Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

chương 139

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Đây là ai gửi cho em?" Mợ của Lục Bạch còn có chút đầu óc, không giống như mẹ Lục, tính toán lập tức tìm tới cửa làm loạn.

Trong lòng mợ nháy mắt hiện lên vài suy nghĩ. Lục Bạch phía trước cầm cái kế hoạch kia tới, ông ngoại Lục Bạch vừa mới đem toàn bộ tiền trong nhà đều ném vào đó. Hai nhà hiện tại thân như một nhà, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Loại thời điểm này, lại có người gửi tin nhắn có nội dung như vậy cho mẹ của Lục Bạch, có phải là vì muốn châm ngòi ly gián hay không?

Dù sao hai người trong ảnh, một người trong đó còn là vị hôn thê của Lục Bạch.

Nghĩ như vậy, mợ của Lục Bạch chỉ có thể từng chút từng chút đem cảm xúc của em chồng ổn định xuống dưới trước, sau đó nhanh chóng gọi điện thoại cho chồng mình, cùng hắn nói rõ ngọn nguồn sự tình lại một lần.

"Chuyện này không có khả năng! Em rể không phải loại người không biết đúng mực như vậy. Hơn nữa, hắn điên rồi sao? Thế nhưng còn tìm tới con dâu của chính mình. Em rể không thích đàn ông a!"

Nhưng mà ảnh chụp ở ngay trước mắt, cậu của Lục Bạch cho dù không tin tưởng, cũng đều phải nhanh chóng đi tra.

Kết quả tuy không điều tra ra được chuyện gì quan trọng, nhưng vẫn thật sự làm hắn tra ra một chút manh mối.

"Cái này, đúng là đồ súc sinh!" Cậu của Lục Bạch nhìn nội dung điều tra, tay đều đang phát run.

Mà ông ngoại Lục Bạch sau khi xem xong, càng là thiếu chút nữa ngất xỉu.

Ai có thể nghĩ đến, cha Lục thế nhưng là đồng tính luyến ái. Ông ta trong lúc cùng con gái mình kết hôn, còn lục tục bao dưỡng mười mấy tiểu tình nhân.

Trong đó dài nhất một người, theo ông ta ngót nghét mười năm trời.

Lại nghe vài đoạn ghi âm, đều là giọng nói của cha Lục.

[ Tôi từ trước đến này đều không thích nữ nhân, cưới cái con đàn bà ngu xuẩn kia về, chính là vì để sinh con.]

[ Cái gì? Tình cảm? Càng không có khả năng. Quan hệ với cô ta còn không bằng dùng ly tự sướng. Ghê tởm muốn chết, nhiều năm như vậy tôi đều sắp có bóng ma tâm lý rồi.]

[ Con mụ đó đúng là ngu xuẩn, cho nên đứa con sinh ra cũng đều không phải thứ tốt lành gì. Lục Bạch là một tên bạch nhãn lang, Lục Tường so với mẹ của nó còn ngu xuẩn hơn gấp mười lần. Thật là một nhà làm tôi ghê tởm.]

Giọng nói ác liệt nhất, nói những lời khó nghe nhất. Cả gia đình nhà ông ngoại Lục Bạch nghe được chân tay đều tê dại.

"Mau gọi điện thoại cho Lục Bạch, hỏi nó xem chuyện này nó có biết hay không?" Điều đầu tiên ông ngoại Lục Bạch nghĩ đến chính là chất vấn Lục Bạch.

Nhưng gọi thế nào Lục Bạch cũng không tiếp điện thoại.

Sau cùng ông ngoại Lục Bạch không thể nhịn được nữa đành gọi cho thư ký của cậu. Cuộc gọi này được nhận, nhưng kết quả khó lường.

[ Ngài mau tới đây nhìn xem đi! Thiếu gia vừa rồi té xỉu.]

"Cái gì? Có nghiêm trọng không?" Ông ngoại Lục Bạch trong lòng lại là cả kinh.

[ Bạc tiên sinh ở bên cạnh đã nhìn qua. Nói là có chút nghiêm trọng, một hồi nếu vẫn chưa tỉnh, thì phải đưa đi bệnh viện.]

"Cái này.......vậy cậu để nó nghỉ ngơi cho tốt. Chờ tỉnh thì nói với ta một tiếng, ta qua thăm nó."

Ông ngoại của Lục Bạch chấm dứt cuộc gọi, tức khắc cũng có chút không biết làm thế nào. Lục Bạch vào thời khắc mấu chốt lại té xỉu, ông đến cơ hội làm khó dễ người cũng đều không có.

Mà ở thời điểm ông trầm mặc một hồi này, mẹ của Lục Bạch đã vội vã ra cửa.

Bà ta đương nhiên không có lá gan tìm tới cha của Lục Bạch, nhưng bà lại có thể hung hăng mà thu thập Lâm Đồng.

Lần đầu tiên, hoàn toàn không chú ý tới dáng vẻ của chính mình, bởi vì quá mức phẫn nộ, mẹ của Lục Bạch bây giờ giống y với người phụ nữ bình thường bị chồng phản bội, không hề có lý trí tìm gặp tiểu tam, chỉ muốn hung hăng giáo huấn kẻ đã cướp chồng mình.

Lâm Đồng lúc này còn đang đi học. Cha của Lục Bạch đích xác không phải kẻ ăn chay, rõ ràng biết tình huống của y, nhưng phúc lợi ham muốn cũng không ít.

Đúng thật là tuổi tác đã lớn, ở một vài địa phương không so được với những người trẻ tuổi, nhưng ngăn không được ông ta rất biết chơi, cũng chơi được nhiều kiểu. Hơn phân nửa thời gian lăn lộn đến người trẻ như Lâm Đồng thể lực cũng chịu không nổi.

Càng ác liệt hơn chính là, cha của Lục Bạch là Thao Thiết hàng thật giá thật. Ông ta vì thỏa mãn điểm dục vọng khống chế của chính mình, thế nhưng bắt Lâm Đồng lúc đi học trên người cũng phải mang theo món đồ chơi tình thú.

() Thao Thiết: Là một trong "Tứ hung" gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ. Nó được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam dục vọng.

Lâm Đồng không dám phản kháng, chỉ có thể mang theo.

Thời điểm mẹ của Lục Bạch tới cũng vừa khéo, Lâm Đồng vừa lúc đang học tiết thể dục. Vốn dĩ đã bị tra tấn đến không đứng thẳng được chân, kết quả mẹ của Lục Bạch đi vào, tìm được vị trí của y, làm trò trước mặt toàn bộ người ở sân thể dục, giáng một cái tát lên mặt y.

"Đồ đê tiện! Câu dẫn bố chồng, mày thật đúng là quá có thể diện!" Mẹ Lục được trong nhà dưỡng đến ngu xuẩn, hoàn toàn không ý thức được, chính mình ở trước mặt mọi người làm ra chuyện như vậy, không chỉ không cấp cho Lâm Đồng mặt mũi, càng là làm cả gia đình trở thành trò cười cho người bên ngoài bàn tán.

Lâm Đồng cũng bị đánh đến mông lung, thế nhưng trực tiếp ngất xỉu.

Như thế rất tốt, nháy mắt nháo lớn. Mẹ Lục thấy tình huống không ổn, xoay người liền muốn chạy trốn, nhưng lại bị bảo an ngăn lại. Mà giáo viên bên đó còn báo cảnh sát, tức khắc sự tình trở nên phiền toái.

Lục Bạch bị bệnh ở trên giường dậy không nổi, đều biết thân thể cậu không tốt, gánh trên lưng quá nhiều áp lực, cho nên ai cũng không dám ở ngay lúc này tạo thêm ngột ngạt cho Lục Bạch.

Huống chi, trong chuyện này cậu vốn dĩ chính là người bị hại, nếu thật sự chịu không nổi cú sốc mà ra đi, đối với hai nhà mà nói, mới là tổn thất lớn nhất.

Mẹ Lục sau khi được nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, lập tức bị cha cùng anh trai mắng cho một trận.

"Đây là một món đồ chơi mà thôi, con không cao hứng, mặt sau có rất nhiều biện pháp xử lý bọn chúng. Con trai con ngày thường còn phải ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn, con làm như vậy không phải không cho nó mặt mũi hay sao?"

"Nó còn muốn mặt mũi? Ha hả, nói không chừng chính là nó cùng lão già kia hợp mưu! Con đã sớm nói qua, nó không phải thứ gì tốt lành rồi!" Mẹ Lục một bên khóc lóc, một bên ồn ào. Trong miệng còn không ngừng quở trách hành vi phạm tội của Lục Bạch.

"Mọi người không thấy được đâu, nó ngày đó như là muốn giết người vậy. Con là mẹ nó! Nó không đúng hạn đưa tiền cũng liền thôi, còn dám tự mình đóng băng thẻ ngân hàng của con. Sau đó còn dám cầm đồ của con đi bán đấu giá! Mọi người nói xem nó có phải tội ác tày trời hay không?"

"Còn cái tên Lâm Đồng kia, nó đã sớm muốn từ hôn, nói không chừng chính là đẩy không được, mới đem Lâm Đồng đưa cho cha ruột nó."

"Mọi người đây là ánh mắt gì?"

"Mọi người cảm thấy cái tên rác rưởi đáng chết kia không phải như vậy?" Phát giác ánh mắt cha mình và anh trai khi nhìn mình có biến hóa, mẹ Lục còn tưởng rằng bọn họ không tin.

Thẳng đến khi quản gia ở bên cạnh đánh bạo ý bảo bà ta quay đầu lại, bà ta mới theo bản năng quay đầu, liền thấy Lục Bạch mang theo Lục Tường cùng luật sư của Lục gia đứng ở cửa đại sảnh.

Rõ ràng là muốn lại đây chống lưng cho bà ta.

Những lời bà ta vừa mới nói, Lục Bạch đều nghe thấy được. Trên khuôn mặt tái nhợt một chút huyết sắc cuối cùng cũng đều rút sạch.

Bất quá dù vậy, cậu cũng không có thất thố, ngược lại để Lục Tường lưu lại, chính mình mang theo luật sư xoay người rời đi "Nếu mẹ cảm thấy con là người lòng muông dạ thú, chắc là không cần con tới quản. Vậy mẹ liền tự mình giải quyết vấn đề đi!"

Nói xong, Lục Bạch quay đầu đi ra cửa. Tức khắc mẹ Lục liền thay đổi sắc mặt.

"Nó có ý tứ gì? Nó cũng dám mặc kệ tôi?" Mẹ Lục cả người đều run rẩy, khi nhìn thấy Lục Tường liền càng tức giận.

"Cút! Mày là người Lục gia, dựa vào cái gì tới nhà của tao?"

"Cút đi! Các người đều cút ra ngoài cho tôi!" Mẹ Lục như nổi điên, trực tiếp đem Lục Tường đuổi ra khỏi cửa nhà.

Lục Tường mấy ngày nay đã bị Lục Bạch giáo huấn đến nhát gan. Thái độ của mẹ Lục cường ngạnh, nó cũng không biết phải làm sao, trong lúc nhất thời thế nhưng lưu lạc nơi đầu đường.

Còn về phía cha Lục bên kia, càng là chịu sự trào phúng.

"Cho nên lão Lục ông nghĩ cái gì vậy? Mấy đứa nhỏ vừa ngon vừa đẹp ông đều không cần, lại nhặt lại thứ mà con trai ông ăn thừa. Quá sai lầm a!"

Nghe người bạn cũ cảm thán, cha Lục tức khắc mông lung "Cái gì gọi là ăn thừa?"

"Ông không biết à? Lục Bạch đã sớm vứt bỏ Lâm Đồng. Là chính bản thân Lâm Đồng không muốn rời khỏi Lục gia, liều mạng tìm mọi cách để hưởng phú quý!"

"Không đúng a! Lục Bạch không phải sắp chết sao?"

"Nào có ai nói như ông! Bạc lão gia đã ra tay, khẳng định là tay thần bệnh khỏi a!"

Cho nên, bọn họ đều trúng kế! Cha Lục lập tức suy nghĩ cẩn thận chuyện trong này. Nhưng dù vậy, ông ta cũng không có biện pháp gì để vãn hồi.

Mẹ của Lục Bạch ở trường học làm một trận ầm ĩ kia, Lâm Đồng trực tiếp bị thôi học.

