*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại khái là hòn đó trong lòng đã được buông xuống, Lục Ngọc có hơi uể oải, nhẹ nhàng gối đầu lên vai Phó Cầm Duy, dựa vào, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Trên đường trở về, để Lục Ngọc ngủ thoải mái hơn, Phó Cầm Duy không dám nhúc nhích.
Sắp tới thôn, Phó Cầm Duy đánh thức Lục Ngọc dậy. Ai biết cô ngủ rất thoải mái, chỉ cảm thấy anh đang quấy nhiễu giấc ngủ của mình, Lục Ngọc chẳng những không dậy, còn thuận thế ôm eo của Phó Cầm Duy.
Vèo một cái, Phó Cầm Hủy đỏ bừng mặt.
Trên xe không chỉ có hai người họ, còn có Dũng Tử và Đại Lai! Lần này hay rồi, đàn ông trong thôn vốn thích đùa giỡn, lúc này đang nháy mắt nháy mũi với Phó Cầm Duy.
Hai vợ chồng mới cưới thật dính người.
Tuy Phó Cầm Duy cũng không nỡ đánh thức cô, nhưng sắp tới rồi, anh vẫn tiếp tục không ngừng gọi cô: “Dậy nào.”
Lúc này Lục Ngọc mới mơ màng thức dậy, nhìn Phó Cầm Duy, ngay lúc này, máy kéo dừng lại.
Trưởng thôn Vương xuống xe, nói to: “Cảm ơn, có máy kéo thật tốt.” Ông ta cũng muốn mua một cái, tới lúc đó trong thôn vận chuyển lúa thóc gì đó đều không cần nhờ người khác nữa, có chút chuyện gì cũng tiện.
Sau khi xe dừng hẳn, những người khác đều xuống xe.
Phó Cầm Duy cao, chân dài, rất nhanh bước xuống, vươn tay đỡ Lục Ngọc.
Lục Ngọc cũng ngủ tới mơ hồ, thật sự nhảy về phía anh, được Phó Cầm Duy ở bên dưới ôm trọn vào lòng.
Bị mùi hoóc môn quen thuộc đột ngột phả tới, Lục Ngọc mới tỉnh táo lại, lập tức tránh khỏi lòng anh.
Rạng đỏ ở tai của Phó Cầm Duy mới lui xuống, lại chạy lên mặt của Lục Ngọc.
Lần này đã hoàn toàn tỉnh táo.
Họ vừa quay về đã có không ít người đang ở bãi phơi lúa đợi họ.
Hôm nay trưởng thôn dẫn đi hai mươi người, thanh thế to lớn, người không được gọi đi trong thôn còn suy đoán không biết ông ta muốn làm gì! Rất nhanh tốp người đầu tiên quay về, họ mới biết, thế mà lại đi chống lưng cho một cô gái đã gả ra ngoài.
Lúc này thấy họ về thôn, ai cũng xúm lại, nói: “Như thế nào?”
“Lục Ngọc, cha mẹ cô đâu?”
“Kể cho tôi nghe với.”
Thực ra trước khi Lục Ngọc về, họ đã nghe tận mấy lần, nhưng lần này là trưởng thôn dẫn họ đi tìm người, quá đề khí rồi. Câu chuyện này nghe mấy lần đều giống như không nghe đủ.
Chuyện của nhà Lục Ngọc trước đây, mẹ Lục cảm thấy chuyện xấu không nên rêu rao bên ngoài, gặp phải chuyện, cố hết sức che giấu.
Rõ ràng đã chịu ức h.i.ế.p rất nhiều, ngược lại lại thuận theo tâm tư của cực phẩm! Khi cực phẩm đổi trắng thay đen, căn bản không có ai tới giúp nhà họ.
Nhưng Lục Ngọc không phải người có tính cách như vậy, sẽ không giúp người ta che đậy. Lục Bình bị chồng đánh cho sảy thai, lại ngược đãi con gái ruột, bây giờ còn muốn ép người vào chỗ chế.t, bụng dạ xấu xa.
Lục Ngọc nói lại một lần. Năng lực biểu đạt của cô tốt hơn người khác một chút, nói rất sống động. Khi nói tới người của Tiết Gia Thôn muốn đánh người, nam nữ già trẻ trong thôn đều tức giận: “Thôn bọn họ nuôi người như gia súc, còn không biết ngại đánh người.”
“Lần sau ra ngoài tính thêm cả tôi, tôi xem ai dám ương bướng với chúng ta, bẻ hết răng của họ xuống.”
“Đúng vậy, sau này nói với bà mai, sau này đừng giới thiệu người của thôn đó cho chúng ta nữa.” Người trong thôn rất có ý thức đoàn kết.
“Người già không ra sao, người trẻ thì gây họa, đây không phải con trai tôi, nếu là con trai tôi, phải đánh gãy chân của nó mới được.”
Mọi người nói chuyện rôm rả, may mà họ kiên trì, đưa tên khốn đó tới đồn công an, nếu không sẽ tức chế.t mất.
Chị dâu Hồng nói: “Bà già kia cũng bị bắt đi rồi? Thật hả giận.”
Chị ấy nhìn thấy dáng vẻ thê thảm khi Lục Bình được đưa về, sao bà ta có thể nói ra câu như đáng đời này, chị ấy không có chút đồng tình nào.
Lục Ngọc gật đầu.
Mấy thím lớn tuổi đồng cảm nói: “Theo thím, kết hôn vẫn phải xem phẩm tính của đối phương như thế nào. Nói câu khó nghe, bà nội cháu thật sự không phải dạng tốt lành gì!”
“Chứ gì nữa, lúc Lục Bình chưa xuất giá, giày vớ và quần áo bà ta mặc trên ngươi đều là Lục Bình may cho, cho dù nhắm mắt chọn một người cũng tốt hơn Tiết Thắng Lợi đó!”