Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

chương 117

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Phồn sinh ra trên chiến trường, từ nhỏ đã sống chung với mưa bom bão đạn. Cho nên tình cảm hắn đối với quân đội, đối với chiến hữu liền giống như đối với thân nhân ruột thịt.

Tận mắt nhìn thấy bọn họ sống nhấp nhô như vậy, Sở Phồn không tự chủ được đỏ vành mắt. Không chỉ là phẫn nộ, càng nhiều hơn chính là đau lòng.

Những cái tên trong danh sách đã không đơn giản là đại biểu cho một người, mà còn là đại biểu cho công tích bọn họ đã từng bảo vệ quốc gia.

Nhưng những người đó dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì làm cho bọn họ sau khi vì quốc gia cúc cung tận tụy, lại dùng cái gọi là ý nghĩa "sạch sẽ" của thế tục tới giẫm đạp tự tôn cùng thể diện của bọn họ?

Những người này dựa vào cái gì khiến những Omega đó sau khi phải chịu tổn thương tróc da chảy máu, còn phải vì những ủy khuất đó mà suy sụp rơi lệ?

Nhưng nói đến cùng, vẫn là vấn đề của chính bản thân quân bộ. Không thể mười năm như một thăm hỏi đáp lễ, liền đại biểu cho việc quân bộ không có cách nào xác định ngay lập tức được khó khăn của bọn họ, càng không có cách nào ngay khi bọn họ lâm vào trong thống khổ liền cứu trợ.

"Vậy hiện tại nên làm cái gì?" Sở Phồn lần đầu tiên rõ ràng ý thức được, vì cái gì cao tầng quân bộ đối với quyền bình đẳng của Omega và Hiệp hội Omega lại chấp nhất như vậy.

Vì chiến hữu của bọn họ, cũng càng vì những Omega còn đang ở tầng dưới chót không dám đứng dậy. Rõ ràng đều là con người, như thế nào liền bởi vì một cái vấn đề giới tính liền phải sinh hoạt đến gian nan cực khổ?

Điều này không công bằng.

Nhưng Lục Bạch lại nói đến có chút mơ hồ "Không phá thì không xây được."

"Chuyện lúc trước bị che lấp, mặt sau bị người khác điểm ra, nói quân đội muốn thẩm thấu Hiệp hội Omega chỉ vì tranh đoạt quyền lực, không bằng trực tiếp nói rõ, quân đội vì cái gì muốn khống chế Hiệp hội Omega."

"Bọn họ sẽ làm như vậy sao?" Sở Phồn cảm thấy cách nói của Lục Bạch có điểm quá mức khoa trương.

Nhưng Lục Bạch lại cho hắn tính một phép tính.

Doanh thu của Hiệp hội Omega mỗi năm, cùng có thể mang đến lợi nhuận.

Không chỉ là ngân sách của quốc gia, còn có rất nhiều nhân sĩ và giới doanh nghiệp quyên tặng.

"Cái khác không nói, chỉ nói cái việc quyên tặng này cũng rất vi diệu. Cậu xem mấy xí nghiệp đó, có phải đều cùng cao tầng có hoặc nhiều hoặc ít quan hệ hay không?"

"Cậu là nói bọn họ có khả năng thông qua quyên tặng và thiết kế công trình để rửa tiền?"

"Đúng vậy." Lục Bạch gật đầu "Không chỉ là lợi ích, còn có các loại tiện nghi, thậm chí muốn buôn lậu cũng rất thuận tiện."

"Bởi vì quốc gia coi trọng Omega, dẫn tới Hiệp hội Omega có được quá nhiều thực quyền. Mà trong suốt tám năm thế gia nắm quyền, Hiệp hội Omega cũng mang đến cho thế gia quá nhiều lợi ích. Bọn họ sẽ không buông tay."

"Vậy cậu hiện tại vào đó, không phải sẽ biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích sao?" Sở Phồn hiện tại mới nhìn ra nguy hiểm trong đó.

"Cho nên bây giờ tôi mới càng thêm muốn đi." Lục Bạch cười cười "Yên tâm, hiện tại đúng là thời điểm tốt nhất. Thế gia rắc rối khó gỡ, nhưng tôi có dư luận cùng dân ý duy trì, cho nên muốn hoàn toàn rút ra cái u ác tính này, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất!"

Cậu lúc trước chỉ là suy đoán, suy đoán xem Long Kiêu sẽ dùng biện pháp gì khiến cho quân đội cùng Hiệp hội Omega hoàn toàn cắt đứt, hiện tại xem ra, những Omega binh cũ này chính là dây dẫn hắn sẽ dùng đến.

Long Kiêu vẫn luôn biết những Omega này sống không được tốt, nhưng ẩn nhẫn không làm lớn chuyện chính là chờ kế tiếp tặng cho quân đội một đòn lớn.

Hắn sẽ dùng kết quả của những binh cũ đó tới chứng minh quân đội không thích hợp tham dự vào nội bộ của Hiệp hội Omega, bởi vì đến chính những Omega đã xuất ngũ của quân đội cũng đều không được dàn xếp tốt.

Cùng lúc đó, Lục Bạch ở trong mạng lưới quan hệ chú ý tới trong đó có một Omega là con gái của cao tầng Hiệp hội Omega muốn cùng con trai của một quan quân kết hôn.

Omega được sinh ra trong thế gia sẽ không dễ để theo đuổi như vậy, nếu nơi này có vụ giao dịch tiền tài lớn, Long Kiêu đồng thời làm khó dễ khẳng định muốn liên lụy ra vấn đề liêm khiết bên trong đảng chính của quân bộ.

Như vậy đem dư luận tiến thêm một bước mở rộng, chờ đến thời điểm quân bộ luống cuống tay chân, bên phía Hiệp hội Omega cũng khẳng định không tránh khỏi liên quan. Đến lúc đó, Lục Bạch làm nhịp cầu trung gian giữa quân bộ và Hiệp hội Omega, liền sẽ hoàn toàn trở thành đứa con bị vứt bỏ.

Mặc dù Sở Nhiên có tâm lẫn nhau, khá vậy luôn có thời điểm hữu tâm vô lực. Vào lúc đó, chính là thời điểm Long Kiêu có được Lục Bạch một lần nữa.

Hệ thống: "Hắn là thật sự có bệnh mà! Chẳng nhẽ không có biện pháp gì làm hắn không quấn lấy ngươi nữa sao?"

Lục Bạch: "Trừ phi ta làm hắn thất bại thảm hại."

Hệ thống: "Có ý tứ gì?"

Lục Bạch: "Chuyện trái pháp luật trên tay Long Kiêu có không ít, ngục giam đặc thù cũng là địa phương không tồi."

"Hắn không phải thích chơi cờ nhất sao? Trong ngục giam đặc thù, có rất nhiều người bồi hắn chơi cờ. Nói vậy gặp qua thật sự vui sướng."

Hệ thống tức khắc hiểu rõ tính toán của Lục Bạch.

Chỉ có thể nói có chút tâm linh tương thông cũng không tính là chuyện tốt gì, trước mắt bên phía Long Kiêu ngoài ý muốn cũng nghĩ đến Lục Bạch.

Hắn vừa mới nhận được báo cáo của thuộc hạ, nói quân đội điều tra hồ sơ chạy chữa của bệnh viện.

"Những binh cũ đã xuất ngũ sao?"

"Vâng. Không chỉ có như thế, còn có tình trạng hôn nhân, kể cả ở ngân hàng nào lĩnh trợ cấp, đều điều tra." Dừng một chút, thuộc hạ đưa ra vấn đề "Bọn họ là tính toán có động tác gì sao?"

Long Kiêu không nói chuyện, chỉ là vẫy vẫy tay, tỏ vẻ gã có thể rời đi.

"Ngài đừng tức giận, có lẽ là đánh bậy đánh bạ đụng phải."

Long Kiêu cười cười, đem quân cờ trên mặt bàn cờ thay đổi mấy cái, sau đó hỏi "Ta vì cái gì phải tức giận? Bởi vì bị đoán trước bước đi sao?"

"......." Thuộc hạ không dám đáp. Gã từ rất sớm đã đi theo Long Kiêu, tự nhiên biết Long Kiêu mai phục mấy cái tai họa ngầm trong quân bộ mất bao lâu.

Vốn dĩ đã gõ định, chờ Lục Bạch tiến vào Hiệp hội Omega, chờ thời điểm cậu bắt đầu đao to búa lớn chỉnh đốn, liền tìm một thời cơ thích hợp làm cậu thất bại trong gang tấc.

Nhưng không nghĩ tới, Lục Bạch còn chưa tiến vào Hiệp hội Omega, cũng đã gần như phá hỏng sự chuẩn bị của bọn họ. Trên người Long Kiêu hiếm khi phát sinh loại tình huống như vậy, cho nên thuộc hạ theo bản năng cảm thấy Long Kiêu sẽ tức giận.

Nhưng Long Kiêu lại khó được lúc trong giọng nói tràn đầy tán thưởng "Chính là như vậy mới thú vị. Khi dễ một con chó lưu lạc không có sức phản kháng có gì vui vẻ chứ?"

