*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Ngọc biết ơn nhỏ lợi nhỏ không đả động được ông ta. Sau đó tung đòn sát thủ, nói: “Trưởng thôn, cháu nghe người ta nói, ủ phân có bí phương. Ruộng đồng ở thôn chúng ta có hạn, chỉ cần khiến cho đất đai màu mỡ lên, sản lượng sẽ tăng theo, theo đó có thể vượt mặt thôn khác.”
Trưởng thôn bọn họ nhắm tới hoa màu trong ruộng, là phái thực làm điển hình.
Thời này, các thôn với nhau đều phân cao thấp, nghe nói bên ngoài có kỹ thuật tiên tiến. Nhưng một trưởng thôn nhỏ bé như ông ta không đủ cấp bậc, cũng không thể ra ngoài học tập. Cho nên mỗi ngày đều đọc báo, muốn xem thử có bí phương gì trên báo không.
Hôm nay bỗng nghe thấy Lục Ngọc nói như vậy, mắt lập tức sáng lên: “Thật sao?”
Những điều Lục Ngọc nói đều đã công khai trong tương lai, có thể tra được ở bất cứ đâu trên mạng. Ủ phân, cây trồng sản lượng cao cũng đã được nghiên cứu ra ở niên đại này, chỉ là bởi vì tin tức chưa lưu thông, ở nông thôn không có mấy người biết.
Trưởng thôn nói: “Làm thế nào?”
Lục Ngọc: “Trước đây cháu từng đọc một quyển sách cũ, nhưng sách sau này đã bị người ta đốt mất, đợi cháu xử lý xong chuyện trong nhà, sẽ âm thầm nói chuyện này cho chú biết!”
Trưởng thôn nghe vậy, nói: “Con nhỏ này, cô tinh ranh hơn cha mẹ cô đó.” Cô còn là người không nhìn thấy nhỏ không thả diều hâu.
Ông ta nói: “Thôi, tôi đi tìm mấy người đến Tiết Gia Thôn bọn họ nói chuyện.”
Lục Ngọc nói: “Cảm ơn chú Vương.”
“Không có chuyện gì thì về trước đi, đợi tôi sắp xếp xong sẽ thông báo với cô.”
Đừng thấy chức vị của trưởng thôn không lớn, nhưng đã trải qua nhiều chuyện, ông ta chịu xử lý, vậy chắc chắn sẽ có nhiều thủ đoạn hơn cô.
Lục Ngọc vô cùng biết ơn rời đi.
Trưởng thôn Vương đợi người đi mới tay không bẻ một cái cổ vịt, lại vặn nắp chai rượu ra, uống một ngụm, lúc ăn cổ vịt, trưởng thôn Vương còn lẩm bẩm: “Chẳng trách có thể mở sạp, quả thật ngon.”
Tay nghề này của Lục Ngọc, khắp cả thôn cũng không có mấy người.
Sau khi Lục Ngọc thuyết phục được trưởng thôn, lập tức về nhà chuẩn bị buôn bán. Vốn dĩ Lục Ngọc có mục tiêu kiếm tiền trả nợ, bây giờ chị cả xảy ra chuyện, kiếm tiền trở nên gấp gáp hơn.
Trong tay có tiền vẫn là quan trọng nhất. Cháu gái dính cô, Lục Ngọc dẫn cô bé cùng đi bày sạp.
Đồ của Lục Ngọc là độc nhất, tích lũy không ít khách cũ. Hôm nay Lục Ngọc tới hơi trễ, cô vừa tới, khách hàng cũ đều đang đợi ở đây, còn oán trách: “Sao lại muộn như vậy, tôi còn tưởng cô không tới đấy.”
“Đâu thể nào, sau này chỉ cần không mưa, ngày nào tôi cũng tới.” Lục Ngọc lưu loát dọn sạp ra, sau đó bắt đầu bán.
Có khách hàng cố định, bán rất nhanh, rất nhanh đã dọn sạp. Lục Ngọc bỏ đồ ở trong cái sân gần cung tiêu xã. Cô nói với Phó Cầm Duy một tiếng rồi tới bệnh viện!
Bệnh viện vẫn là mùi thuốc khử trùng gay mũi.
Lục Ngọc dẫn cháu gái đến phòng bệnh khoa cấp cứu. Chị hai Lục Ngọc nói: “Trước đó chị cả tỉnh lại một lần, chẳng bao lâu lại ngủ thiếp đi rồi.”
Lục Ngọc gật đầu, bảo chị hai về nghỉ ngơi, nhìn một cái liền biết chị ấy cả đêm không ngủ.
Chị hai Lục nói: “Nhìn thấy chị cả như thế này, đâu thể ngủ được! Chị hận không thể giế.t cái tên khốn nạn đó.”
Nói xong có vài phần đau lòng, nói: “Chuyện này tuyệt đối không thể xong như vậy.”
Họ Tiết quá càn rỡ. . Chap mới luôn có 𝘁ại ⩵ 𝑇𝖱U𝑴𝑇𝖱U𝗬Ệ N.𝒱N ⩵
Lục Ngọc nói: “Đang muốn nói chuyện này với chị.”
Sau đó cô nói chuyện trưởng thôn đồng ý chống lưng cho họ cho Lục Ngọc biết.
Chị hai Lục nhìn Lục Ngọc bằng con mắt khác, nói: “Tuy anh rể em là một người tàn tật, nhưng anh ruột của anh ấy cộng thêm anh họ tổng cộng hơn hai mươi người, bảo họ cũng đi cùng.”
Lục Ngọc nói: “Được.”
Vốn dĩ Lục Ngọc cảm thấy em út bị mẹ ruột nuôi vâng vâng dạ dạ, chỉ sợ cô chịu thiệt, thấy cô bây giờ có thể xử lý chuyện độc lập mới coi như yên tâm.
Chị ấy nhìn Lục Ngọc nói: “Chồng em cũng rất tốt!”
Hôm qua anh chạy ngược chạy xuôi suốt, người cũng anh tuấn đạo mạo, đứng chung với Lục Ngọc vô cùng xứng đôi.
Chị hai Lục gả đi đã mấy năm, cộng thêm Phó Cầm Duy luôn ở bên ngoài học tập, chị ấy chưa từng liên tưởng tới anh.