Nam Nữ Sống Thử

chương 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ôm tâm trạng ăn cơm xong là sẽ chia tay, Tần Tu Nhiên và Cố Lam cùng nhau ăn bữa trưa.

Mặc dù kiến ​​thức của Cố Lam không nhiều nhưng cô lại gọi món rất giỏi, chủ yếu là do sức ăn quá lớn nên sau khi gọi gần một nửa thực đơn thì cô bắt đầu biểu diễn mukbang trước mặt Tần Tu Nhiên.

Từ trước đến giờ Tần Tu Nhiên đều ăn rất ít, phong cách đ ĩa lớn lượng thức ăn nhỏ ở nhà hàng Michelin kia là thích hợp với anh nhất.

Thế nhưng không biết tại sao khi anh nhìn thấy Cố Lam gió cuốn mây tan ở phía đối diện thì anh lại vô cớ ăn nhiều hơn rất nhiều.

Lúc hai người đi ra khỏi cửa, Tần Tu Nhiên cảm thấy hơi chướng bụng. Nhìn Cố Lam đang vịn vào tường chậm rãi đi ra khỏi cửa, cuối cùng cô cũng chống người thẳng dậy rồi ợ hơi một cái, anh không nhịn được mà khuyên cô: “Nếu như em cảm thấy không ăn được thì có thể gọi ít đi một chút.”

“Không được.” Cố Lam từ chối thẳng thừng, cô nói vô cùng nghiêm túc: “Người lớn ai lại đi lựa chọn chứ, thứ tôi muốn ăn, tôi sẽ ăn hết chúng!”

“Vậy thì lần sau em thanh toán đi.”

Tần Tu Nhiên nhàn nhạt nói khiến Cố Lam lập tức trở nên nghiêm túc. Cô quay đầu nhìn anh: “Vậy thì anh ăn ít đi một chút.”

Tần Tu Nhiên cười đầy giễu cợt, bước lên phía trước, Cố Lam theo anh cùng lên xe. Sau khi thắt dây an toàn, cô lại ợ lên một tiếng rồi hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

“Xem triển lãm.” Tần Tu Nhiên trả lời: “Bồi dưỡng tình cảm sâu đậm với em một chút, nếu như chúng ta kết hôn thì sau này em sẽ phải giao thiệp với các loại người, tốt hơn hết vẫn nên tao nhã một chút.”

“Ồ.”

Cố Lam có đôi chút thấp thỏm.

“Hôm nay là triển lãm nghệ thuật trình diễn hiện đại của một nghệ thuật gia. Nghe nói người này là một bậc thầy nổi tiếng người nước ngoài với chủ đề bảo vệ môi trường, tôi đã nhờ Đào Nhiên giành chỗ rồi.”

Tần Tu Nhiên giải thích, Cố Lam gật đầu: “Ừm, nghệ thuật trình diễn.”

Vừa nghe đã thấy là thứ mà cô không hiểu.

Thế nhưng cô không thể lộ ra cái dốt được. Cô cố giả vờ bình tĩnh rồi bắt đầu câu được câu chăng nói chuyện với Tần Tu Nhiên.

Nội dung mà hai người tán gẫu rất đơn giản. Như là thành tích chiến đấu khi chơi trò chơi của cô tối hôm qua như thế nào, thói quen sinh hoạt của anh, câu được câu chăng nói chuyện, rồi cũng đến khu triển lãm.

Tần Tu Nhiên quét vé vào cửa điện tử rồi đưa Cố Lam đi vào khu triển lãm. Khu triển lãm trống không, không có bất cứ thứ gì, chỉ có một túi rác, còn có một người đàn ông toàn thân bị sơn đen như mực, nằm co quắp trên mặt đất.

Tư thế của anh ta vô cùng kỳ lạ, vẻ mặt vô cùng đau khổ. Mọi người trong hội trường đều đứng trên cao nhìn xuống, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, không ngừng đi lại, tìm góc độ nhìn xuống người bên dưới.

Cố Lam và Tần Tu Nhiên đứng ở chỗ cao nhất, Cố Lam nhìn chằm chằm người đàn ông hồi lâu thì nghe thấy Tần Tu Nhiên bình thản nói: “Cô cảm thấy thế nào?”

Cố Lam im lặng, một lúc sau cô mới nhẹ nhàng vỗ tay, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ: “Trâu bò!”

Tần Tu Nhiên hờ hững quay đầu nhìn cô, trên mặt Cố Lam đầy vẻ nghiêm túc: “Đúng là bậc thầy có khác! Có thể giữ nguyên tư thế trong thời gian lâu như vậy, độ dẻo dai tốt như vậy, trâu bò đến mức không chịu được!”

Tần Tu Nhiên lặng im không nói, Cố Lam tò mò: “Anh cảm thấy thế nào?”

“Đi nghe hòa nhạc đi.” Tần Tu Nhiên đi thẳng ra ngoài: “Tôi không hiểu.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cố Lam sững người sau đó âm thầm mừng rỡ, thì ra không phải là chỉ có một mình cô không hiểu!

Một ngày hôm đó, hai người đi nghe hòa nhạc, đi thăm viện bảo tàng, cuối cùng đi xem biểu diễn xiếc theo yêu cầu mãnh liệt của Cố Lam.

Ở mỗi một nơi họ đến, mỗi lần Tần Tu Nhiên hỏi Cố Lam cảm thấy thế nào, Cố Lam đều sẽ khen ngợi một cách cực kỳ tâng bốc: “Trâu bò!”

“Cực kỳ trâu bò!”

“Trâu bò hết cỡ luôn!”

Cuối cùng Tần Tu Nhiên không chịu nổi nữa nên hỏi: “Cô không còn tính từ nào khác nữa à?”

Cố Lam im lặng, sau đó lúc quay đầu lại, vũ công trên khán đài mạnh mẽ thực hiện động tác xoạc chân, cô kích động hét lớn: “Đậu má! Quá ngầu rồi!”

Vừa nói, cô vừa vỗ tay rồi quay sang hỏi Tần Tu Nhiên: “Có ngầu không nào? Tôi hỏi anh có ngầu không nào!”

Tần Tu Nhiên: “...”

Anh sai rồi, lẽ ra anh không nên nghe Cố Lam đi xem biểu diễn xiếc.

Sau một ngày trải qua rất nhiều hoạt động, lúc về đến nhà cả hai người đều đã vô cùng mệt mỏi.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Cố Lam vô cùng hiểu chuyện đi tới phòng ngủ bên cạnh, vừa mới nằm xuống định ngủ thì nghe thấy có tiếng gõ cửa truyền tới.

“Vào đi.”

Cố Lam yếu ớt ngồi dậy, vò đầu bứt tóc, ngẩng đầu lên nhìn về phía người đang đứng ở cửa: “Có chuyện gì sao?”

“Máy theo dõi giấc ngủ của cô.”

Tần Tu Nhiên giơ chiếc máy theo dõi giấc ngủ mang từ bệnh viện về rồi nhắc nhở cô: “Phải đeo hơn bảy tiếng.”

“Biết rồi.” Cố Lam bất đắc dĩ thở dài rồi vỗ vỗ bên hông: “Anh bỏ xuống đi, tôi sẽ tự đeo…”

Còn chưa nói xong, cô đã cảm thấy cả người Tần Tu Nhiên áp sát tới. Trong lúc bị mùi gỗ thông bao quanh, cô nghe thấy “cạch” một tiếng, anh đã đeo chiếc vòng theo dõi giấc ngủ lên tay cô.

“Chúc ngủ ngon.”

Tần Tu Nhiên nhỏ giọng nói một câu, sau đó đứng thẳng người dậy rồi xoay người bước ra ngoài.

Cố Lam ngồi trên giường, chậm chạp một hồi lâu, không biết tại sao trong đầu cô chỉ toàn là những lời anh đã nói ban ngày…

Lỡ như cô chết quá sớm thì phải làm sao?

Không thể nào!

Cô đột nhiên tỉnh táo lại. Thân thể cô rất tốt, cô sẽ không chết sớm hơn Tần Tu Nhiên đâu nhé!

Nghĩ đến đây, nghĩ đến việc nhịp tim đột nhiên ngừng đập trong khoảnh khắc Tần Tu Nhiên áp người tới vừa rồi, cô không nhịn được mà hét về phía cửa: “Lần sau tôi sẽ tự đeo!”

Tần Tu Nhiên bị tiếng thét đột ngột này làm cho giật thót tim.

Không biết tại sao, anh lại cảm thấy có một cơn phiền muộn khó giải thích được dâng lên. Anh tức giận nói: “Nhỏ giọng một chút, tôi không bị điếc!”

Nói xong, anh mở cửa phòng ngủ rồi “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại.

Khi cả hai đã chìm vào giấc ngủ, ba người Tần Giang Hà, Tần Bác Văn và Tưởng Như cùng nhau nghe người trước mặt báo cáo: “Theo như quan sát của chúng tôi, có lẽ cậu Tu Nhiên và cô Cố này không phải là kết hôn theo thỏa thuận. Hai người bọn họ dường như đang yêu đương nghiêm túc. Thế nhưng cô Cố này, thật lòng mà nói thì xuất thân tương đối bình thường, nghề nghiệp chỉ là livestream bán hàng. Nếu như cô ấy đảm nhận vị trí nữ chủ nhân của Tần Thị thì e là chủ tịch sẽ không hài lòng.”