"Đi ra ngoài đi! Chuyện sau này ta sẽ lại an bài."

Ý bảo thuộc hạ rời đi, Long Kiêu đem máy tính mở ra, rất nhanh khuôn mặt của Lục Bạch liền xuất hiện trên màn hình.

"Lại ngăn cản một bước nữa rồi! Xem ra em xác thật rất thông minh." Long Kiêu nhẹ nhàng mà nói chuyện cùng Lục Bạch trên màn hình.

Còn về phần những công tác và bố cục bị phá giải đó, hắn đều không có đi quản, mà là dùng ánh mắt càng thêm thâm tình nhìn chằm chằm Lục Bạch. Phảng phất giống như, Lục Bạch bên trong có thể đi ra ngoài, chủ động đi vào lồng chim mà hắn đã thiết lập tốt, hiện ra dáng vẻ càng thêm mỹ lệ cho hắn thưởng thức.

Này đều không phải là Long Kiêu đột nhiên bị cuồng yêu. Mà vốn dĩ bố cục của hắn chính là con dao hai lưỡi.

Lục Bạch làm khó dễ hay không làm khó dễ. Phát hiện của cậu, cũng có phát hiện biến cố.

Quân bộ tự cho là đúng cho rằng chính mình là anh hùng. Lòng người luôn thay đổi, không phải ai cũng giống Lục Bạch có sự bình tĩnh gần như là hà khắc như vậy.

Cho dù đang chật vật cực độ, cậu cũng có thể phân rõ chính mình rốt cuộc nên hận ai, đối tượng mà cậu muốn trả thù là người nào.

Toàn bộ người trong quân bộ đem nhóm Omega trong đó nâng niu trong lòng bàn tay, muốn đem những điều tốt nhất cho bọn họ.

Nhưng lại nghĩ không rõ, vì cái gì nhiều người như vậy tới cuối cùng rõ ràng đến thuốc đều mua không nổi, cũng không muốn đi lĩnh trợ cấp.

Đem hình ảnh thay đổi, mặt trên là bộ dạng của một Omega trung niên hai mắt trống rỗng đi ra từ Hiệp hội Omega.

Người chung quanh đều đối với y chỉ chỉ trỏ trỏ "Đây là Omega đã xuất ngũ đó! Tôi nghe người khác nói hắn rất có tiền, mỗi tháng nhận trợ cấp giàu có như vậy, như thế nào còn ăn mặc giống như tên nhặt ve chai a?"

"Thuốc a! Bệnh của hắn rất nặng, cũng không tìm được việc làm. Chồng trước của hắn chính là bởi vì chịu không nổi liên lụy mới ly hôn đó."

"Phải không? Nhưng chuyện tôi nghe được không giống vậy. Tôi nghe người ta nói, hắn ở trong quân đội là làm "cái kia"!"

"Không phải đâu!"

"Đúng mà! Bằng không như thế nào nhiều năm như vậy, mỗi năm đều có người gửi đồ cho hắn? Còn đều là thứ tốt mà chỗ chúng ta tìm không thấy, mở miệng không phải ca ca thì chính là đệ đệ."

"Trời ạ! Đúng là không biết xấu hổ."

Mấy người nói ra nói vào đó đối với một Omega binh cũ đã quen thuộc chiến trường mà nói, mười người đều không đủ để y đánh bằng một tay.

Hơn nữa vũ nhục quân nhân đã xuất ngũ như thế có thể trực tiếp báo án xử lý. Nhưng y cái gì cũng chưa làm, thậm chí đến những trợ cấp đó cũng trở thành trói buộc nặng trĩu.

Lời nói của con người quá đáng sợ.

Cho dù là người kiên cường, mười năm như một chịu sự bôi nhọ cùng khinh thường cũng sẽ dần dần tiêu tan ý chí.

Mà đây chính là điều những người trong quân bộ không nghĩ tới.

Bọn họ không thể nào nghĩ được một quân nhân đã từng không bị áp lực của tử vong làm cho suy sụp, cuối cùng lại bị ốm đau cùng lời đồn đãi vớ vẩn dồn ép đến chết.

Mà này chỉ là một người trong nhân số đông đảo.

Omega này cuối cùng cũng dọn đến một thành trấn nhỏ không ai tìm được. Y đã không nghĩ tới việc sửa lại án xử sai nữa, thậm chí đối với quá khứ trải qua tòng quân cùng những ngày tháng liên tiếp không ngừng chịu nhục nhã cũng trở thành điều tệ hại không thể đề cập.

Y chỉ muốn có ngày tháng yên bình, chỉ muốn vào thời điểm khi chết đi, xung quanh còn có người thân có thể tiễn y đoạn đường cuối cùng.