Mà Lâm Đồng lại không phải một người dễ chọc, y ở Lục gia nhiều năm như vậy, nhìn đến nghe được đều không ít. Lục Bạch là sạch sẽ, nhưng ông ta lại bằng không. Những bí mật đó cũng không biết Lâm Đồng sau lưng đem chứng cứ giấu ở nơi nào.

Nếu không tìm ra được, ông ta liền vĩnh viễn không thể vứt bỏ Lâm Đồng, sống sờ sờ ở trên người nhiều thêm một con đỉa hút máu. Trọng điểm là, sau khi xé rách mặt, ông ta còn phải dỗ dành Lâm Đồng. Mà mẹ Lục bên kia cũng ba ngày hai đầu lại đây náo loạn.

Vì giải quyết vấn đề, ông ta chỉ có thể không ngừng mà lấy tiền từ trong túi ra.

Mặt sau con trai nhỏ Lục Tường không nhà để về thế nhưng cũng tìm tới ông ta. Uy hiếp ông ta nếu không đưa tiền, nó liền tố cáo ông ta không nuôi dưỡng con út.

Cái này nói một chút sai cũng đều không có, Lục Bạch là huynh trưởng, nhưng ông ta mới là cha ruột. Lục Tường tìm tới ông ta không có nửa điểm sai.

Thật đúng là một màn chó cắn chó tuyệt hay, Lục Bạch lúc trước bị nhóm người này hút máu như thế nào, hiện tại cha Lục liền hoàn toàn thay thế vị trí năm đó của cậu.

Trong văn phòng của Lục Bạch, thư ký cố nén cười đem những chuyện này nói lại một lần.

Lục Bạch nghe xong bát quái, cảm thấy mỹ mãn liền phân phó bắt đầu bước tiếp theo "Tý nữa lại phân phó mấy bảo tiêu kia, nếu là buổi tối trời mưa, nghĩ cách để Lâm Đồng đi hẻm nhỏ đổ rác."

"Vâng!" Mệnh lệnh này của Lục Bạch có chút kỳ quái, nhưng thư ký cũng không hỏi nhiều, mà là có nề nếp theo đó đi làm.

Hệ thống không rõ "Vì cái gì a?"

Lục Bạch lại cười nói "Tính tất yếu của cốt truyện."

Cái gọi là tính tất yếu của cốt truyện, chính là mặc dù thế giới này phát sinh thay đổi, thì những sự tình nhất định phải phát sinh vẫn sẽ phải phát sinh.

Tỷ như việc Lâm Đồng cùng vị đại lão tàn tật kia gặp nhau.

Đây là kết quả mà Lục Bạch liên tục ở ba thế giới thí nghiệm ra tới. Những cái tất yếu của cốt truyện đó, đích xác sẽ căn cứ thời gian cùng hoàn cảnh bất đồng mà phát sinh hiệu ứng hóa học khác nhau. Nhưng thời tiết cùng một ít miêu tả tinh tế khác nhất định là giống nhau.

Tỷ như, Lâm Đồng nhất định là vào ngày mưa cùng vị đại lão tàn tật kia gặp nhau.

Đại lão tàn tật nhất định phải té ngã trên mặt đất, không thể nhúc nhích. Lâm Đồng liều mạng đem hắn kéo đến địa phương không có mưa, thay hắn làm cấp cứu.

"Vài năm sau, Lâm Đồng là từng học qua y học, tự nhiên biết phương pháp cấp cứu. Mà vị đại lão tàn tật kia cũng đã không thể đi rồi, cho nên cũng không sao cả."

"Nhưng hiện tại không giống. Dựa theo chi tiết mà cốt truyện đưa ra để phỏng đoán, vị đại lão tàn tật kia hẳn là tại đoạn thời gian này bị người ám sát, cho nên bị thương ở chân. Mà hiện tại lại là mùa mưa, chỉ cần ngày mưa to, hai người gặp nhau, Lâm Đồng khẳng định sẽ đem người nhặt về."

"Đậu má! Vậy hắn không phải chết chắc rồi sao?" Hệ thống nghe xong liền thay Lâm Đồng tuyệt vọng.

Không biết phương pháp cấp cứu, còn muốn gắng gượng đem người trọng thương kéo về nhà, nghĩ cũng biết vị đại lão tàn tật kia phía trước chỉ là ngồi xe lăn, lần này nói không chừng liền phải bị cắt chân!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio