lại rất nhẹ. Cô chua xót trong lòng.
Rất nhanh Phó Cầm Duy đã đưa xe ba bánh tới, họ bắt đầu chở người tới trạm xá.
Nói rõ tình hình, bác sĩ ở trạm xá vội vàng cấp cứu, Lục Ngọc với mẹ Lục thân là nữ quyến, cởi quần áo ra giúp, bên trong vết thương mới chồng vết thương cũ. Tầng tầng lớp lớp, ngay cả nữ bác sĩ biết nhiều hiểu rộng nhìn xong cũng mắng người.
Bác sĩ ở trạm xá vạch mí mắt của Lục Bình ra, cầm đèn pin nhỏ soi vào tròng mắt cũng không có phản ứng.
“Mau đến bệnh viện huyện, chúng tôi không chữa được.”
Nghe thấy bác sĩ nói chuyện căng thẳng như vậy, người nhà họ Lục cũng không dám chậm trễ, may mà có xe ba bánh. Phó Cầm Duy đạp xe ba bánh rất nhanh.
Lục Ngọc bọn họ chạy bộ theo suốt dọc đường, cho tới bệnh viện huyện, trực tiếp đến phòng cấp cứu. Lục Ngọc nhờ người kiểm tra cho cháu gái, cô bé đều là bị ngoại thương, nhưng lại bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng.
Lục Ngọc mua một chai đường gluco ở bệnh viện, mở ra cho cô bé uống. Cô hỏi cháu gái: “Con tên gì?”
Chị cả gả đến ngoài thôn, cũng không có liên lạc gì nữa. Tuy nói là cháu gái ruột, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lục Ngọc gặp cháu gái.
“Tiết Tiện Hóa (Tiết đê tiện).” Giọng nói của cô bé rất nhỏ.
Lục Ngọc tưởng mình nghe lầm, hỏi thêm lần nữa, sau khi xác nhận mình nghe rõ, lửa giận trào dâng lên.
Cô không biết là tên cặn bã như thế nào mới có thể đặt cho cháu gái ruột của mình một cái tên mang tính sỉ nhục như vậy. Cô mất đi lý trí, hận không thể hung hăng đánh tên khốn đó một trận.
Đứa trẻ một hai tuổi đã có thể cảm giác được cảm xúc bên ngoài, cháu gái đã năm tuổi. Một cái tên như vậy sẽ gây nên tổn thương lớn đến nhường nào với cô bé!
Phó Cầm Duy từ phía sau choàng vai của Lục Ngọc, bảo Lục Ngọc bình tĩnh lại.
Vừa nãy cơ thể của cô cũng hơi run lên.
Mẹ Lục giao hết toàn bộ hơn bốn mươi tệ mình có, nước mắt chảy ròng ròng.
Lục Ngọc bình tĩnh lại mới phát hiện cả nhà đều đã sụp đổ, cô không thể sụp đổ nữa, chỉ đành nói: “Mẹ, đừng khóc nữa.”
Trên hàng ghế ngoài bệnh viện, rèm cửa màu trắng viết ba chữ to “Giữ im lặng”. Họ chỉ có thể đè nén khóc không thành tiếng. Lúc này bà ôm Lục Ngọc nói: “Mẹ thật sự không biết chị cả của con lại sống cuộc sống như thế này!”
Cha Lục ở bên cạnh nói, khi vừa mới kết hôn, họ còn tới thăm Lục Bình, nhưng vừa đến, con rể đã tức giận châm biếm họ tới làm tiền, muốn tới hưởng sái con gái đã xuất giá.
Hai người họ muốn chửi tên khốn này, lại sợ Lục Bình chịu khổ ở chỗ con rể, sau khi quay về cũng không còn tới nữa, không ngờ tên này càng đốn mạt.