Dưới tình huống như vậy, cho dù Lục Bạch muốn "không phá thì không xây được", những binh cũ đó cũng sẽ cự tuyệt ý tốt của Lục Bạch, thậm chí sẽ oán hận vì cái gì quân đội đến chết cũng không để cho bọn họ được yên ổn.

Cho nên, Long Kiêu đã sớm bố trí tốt kết thúc. Hắn sẽ không thật sự để cho Lục Bạch tại ván cờ này lấy được chỗ tốt.

Mặc dù Lục Bạch phòng ngừa chu đáo, hắn cũng nhất định phải từ trên người Lục Bạch xé xuống một khối thịt.

- --------------------

Mà lúc này suy nghĩ của đại chúng lại hoàn toàn bất đồng.

Chuyện Lục Bạch vào ngày mai chính thức nhập chức, Hiệp hội Omega và quân đội đồng loạt ở trên trang chủ tuyên bố chúc mừng. Hơn nữa bên quan hệ công chúng của Hiệp hội Omega đem chức vụ nghênh đón biến động.

[ Tôi chờ đợi ngày này đã lâu! Lục Bạch sẽ trở thành hội trưởng Hiệp hội đúng không? ]

[ Khẳng định là hội trưởng. Lục Bạch mạnh như vậy, lại còn thông minh, khẳng định có thể đem cái nơi lung tung rối loạn như Hiệp hội Omega sửa sang lại cho thật tốt.]

[ Cũng rất khó! Ông ngẫm lại xem ở đó trên dưới có bao nhiêu người. Hơn nữa bên trong có không ít người thuộc thế gia. Nếu thật sự đều bỏ, chỉ sợ về sau mỗi năm quyên tiền cũng là một vấn đề.]

[ Thôi đi! Bọn họ quyên tiền cùng với rửa tiền có khác gì nhau? ]

Bởi vì hai bên đều không công bố chức vị của Lục Bạch, cho nên trong lúc nhất thời mọi người đều đoán xem rốt cuộc cuối cùng Lục Bạch sẽ phụ trách công việc gì trong Hiệp hội.

Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, ngày hôm sau thời điểm Lục Bạch đi nhậm chức, thế nhưng là mặc quân trang, mang theo súng, hơn nữa còn mang theo quân hàm thiếu tá.

[ Từ từ, Hiệp hội Omega không phải là tổ chức phía chính phủ sao? Vì cái gì Lục Bạch còn mang theo quân hàm? Quân đội là muốn thẩm thấu vào sao? ]

[ Không cần đâu! Nơi này vốn dĩ là mảnh đất trung lập, vì sao còn muốn cho quân đội tham gia? ]

Không ít người bản thân liền có bài xích. Cảm thấy một khi quân đội tham gia, hứng thú của Hiệp hội Omega sẽ có điểm biến vị.

Nhưng sau khi chính thức tuyên bố chức vị của Lục Bạch, những người ồn ào nói biến vị đó cũng đột nhiên ngậm lại miệng. Thậm chí bắt đầu cảm thấy còn rất thích hợp.

Lục Bạch không nhận chức bất kỳ một chức vị sẵn có nào của Hiệp hội Omega, mà là sáng lập một đơn vị mới, bộ võ trang.

Đơn giản mà nói, chính là thời điểm vấn đề mà Omega xin giúp đỡ rơi vào phạm trù không có cách nào thông qua phương thức văn minh hiệp thương giải quyết, bộ võ trang liền tiến hành chấp pháp bằng bạo lực.

Đối mặt với phóng viên, Lục Bạch cười tiêu sái, vô cùng tự nhiên giải thích "Omega luôn luôn yếu ớt, gần mấy năm nay cũng có tình huống nhân viên công tác của Hiệp hội Omega tiến đến trợ giúp nhưng lại bị thương. Cũng có không ít tình huống nhân viên công tác Alpha của Hiệp hội làm trò bạo lực gia đình chính Omega của mình. Cho nên mục đích thành lập bộ võ trang chỉ có một, thông qua vũ lực tới chân chính bảo hộ Omega."

"Đương nhiên, bộ võ trang không chỉ là nơi cung cấp nhân viên bảo hộ Omega, còn sẽ giống nơi thuê phát vũ khí bảo hộ Omega cho người có nhu cầu."

"Mong các vị yên tâm, thành viên trong bộ võ trang của chúng tôi cũng đều là Omega. Chấp pháp bằng bạo lực cũng là bạo lực có giới hạn."

Những lời này vừa ra, không ít Alpha từng đánh Omega của mình đều đột nhiên cảm thấy xương cốt bắt đầu đau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio