Râu của Long Kiêu ở nơi tối tăm chậm rãi kéo dài hướng về phía Lục Bạch, mà đôi mắt hắn, càng là thời khắc nhìn chằm chằm vào Lục Bạch, tràn ngập không có ý tốt.
Nhưng Lục Bạch lúc này, lại tạm thời không thể phân tâm chú ý tới Long Kiêu, điều cậu cần chú ý hơn chính là biến hóa bên trong ngục giam.
Nếu nói ngay từ đầu sự trừng phạt của cảnh ngục cũ là làm cho thực nghiệm giả ý thức được cảnh ngộ của chính mình, như thế kế tiếp kiểm tra phòng càng khiến cho bọn họ thêm rõ ràng cảm nhận được cái gì gọi là khái niệm thi hành pháp luật ngục giam chính là thi hành pháp luật bạo lực.
"Các người đây là cường đạo! Dựa vào cái gì kiểm tra chăn của tôi?"
"Tôi cái gì cũng đều không có che giấu, anh cưỡng ép điều tra tôi là không đúng!"
Thời điểm cảnh ngục cũ mang theo thực nghiệm giả sắm vai cảnh ngục mới dựa theo lệ thường mỗi ngày lục soát phòng giam, có mấy người tương đối chú trọng riêng tư, lá gan cũng tương đối lớn, lập tức mở miệng muốn phản kháng.
Mà làm bọn họ khiếp sợ chính là, cảnh ngục cũ lần này không có ra tay, chỉ dùng ánh mắt cười như không cười nhìn thoáng qua cảnh ngục mới bên cạnh mình.
Tên thực nghiệm giả kia cơ hồ phản xạ có điều kiện đánh cái rùng mình, sau đó hắn ở trước mắt bao người, giơ lên côn điện, hung hăng mà quất vào eo của người phản kháng.
Động tác cùng với cảnh ngục cũ làm lúc trước giống nhau như đúc.
"Cậu! Cậu cái tên phản bội! Chúng ta không phải là đồng bạn sao?" Bên cạnh có người chịu không nổi muốn hỏi hắn cho ra lẽ.
Nhưng tên cảnh ngục mới kia thế nhưng lại lần nữa giơ lên côn điện, đánh vào trên người kẻ đó.
"Chấp pháp ngục giam chính là chấp pháp bạo lực, về sau muốn cùng tôi nói chuyện phải nói "báo cáo trưởng quan". Tôi không đồng ý, liền ôm đầu ngồi xổm nơi đó cho tôi, câm miệng của cậu lại bảo trì yên tĩnh!" Thanh âm của tên cảnh ngục mới này còn đang run rẩy, nhưng ngữ khí của hắn lại phá lệ chắc chắn.
Thậm chí đến chính hắn cũng không phát hiện ra, sau khi hắn nói xong những lời này, thế nhưng thật sự cảm thấy bản thân mình là một cảnh ngục, ở trong ngục giam có quyền lợi vô thượng, có thể tùy ý xử trí những tội phạm đó.
[ Tôi con mẹ nó người này thay đổi cũng quá nhanh rồi đó! ] Trước màn hình TV, tam quan của những người đang xem đã hoàn toàn vỡ vụn.
Trước mắt, theo tiến độ thực nghiệm, lực chú ý của bọn họ đã không còn dừng ở việc một Omega như Lục Bạch sẽ làm như thế nào, có phải đi vào để đưa lửa hay không, mà là nhóm thực nghiệm giả này có phải hay không nhập diễn quá nhanh? Tâm thái của bọn họ cũng chuyển biến quá mức nhanh chóng!
Mà càng thêm khủng bố còn ở phía sau, nhóm thực nghiệm giả tham gia vào thực nghiệm lần này, trên cơ bản tam quan vẫn là tương đối chính xác. Nếu không ngay từ đầu khi Lục Bạch tiến vào bị những tên phạm nhân đó trêu chọc, bọn họ sẽ không trợn mắt giận nhìn, cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Bao gồm tên cảnh ngục mới kia cũng là như vậy.
Nhưng bất quá chỉ ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ, thời điểm hắn lần thứ hai đứng ở trước mặt Lục Bạch, đã không còn vẻ ngượng ngùng không dám cùng Lục Bạch đối diện như ban đầu nữa.
Tên cảnh ngục cũ nghiền ngẫm nhìn một màn này, thong thả ung dung hạ một mệnh lệnh mới "Tên mới tới kia, cậu đi kiểm tra một chút, xem trên người tiểu Omega duy nhất của chúng ta có cất giấu đồ vật không hợp lý hay không."
Như là vẫn luôn chờ những lời này, tên cảnh ngục mới liền cầm côn điện đi đến trước mặt Lục Bạch.
Cảnh ngục cũ ở trước khi hắn động thủ liền hạ xuống một câu "Tiểu cục cưng này của chúng ta có mang theo vòng điện cực đấy, cậu phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để bị cắn ngược lại một cái a!"
"Đã rõ, trưởng quan." Cảnh ngục mới dừng bước, đứng ở nơi cách Lục Bạch một bước chân, không thầy dạy cũng tự hiểu nói với cậu "Số , đem quần áo cậu toàn bộ cởi ra, sau đó đưa lưng về phía chúng ta, ôm đầu ngồi xổm xuống."
"Cho cậu thời gian một phút, nếu không, tôi sẽ động thủ." Tên cảnh ngục mới tham lam mà nhìn ngũ quan cùng thân thể của Lục Bạch, trong ánh mắt có chờ mong không kìm nén được.
Mà giờ khắc này, ngay cả những tên tội phạm ở phòng đối diện cũng đều đem ánh mắt dừng lại ở trên người Lục Bạch, rõ ràng là bộ dạng chờ xem kịch vui.
Tên cảnh ngục cũ đứng ở góc xa nhất của nhà tù, nhưng vẫn không nói chuyện, chỉ là hắn từ trong túi móc ra một cái nút khống chế ném tới trong ngực cảnh ngục mới.
Tên cảnh ngục mới cúi đầu nhìn thoáng qua, là nút khống chế vòng điện cực mà tay chân Lục Bạch đang mang theo.
Hắn cười lạnh một tiếng, nhìn Lục Bạch nói "Đây là quy củ của ngục giam, nếu cậu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tôi cũng sẽ không khách khí."
Lục Bạch vẫn như cũ ngồi ở trên giường không nhúc nhích, chỉ là ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Một cái liếc mắt này, lạnh nhạt lại mang theo cảnh cáo, trong nháy mắt làm tên cảnh ngục mới kia có cảm giác chột dạ, nhưng hắn nghĩ đến hiện tại chính mình mới là cảnh sát, liền vẫn là giơ lên côn điện "Mày mẹ nó."
Hắn nói, thế nhưng hướng thẳng tới cổ tay đang duỗi ra của Lục Bạch. Giờ khắc này, những thực nghiệm giả khác ở trong phòng giam đều khiếp sợ mở to mắt.
Mà khán giả trước màn hình TV càng là nhịn không được chửi ầm lên: [ Này mẹ nó là cái khốn nạn gì vậy? ]
Đúng vậy, bọn họ lúc trước đích xác trào phúng quân đội tặng một Omega tiến vào ngục giam đặc thù, là đưa lửa cho đám phạm nhân đó. Mà khi một Omega yếu ớt thật sự gặp chuyện trước mặt bọn họ, ở phát sóng trực tiếp bị nhục nhã, bị xâm phạm, vẫn như cũ có thể kích khởi sự phẫn nộ của những người này.
Trên diễn đàn Omega càng là dư luận hoàn toàn bùng nổ.
[ Loại phẩm tính như này cũng có thể làm thực nghiệm giả? Tên cảnh ngục mới này có phải có tật xấu hay không? Hắn dám ở trước mặt mọi người bắt một Omega cởi quần áo? ]
[ Cái thực nghiệm này rốt cuộc có cơ chế bảo hộ hay không đó? Nếu thật sự không có, vậy Lục Bạch kia hôm nay liền sẽ chết mất! ]
[ Tôi không được rồi, tôi nhìn không nổi nữa, đây đều là quái vật gì vậy chứ? ]
Tuyệt đại đa số những người có tâm hồn thiện lương đều vì Lục Bạch mà lo lắng. Mà nhóm thực nghiệm giả sắm vai tù nhân đó cũng quyết định không cần ẩn nhẫn nữa.
Nếu hiện tại bọn họ có thể trơ mắt nhìn Lục Bạch bị tên đồng bạn này vũ nhục, vậy kế tiếp, người chịu nhục chính là bọn họ!
Đây là chương trình phát sóng trực tiếp trên TV, Lục Bạch cởi hết đồ có thể sống sót hay không, bọn họ không biết. Nhưng chính bản thân bọn họ nếu thật sự phải chịu loại vô cùng nhục nhã này, cho dù nhận được nhà ở đế đô, thì cũng không có thể diện bước ra khỏi cửa.
Bởi vậy, trừ bỏ mấy người bị đánh ngã nằm dưới đất, những người còn lại đều cho nhau ánh mắt chuẩn bị phản kháng.
Mà thời điểm bọn họ thật sự đứng lên, nhìn đến côn điện trong tay tên cảnh ngục mới, lại không tự chủ được hai chân run rẩy.
Thứ đồ chơi kia, đánh một gậy liền nửa ngày đều không đứng lên được, bọn họ thật sự có thể chứ?
Tên cảnh ngục mới nhìn một vòng, tựa hồ bị sự sợ hãi trong mắt mọi người lấy lòng.
Vì thế, hắn lại lần nữa tới gần Lục Bạch, dùng ngữ khí uy hiếp nói "Cậu nhìn đi, sẽ không có ai anh hùng cứu mỹ nhân đâu. Nếu cậu thức thời, còn có thể có chút thoải mái. Dù sao cậu cũng chỉ là một Omega mà thôi, đúng không?"
Lục Bạch rốt cuộc cũng mở miệng hỏi lại "Chỉ cởi quần áo là đủ rồi sao?"
Có ý tứ gì? Cậu ta thật sự muốn cởi?
Chung quanh những thực nghiệm giả đó đều dùng ánh mắt khiếp sợ mà nhìn Lục Bạch.
Mà Lục Bạch lại dùng ngữ khí bình tĩnh nhất, nói lời càng thêm khiến người khiếp vía "Chỉ cần kiểm tra trên người thôi sao? Không cần kiểm tra chỗ khác? Ví dụ như có thể đem đồ vật giấu ở chỗ sâu trong cơ thể?"
Không phải cảnh ngục đi về phía Lục Bạch, mà là Lục Bạch tới gần hắn.
"......." Tên cảnh ngục mới đã đắm chìm trong lời nói của Lục Bạch mà suy nghĩ bậy bạ. Thậm chí theo bản năng liền muốn duỗi tay đến trên người cậu.
Mà những người ở trên mạng theo dõi càng là bị sự thuận theo của Lục Bạch làm cho chấn kinh rồi. Bọn họ thậm chí trong nháy mắt còn sinh ra một loại bi ai, cảm thấy những thực nghiệm giả sắm vai tù nhân đó có phải vì nhập diễn quá sâu vào nhân vật nên trong nháy mắt cũng không còn tính người hay không.
Nếu không, vì cái gì một Omega thế nhưng nguyện ý thuận theo thành như vậy?
Dù cho phạm vào tội lỗi, trở thành tội phạm, chẳng lẽ ngay cả thể diện cũng không cần sao? Vì có thể đạt được một ít sự nhẹ nhàng, liền có thể không cần tôn nghiêm, khuất nhục mà sống sao?
Thực hiển nhiên, tên cảnh ngục mới kia cũng nghĩ như vậy. Tay hắn thậm chí đã duỗi tới trên eo của Lục Bạch "Nghe lời như vậy, tôi có thể giúp cậu kiểm tra nha!"
Tay hắn nắm lấy eo Lục Bạch, đang chuẩn bị theo đó hướng lên trên, giây tiếp theo, cổ hắn đã bị Lục Bạch bỗng nhiên nâng tay lên bóp lấy.
Vòng điện cực rất nặng, sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của Lục Bạch. Nhưng ở dưới khoảng cách này, cho dù Lục Bạch ra tay chậm, loại người thường như tên cảnh ngục mới này chưa có chịu qua huấn luyện cũng tuyệt đối không thể né tránh. Mà ngay sau đó, hắn đã bị Lục Bạch chế trụ cổ hung hăng mà đè ở trên mặt đất.
"Buông, buông tao ra!" Đột nhiên vị trí chuyển biến làm tên cảnh ngục mới khủng hoảng không thôi. Mà cảm giác bàn tay trên cổ càng thu càng chặt cùng lượng không khí trong lồng ngực đang từ từ giảm bớt cũng làm cảm xúc của hắn bắt đầu lâm vào sụp đổ.
Lục Bạch dùng một tay khác dễ như trở bàn tay đập rớt nút khống chế và côn điện trong tay hắn, nhìn tên thực nghiệm giả sắm vai cảnh ngục này.
"Chơi trò chơi, thì phải chơi cho tốt. Mặc kệ người khác vừa đe dọa vừa dụ dỗ như thế nào, nhớ kỹ, anh vẫn là cá nhân độc lập."
"Nếu không, tôi không ngại ở trong quy tắc trò chơi giáo dục anh cẩn thận."
"Mày. Mày nói cái gì? Tao là trưởng quan của mày đấy!"
"......" Lục Bạch trầm mặc hai giây, đột nhiên bật cười "Trưởng quan? Được a! Trưởng quan."
Tay Lục Bạch chợt thít chặt "Trầm mê như vậy, tôi đây liền dạy anh một chút quy củ mới nhé?"
Lục Bạch nhìn chằm chằm tên cảnh ngục mới, ánh mắt nháy mắt trở nên lạnh băng, mà bàn tay đang giữ yết hầu của hắn cũng đem lực lượng cố định ở một điểm duy nhất, chỉ cần dùng một chút sức lực như vậy nữa thôi, là có thể đem cổ họng đối phương bót nát.
"Mày, mày công kích trưởng quan, đó là phạm pháp."
"Là phạm pháp, nhưng tôi đã ở tù chung thân, còn có thể như thế nào nữa? Trưởng quan, anh không biết Omega không có tử hình sao?"
"Mày muốn nói cái gì?"
"Ý tứ chính là, mặc kệ tôi giết bao nhiêu người, phạm vào tội gì. Là ở bên ngoài giết người, hay là ở trong ngục giam giết người, tôi đều sẽ không bị phán xử tử hình."
"Thời gian còn lại đời này của tôi đều chú định chỉ có thể vượt qua ở chỗ này, cho nên, nhiều thêm một mạng của anh hay thiếu đi một mạng của anh, cũng không quan trọng."
"......." Lục Bạch là nghiêm túc! Cậu ta thật sự sẽ giết người! Trong nháy mắt này, tên cảnh ngục mới khống chế không được bắt đầu phát run.
Hắn liều mạng nghĩ biện pháp muốn tránh thoát, nhưng bàn tay bóp cổ hắn của Lục Bạch lại trước sau không có bất cứ dấu vết buông lỏng nào.
"Mày rốt cuộc muốn làm cái gì?" Tên cảnh ngục mới rốt cuộc ở trong sợ hãi cực độ mà hỏng mất.
Mà Lục Bạch cuối cùng cũng đem mục đích của mình toàn bộ nói ra "Tôi muốn làm, chính là làm anh lựa chọn, anh rốt cuộc là chơi trò chơi sắm vai nhân vật, hay là muốn kiếm thật đạn thật?"
"Tỉ lệ tử vong mỗi năm của cảnh ngục cũng không thấp. Có thể bị nhốt ở ngục giam đặc thù, không có một ai là thứ tốt cả. Cho dù là kẻ bị bắt vì tội cưỡng gian mà các người khinh thường nhất, trên tay bọn họ cũng giống nhau dính đầy mạng người. So với cảnh ngục, chúng tôi mới là chân chính giết người."
"Cái côn điện kia của anh, cứu không được chính anh đâu."
"Liền bao gồm cả thứ đồ chơi tôi mang theo trên cổ tay, cũng giống vậy cứu không được anh!"
"Này, này không phải quy tắc trò chơi!"
"Đây là quy tắc trò chơi. Anh muốn đao thật kiếm thật làm cảnh ngục, muốn cố ý vũ nhục tôi, nhìn tôi cởi quần áo, thậm chí muốn tôi đây trở thành đối tượng để tiết dục. Anh đương nhiên có thể làm như vậy, thậm chí các tiền bối của anh có lẽ cũng dạy anh như vậy! Bọn họ sẽ nói cho anh nghe, anh chính là hoàng đế của cái nhà tù này, đúng không?"
"Nhưng anh cũng nên nhớ kỹ, cái nhà tù mà anh làm hoàng đế này, đều là nhốt phạm nhân tử hình giết người như cỏ rác. Chúng tôi cũng có thể giết anh."
"Hiện tại, trưởng quan, xin hỏi tôi còn cần bị anh tiến thêm một bước kiểm tra nữa không?" Lục Bạch buông tay ra, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống tên cảnh ngục mới.