Nam Phi Thất Sủng

Chương 33: 33: Gặp Lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm nay ngày đại lễ săn bắn hàng năm của Hoàng Cung, theo lời Thái Hậu, tất cả đã được chuẩn bị xong.

Từ rất lâu rồi bà không quay lại Tây An, chẳng biết đã thay đổi nhiều thế nào.

Các phi tần mỗi người một cỗ xe ngựa, chỉ riêng Y ngồi cùng hắn.

- Hắn : Hôm đó, trẫm đã cùng Khâm Thân Vương bàn lại chuyện thống lĩnh binh lính tiến về phía Bắc.

Đệ ấy rất tán thành, lần này trước khi xuất chiến, trẫm cũng cho đệ ấy đi cùng đến Tây An.

- Y : Hoàng Thượng anh minh, lần này cho Vương Gia đi cùng.

Ắt hẳn khi xuất chiến sẽ có tinh thần hơn, nhanh chóng mang thắng lợi trở về.

_Tây An Di Trường_

Không khí ở đây mát mẻ, tới nơi vẫn còn rất sớm.

Thái Hậu rất hài lòng, vừa xuống khỏi xe ngựa Y đã đến chỗ bà.

- Y : Thái Hậu người đi đường xa đã mệt rồi, thần thiếp dìu người.

- Thái Hậu : Ai gia không sao, đi cùng với tiểu thập tứ nói chuyện rất vui vẻ.

- Y : Xin thỉnh an Khâm Thân Vương!

- Thái Hậu : Nguyệt Nhi chuyến đi này có Đoan Tướng Quân đi cùng, ở đây ai gia đã có tiểu thập tứ, con đi gặp ngài ấy đi.

- Y : Thần thiếp cáo lui!

...

- Y : A mã!!!! A mã!!!!

- Đoan Tướng Quân : Di thần thỉnh an Quý Phi Nương Nương!

- Y : A mã à, không cần.

Người đứng lên, mau đứng lên.

A mã, Nguyệt Nhi nhớ người lắm!

- Đoan Tướng Quân : Nguyệt Nhi của ta, con đã khác đi rất nhiều.

Con ở trong Cung có vui vẻ không?

- Y : Con vẫn ổn! A mã con phải đi rồi, lát nữa gặp lại người.

...

- Hắn : Thập tứ đệ đi cùng Hoàng Ngạch Nương, nhi thần cũng yên tâm hơn rồi.

Người có cảm thấy mệt không?

- Thái Hậu : Ai gia ổn, các phi tần đi đường xa vất vả rồi.

Cho người bày gia yến, mọi người cùng nhau dùng thiện.

...

- Y : Tường Lam ngươi ở đây chờ đi, Bổn Cung một mình vào trong.

- Tường Lam : Không được, Nương Nương chuồng ngựa hôi hám, lại còn có những con ngựa rất hung dữ, nô tỳ không muốn để người đi một mình.

- Y : Ta không sao, đứng ở đây đi.

Bước vào bên trong, hàng chục con ngựa đang ở trong chuồng.

Chúng khiến Y có chút sợ hãi, nơi này tối quá.

Bên trong góc chuồng.

Có một người phụ nữ đang ôm một bó cỏ lớn dần tiến về phía này.

Nhìn thấy Y, bó cỏ trên tay cô ấy rơi xuống.

- Y : Bổn Cung tìm đúng nơi rồi có phải không? Diễm Khấu Linh?

- Diễm Khấu Linh : Nô...nô tỳ Diễm Thị, thỉnh an Quý Phi Nương Nương!

- Y : Sao lại thê thảm đến mức này? Bổn Cung xém chút, đã không còn nhận ra cô của ngày xưa nữa rồi.

- Diễm Khấu Linh : Cũng phải, làm gì có ai ngờ được.

Cái thân xác thảm hại này, đôi tay trầy xước xấu xí, gương mặt nhem nhúa, lại từng là Diễm Phi được Hoàng Thượng nâng niu trên tay chứ? Có phải không?

- Y : Trong này tối quá, chúng ta ra ngoài rồi nói.

Y quay người đi trước, mắt đã sớm nhòe đi.

Tại sao cô ta phải tự làm khó mình? Tỷ tỷ tốt! Là một người tỷ tỷ tốt!

- Y : Có muốn gặp nó không?

- Diễm Khấu Linh : Có đến đây sao?

- Y : Hoàng Thượng nói phi tần trong Cung không nhiều, cho đi cùng hết cũng không sao.

- Diễm Khấu Linh : Thật...thật sao?

- Y : Phải rồi, lúc còn là Diễm Phi, cô có từng động lòng trước Hoàng Thượng hay không?

- Diễm Khấu Linh : Tại sao lại không chứ? Tình nghĩa phu thê nhiều năm, lẽ nào lại không hề có tình cảm.

Nhưng người cũng đã thấy rồi đó, nữ nhân trong Hậu Cung dù có tình cảm với Đế Vương hay không, cũng có được mấy ai hạnh phúc trọn vẹn? Đối với một Đế Vương, Hậu Cung chỉ là nơi để giải đi mệt mỏi ở triều chính, không phải là nơi để thật lòng.

Đã là Đế Vương,chỉ có sủng, không có yêu.

Cho nên người tuyệt đối, đừng biến bản thân thành người giống như nô tỳ.

- Y : Bổn Cung hiểu rồi, cô có muốn nói chuyện riêng với Phụng Đáp Ứng không?

- Diễm Khấu Linh : Có thể sao?

- Y : Bổn Cung sẽ nhắn lại với cô ta.

- Diễm Khấu Linh : Đa tạ Quý Phi Nương Nương.

Y quay trở về trại của hắn, lúc này mọi người đã có mặt ở gia yến hết rồi.

- Y : Xin thỉnh an Hoàng Thượng, Thái Hậu, Hoàng Hậu.

Thần thiếp đã tới trễ rồi, mong Hoàng Thượng, Thái Hậu, Hoàng Hậu thứ tội!

- Hắn : Không sao, mau đứng lên.

- Thái Hậu : Nguyệt Nhi, tới ngồi cạnh ai gia.

- Hắn : Đoan Tướng Quân, lần này khanh thắng trận trở về, đã lâu không gặp lại Nguyệt Nhi rồi, trẫm cho phép sau khi trở về Hoàng Cung khanh hãy đến thăm Y.

- Đoan Tướng Quân : Tạ Hoàng Thượng long ân!

...

Sau khi gia yến kết thúc, Y cũng gửi lời hẹn đến Phụng Đáp Ứng.

Cô ta nhanh chóng đến cánh rừng phía bên trái chuồng ngựa, Diễm Khấu Linh đang chờ ở đó.

- Phụng Đáp Ứng : Tỷ tỷ....

- Diễm Khấu Linh : Thỉnh an Phụng Đáp Ứng!

- Phụng Đáp Ứng : Tỷ tỷ, đừng như vậy mà.

Tỷ sao lại gầy như thế này, bàn tay của tỷ...Hức...Là muội hại tỷ rồi!

- Diễm Khấu Linh : Ta không sao hết, muội ở lại sống có tốt không?

- Phụng Đáp Ứng : Muội vẫn khỏe lắm, tỷ tỷ yên tâm.

- Diễm Khấu Linh : Vậy là tốt rồi, có ai biết muội đến đây hay không?

- Phụng Đáp Ứng : Chỉ có Quý Phi Nương Nương biết.

- Diễm Khấu Linh : Như Mai, tỷ tỷ có cái này cho muội.

Cô lấy từ trong chiếc túi mang bên hông ra một cái vòng cổ bằng bạc.

- Diễm Khấu Linh : Muội có biết đây là gì không? Chính là chiết vòng cổ khi ngạch nương mất để lại cho tỷ, giờ đây tỷ mang theo nó cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi.

Đây tặng cho muội!

- Phụng Đáp Ứng : Muội không lấy đâu!

- Diễm Khấu Linh : Cầm lấy đi chứ, sau này nhất định phải trao nó cho cháu của tỷ có được không.

Hãy cho nó biết, nó đã từng có một di nương.

_Nhất Trại_

- Hắn : Quý Phi, phong cảnh ở Tây An rất đẹp.

Đêm nay trẫm cùng người đi có được không?

- Y : Thần thiếp rất muốn một lần làm người bình thường, nhưng hiện tại không cho phép.

Người là thiên tử, cơ thể của người là long thể.

Không nên bị tổn thương.

- Hắn : Hóa thành người thường rồi, liệu có ai biết trẫm là Hoàng Đế?

- Y : Nhưng thần thiếp...

- Hắn : Không cần nói gì nữa, đêm nay trẫm sẽ cùng người ra ngoài dạo chơi.

Cao Đinh!

- Cao Đinh : Có nô tài!

- Hắn : Chuẩn bị một cỗ xe ngựa và một con ngựa tốt ờ ngoài bìa rừng.

- Cao Đinh : Hoàng Thượng người định đi săn ban đêm sao?

- Hắn : Lắm lời!

- Cao Đinh : Nô tài có tội, nô tài sẽ làm ngay!

Cao Đinh rời đi, hắn hài lòng ôm lấy Y, hít lấy mùi hương nhẹ trên cơ thể Y.

Hắn thì đắm chìm như thế nhưng liệu hắn có biết được Y đang nghĩ gì? Con người có ân báo ân có oán báo oán, có thể dễ dàng tha thứ cho người gây ra tổn thương cho mình? Đương nhiên là không!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio