“Quân Diễm!” Tô Ngọc Hành đột ngột gọi một tiếng làm Ngộ Quân Diễm giật mình. Hắn đang nghĩ xem Tô Ngọc Hành bị mình điểm huyệt sao lại tỉnh sớm như vậy, đã thấy Tô Ngọc Hành đứng lên, bước tới trước.
“Cẩn thận cái bàn!” Ngộ Quân Diễm bước một bước dài, kéo Tô Ngọc Hành sang một bên, tránh để y đụng vào góc bàn.
“Quân Diễm, ngươi đã đi đâu?” Tô Ngọc Hành tới gần Ngộ Quân Diễm, ngửi thấy mùi máu tanh trên người hắn càng nặng, sờ soạng tay hắn.
“Ta đi tiểu tiện.” Ngộ Quân Diễm bắt lấy tay y, giải thích.
“Đi tiểu tiện mà phải điểm huyệt ta?” Tô Ngọc Hành lập tức vạch trần hắn, hạ giọng, gằn từng chữ, “Mắt ta mù, nhưng lòng thì không, ngươi đừng có bắt nạt ta không nhìn thấy.”
Ngộ Quân Diễm chối: “Ta không…”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, mùi máu trên người ngươi do đâu mà có?” Tô Ngọc Hành hỏi, “Còn nữa… Rốt cuộc thứ gì khiến lăng tiêu đến Thiên Túc cốc cũng không trồng được lại có thể ra hoa?”
“Ta…” Ngộ Quân Diễm do dự, cảm thấy mình không lừa được Tô Ngọc Hành, không giấu nữa, nói với Tô Ngọc Hành nói, “Ta từng nghe kể về cách trồng lăng tiêu.”
“Hử? Như thế nào?”
“Dùng… máu tưới.”
“Cho nên… ngươi…” Tô Ngọc Hành hoảng hốt hỏi, “Ngươi dùng máu của mình tưới cho lăng tiêu? Ngươi điên rồi! Dùng máu gì không được, sao phải dùng máu mình?”
“Không phải máu gì cũng được.” Ngộ Quân Diễm nói, “Ta từng thử máu động vật, nhưng lá cây không hề hút vào.”
“Vậy tức là thời gian này, ngày nào ngươi cũng dùng máu mình tưới cây?” Tô Ngọc Hành hoảng sợ nói, “Ngươi không muốn sống nữa hả? Đợi đến khi hoa kia nở, không phải máu trên người ngươi cũng cạn rồi hay sao?”
“Ta muốn cứu ngươi…” Ngộ Quân Diễm vừa mất máu, thân thể yếu ớt. Hắn sờ ghế, ngồi xuống, tay chống đầu, nhìn Tô Ngọc Hành nói, “Ta từng nói, ta muốn ngươi sống, ta muốn mãi ở bên ngươi. Bây giờ ông trời cho ta một cơ hội để ta cứu ngươi, sao ta có thể bỏ lỡ? Dù máu của ta chảy hết…”
“Chết tiệt! Nói bậy! Ngươi… Khụ… khụ! Khụ… khụ!” Tô Ngọc Hành nói được một nửa chợt che miệng, ho khan dữ dội, lồng ngực phập phồng, cuối cùng đứng không vững.
“Ngọc Hành! Ngọc Hành, ngươi sao vậy?” Ngộ Quân Diễm vội đỡ y, bị vết máu màu tím sẫm trong lòng bàn tay y làm cho hoảng sợ.
Ngộ Quân Diễm vội vàng đi gọi đám người Tiết Kim. Tiết Kim bắt mạch cho Tô Ngọc Hành xong, nhíu mày nói: “Đang êm đẹp sao lại phát độc? Không phải thời gian này vẫn điều trị rất tốt hay sao?”
Nhìn Ngộ Quân Diễm: “Ngươi chọc giận y hả?”
Ngộ Quân Diễm nói với Tô Ngọc Hành “Ngọc Hành, ta không nên giấu ngươi, ngươi đừng giận.”
“Không muốn ta tức giận… Khụ… khụ… thì mau nói hết những gì ngươi biết.” Tô Ngọc Hành thở đứt quãng nói.
“Ngươi biết cái gì?” Tiết Kim hỏi Ngộ Quân Diễm.
“Ta biết tại sao lăng tiêu lại ra hoa.”
“Hả? Tại sao? Mau nói cho ta biết!” Tiết Kim nghe vậy hai mắt liền sáng lên.
Ngộ Quân Diễm nói: “Dùng máu để tưới.”
“Ồ?” Tiết Kim ngạc nhiên, “Còn có thực vật cần máu để tưới sao? Thật hiếm thấy!”
“Nhưng không phải máu gì cũng được.” Ngộ Quân Diễm đi ôm chậu lăng tiêu tới, vạch ống tay áo lên, để lộ vết cắt chồng chất trên cánh tay, lại dùng dao nhỏ cắt một đường, máu tươi nhỏ xuống phiến lá, một lát sau bị hút hết, chỉ để lại một vết mờ màu hồng.
Tiết Kim nhận con dao trong tay Ngộ Quân Diễm, cắt tay mình, máu nhỏ xuống lá, tụ lại, như không bị hút vào.
“Sao lại thế này?” Tiết Kim khó hiểu, cùng là máu người, tại sao lá lăng tiêu lại hút máu của Ngộ Quân Diễm, máu mình thì không.
“Phượng lão.” Tiết Kim đưa dao cho Phượng Cửu, Phượng Cửu hiểu ý gật đầu, cắt da mình, nhỏ máu xuống phiến lá, nhưng cũng giống như Tiết Kim, máu chỉ đọng lại trên lá.
Phượng Cửu nói: “Kỳ lạ thật. Tại sao lá cây chỉ hút máu của ngài ấy mà không hút của chúng ta?”
“Đây chính là chỗ kỳ lạ.” Ngộ Quân Diễm nói, “Ta thử rất nhiều loại máu khác nhau, nhưng nó đều không hút vào.”
“Rốt cuộc là vì sao?” Phượng Cửu khó hiểu.
“Cho nên ngươi giấu ta, buổi tối lén lấy máu mình tưới cây?” Tô Ngọc Hành run rẩy nói, “Ngươi… Khụ… khụ… Có phải ngươi muốn… ta tức chết hay không?”
Phượng Cửu sợ Tô Ngọc Hành nộ hỏa công tâm, không kiềm chế được độc tính trong cơ thể, vội truyền nội lực cho y.
Ngộ Quân Diễm cũng luống cuống giải thích: “Ngọc Hành, ngươi đừng nóng giận… Tuyệt đối đừng nóng giận… Ta…”
“Ngộ Quân Diễm!” Tô Ngọc Hành đột nhiên đứng dậy, túm lấy cổ áo Ngộ Quân Diễm, ngay cả Ngộ Quân Diễm cũng thắc mắc tại sao y đột nhiên có sức như vậy, “Nếu như lăng tiêu ra hoa màu đỏ, ngươi lại mất máu mà chết, khác nào ta dùng mạng ngươi đổi mạng mình? Nếu vậy, ngươi cho rằng ta còn dùng hoa này hay không? Ngươi cho rằng sau khi giải độc ta còn có thể sống tiếp hay không? Ngộ Quân Diễm, ngươi động não một chút cho ta có được không?”
Tô Ngọc Hành đang mắng, Điềm Mộng và Kim Tương bị tiếng động đánh thức dụi mắt đi vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng Tô Ngọc Hành túm cổ áo Ngộ Quân Diễm.
“Không được bắt nạt phụ vương!” Hai đứa nhỏ vội xông tới, chắn trước người Ngộ Quân Diễm, Kim Tương còn đẩy mạnh Tô Ngọc Hành ra, “Phụ thân là người xấu!”
“Khụ… khụ! Khụ… khụ!” Hành động vừa rồi đã làm Tô Ngọc Hành hao hết sức lực, lại bị Kim Tương đẩy, cộng thêm mắt không nhìn thấy, y lập tức loạng choạng ngã ngồi ra sau, ngực phập phồng dữ dội, ho ra một miệng máu màu tím sẫm.
Kim Tương vốn chỉ định đẩy Tô Ngọc Hành ra, không ngờ lại đẩy y ngã, còn ho ra máu. Thằng bé cắn môi im lặng một lát, rồi chợt khóc rống lên.
Thằng bé gào khóc lớn, không ai dỗ được. Tô Ngọc Hành phất tay với Kim Tương, nói: “Đừng khóc, tới đây.”
“Phụ thân!” Kim Tương khóc lóc, chạy vào ngực Tô Ngọc Hành, nức nở nói, “Xin lỗi, con không… không cố ý… Cha đừng tức giận…”
“Cha biết.” Tô Ngọc Hành nhẹ vỗ lưng Kim Tương, dịu giọng nói, “Con ngoan, phụ thân không tức giận, đừng khóc.”
“Phụ vương? Phụ thân?” Tiết Kim mờ mịt không hiểu gì, hỏi Phượng Cửu, “Bọn họ và hai đứa trẻ này có quan hệ gì?”
“Ta là người Bách Lý tộc, hai đứa nhỏ… là do ta sinh.” Trước khi Phượng Cửu trả lời Tiết Kim, Tô Ngọc Hành đã giành lời nói trước. Thân thế của Ngộ Quân Diễm là bí mật, càng nhiều người biết càng nguy hiểm.
Thân thể Ngộ Quân Diễm run rẩy, hắn đi tới, đỡ Tô Ngọc Hành dậy, giọng nói như cầu khẩn: “Ngọc Hành, ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng… ta thật sự không dám tưởng tượng cuộc sống sau này không có ngươi, ta sẽ sống thế nào, ta thật sự sẽ hận bản thân mình đến chết…”
“Ta không muốn dùng mạng ngươi đổi lấy mạng ta.” Tô Ngọc Hành trả lời rất kiên quyết.
“Ngọc Hành, ta thấy cậu chớ phụ ý tốt của Vương gia.” Phượng Cửu thấy Ngộ Quân Diễm rất cố chấp, thầm nghĩ dù bọn họ không đồng ý, sợ rằng Ngộ Quân Diễm cũng sẽ vụng trộm lấy máu mình tưới hoa, vì vậy nói, “Nếu máu của ngài ấy có thể làm lăng tiêu nở hoa, thay vì ngăn ngài ấy, chi bằng chúng ta cùng nghĩ cách nên bồi bổ thân thể của Vương gia thế nào.”
Ngộ Quân Diễm nghe Phượng Cửu nói giúp mình, vội phụ họa: “Phượng bang chủ nói rất đúng, ngươi để ta thử, có được không? Nếu ta thật sự… thật sự không nuôi nổi lăng tiêu thì chúng ta từ bỏ cũng không muộn. Không thử mà đã vội buông tay, ta thật sự không cam lòng!”
Tô Ngọc Hành im lặng cả buổi, cuối cùng khẽ gật đầu.
Một tháng sau, vào buổi chiều ngập nắng, Tô Ngọc Hành nhẹ nhàng tháo băng gạc quấn trên mặt xuống, lúc cảm nhận được ánh sáng lọt qua băng gạc, chiếu vào mắt mình, y thấy tay mình run rẩy dữ dội.
“Chậm thôi, Ngọc Hành, từ từ mở mắt.” Giọng nói của Ngộ Quân Diễm cũng run run.
Chậm rãi hé mắt, để hai mắt thích nghi với ánh sáng chói lòa, hình bóng đầu tiên xuất hiện là khuôn mặt tuấn tú gầy đi nhiều của Ngộ Quân Diễm, bên cạnh còn có hai cái đầu nhỏ đang nghiêng sang một bên, hai khuôn mặt bầu bĩnh tròn mắt tò mò nhìn mình.
“Sao rồi? Ngươi có nhìn thấy không?” Tay Ngộ Quân Diễm quơ trước mắt Tô Ngọc Hành.
“Quân Diễm…” Tô Ngọc Hành bắt lấy tay hắn, đặt lên môi, nhẹ hôn, “Ta lại nhìn thấy các ngươi rồi.”
oo Hoàn oo