Tần Giang Hà không nói gì. Ông ta lần lượt lật xem ảnh của Tần Tu Nhiên và Cố Lam. Còn Tưởng Như thì đứng sang một bên, dường như đang suy nghĩ. Tần Bác Văn liếc nhìn ba mẹ, thấy ba mẹ không nói gì thì trong lòng anh ta không khỏi có đôi chút lo lắng: “Ba, hôm nay bác sĩ nói rồi, ông nội nhiều nhất cũng chỉ sống thêm ba tháng nữa. Chúng ta chỉ cần trì hoãn đến khi ông nội qua đời. Nếu như ông nội không lập di chúc thì ba là người thừa kế ở hàng đầu tiên, nhà họ Tần chính là của ba rồi. Bây giờ ba nhất định phải nghĩ biện pháp, tuyệt đối không thể để anh qua mặt ba được.”

Tần Giang Hà không nói gì. Tưởng Thư liếc nhìn Tần Giang Hà rồi vội vàng quở trách Tần Bác Văn: “Con ăn nói kiểu gì thế? Chuyện của ông nội là chuyện mà con có thể ăn nói bậy bạ đúng không? Anh con mới trở về bao lâu mà con đã lo lắng đến chuyện thừa kế rồi?”

“Mẹ, mẹ không biết rồi!” Tần Bác Văn vội vàng giải thích: “Anh con giỏi giang lắm đấy. Vừa trở về, anh ấy đã mang theo thỏa thuận kỹ thuật gì gì đó, dụ dỗ ông nội và mọi người trong công ty nghĩ rằng anh ấy giỏi hơn ba. Như vậy thì cũng thôi đi, đằng này còn lập một kế hoạch kinh doanh gì đó, nói là phải cải cách. Anh ấy còn nói phải điều tra th@m nhũng trong nội bộ công ty rồi đoạt lấy vị trí của chú Ứng nữa. Điều duy nhất mà ông nội lo lắng bây giờ là chuyện kết hôn của anh ấy. Nếu anh ấy thực sự kết hôn rồi sinh một chắt trai cho ông nội thì ngay lập tức nhà họ Tần sẽ là của anh ấy...”

“Bác Văn.” Tần Giang Hà cắt ngang Tần Bác Văn: “Đừng nói nhảm nữa.”

“Ba, con…” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Cố Lam không thể vào được cửa nhà họ Tần.” Tần Giang Hà đặt tấm ảnh lên bàn, nói bằng giọng lãnh đạm: “Mắt nhìn người của ông nội con cao lắm.”

Nghe thấy vậy, khuôn mặt của Tưởng Như hơi thay đổi.

Tần Bác Văn sững sờ trong giây lát sau đó mới nhận ra rằng, ngay cả mẹ của anh ta, cho đến bây giờ cũng không được ông nội thừa nhận.

Một người đàng hoàng tử tế như mẹ của anh ta còn không được ông nội thừa nhận thì một người chỉ có thể nói “trâu bò” là Cố Lam đó làm sao có thể?

Khi nghĩ về điều đó, Tần Bác Văn đột nhiên bình tĩnh lại đôi chút.

“Ba, ba nói đúng.” Tần Bác Văn gật đầu: “Nhưng mà... Chúng ta biết là Cố Lam không được nhưng ông nội lại không biết.”

“Yên tâm đi.” Tần Giang Hà khẽ cười: “Tuần sau không phải là sinh nhật của ông nội con sao?” Ông ta nhìn Tưởng Như nói: “Ông ấy sẽ sớm biết thôi.”

Nghe thấy thế, trên mặt Tưởng Như lộ ra vài phần do dự: “Như vậy thì đối với bọn trẻ... Không tốt lắm, phải không?”

“Đã đến lúc nào rồi mà còn nói đến chuyện như vậy là không tốt cho bọn trẻ nữa?” Tần Giang Hà đứng lên, trong giọng nói mang theo chút tức giận: “Lúc Tần Tu Nhiên đối xử với anh như vậy, tại sao nó không nghĩ anh là ba của nó! Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi.” Tần Giang Hà hạ lệnh: “Sinh nhật của ba năm nay vẫn là em sắp xếp, gửi thiệp mời cho cô Cố, để cô ta đến dự. Để ba nhìn kỹ xem cô Cố này là nhân vật như thế nào. Chỉ cần ba không đồng ý thì trong thời gian ngắn Tần Tu Nhiên sẽ không tìm được đối tượng kết hôn thứ hai, một thời gian nữa...”

Tần Giang Hà trầm mặc, Tưởng Như tiến lên, nắm lấy tay ông ta rồi nhỏ giọng nói: “Thì đều đã kết thúc rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio