Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

chương 15: 15: chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ta báo nguy" Lục Bạch vừa nói ra những lời này, nháy mắt hơn nửa cái bãi đỗ xe đều im lặng.

Hộ sĩ lúc trước tan tầm vừa khéo đi ngang qua còn chưa đi, tức khắc ánh mắt nhìn Lục Can liền trở nên vi diệu.

Dù sao nếu Lục Bạch chỉ bị cảm mạo bình thường, lại nằm viện nhiều ngày như vậy cũng là hiếm thấy.

Đặc biệt là khi hắn vừa tới, phải dùng một chút thuốc an thần mới có thể đi vào giấc ngủ.

Hạ Cẩm Thiên một tấc cũng không rời, luôn ở cạnh để trấn an hắn, nhân viên y tế ở tầng đó đều nhìn thấy.

Cũng đều biết Lục Bạch là bởi vì cái gì mà bị kinh sợ quá độ.

Nhìn Lục Can thì thấy chính là cái công tử thế gia, đột nhiên Lục Bạch nói như vậy, làm người khiếp sợ.

Mà Lục Can lại càng khiếp sợ hơn so với mọi người.

"Ngươi, ngươi nói cái gì?" Lục Can buông Lục Quỳnh ra, lập tức đi đến trước mặt Lục Bạch.

Hắn cao hơn Lục Bạch nửa cái đầu, bóng của hắn chiếu lên người Lục Bạch, như muốn bao cả người lại.

"Lục Bạch, ngươi nhất định phải làm Lục gia rối tung lên thì mới vừa lòng phải không? Cứ bình yên sống qua ngày không được sao?"

Lục Bạch cười lạnh, "Lục Can, ngươi nghĩ sai một việc rồi.

Ngay ban đầu, ta vẫn luôn cảnh cáo ngươi, cách xa ta một chút, là các ngươi năm lần bảy lượt không buông tha cho ta."

"Ta chỉ hỏi ngươi, vì sao Lục Du sửa lại hồ sơ của ta, ngươi thật sự không biết sao?"

Lục Bạch nói những lời này, âm lượng cũng không nhỏ, những người xung quanh đều nghe được rõ ràng.

Quan hệ giữa hai người đó trừ bỏ đám người Hạ Cẩm Thiên ra, những người khác cũng không biết được.

Nhưng càng như vậy, càng thuận tiện cho bọn họ não bổ rằng người nhà Lục Can ỷ vào có tiền có thế, khinh nhục Lục Bạch.

"Phi! Thứ đồ gì! Lúc trước còn nói hắn đối xử với đệ đệ thật tốt, nhìn cũng không tồi.

Hiện tại......!Ha hả." Trong đám người có người nhỏ giọng bàn tán.

Lục Can đột nhiên đưa mắt tìm tòi trong đám người, tất nhiên không tìm thấy người đã nói những lời đó, nhưng lại thu hoạch được không ít ánh mắt lạnh lẽo.

Mặt mũi Lục Can đã rơi xuống đáy cốc.

Hắn bất chấp mọi thứ, lôi kéo Lục Quỳnh quay đầu rời đi.

Bên ngoài, một chiếc xe cảnh sát dừng lại ở đó.

Cảnh sát xuống xe, chặn Lục Can lại, nói với hắn, "Có người tố cáo ngươi có ý định mưu sát, giám định vết thương đã làm xong, làm phiền ngươi theo chúng ta trở về một chuyến để điều tra."

Lục Bạch cũng không phải là làm ra vẻ.

Đầu Lục Can ong lên, hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện gì mất mặt như thế này.

Trong lúc nhất thời không biết là nên trực tiếp cự tuyệt điều tra, quay đầu rời đi.

Hay là bắt lấy Lục Bạch, hung hăng đánh hắn một trận.

Lục Quỳnh đã sắp bị dọa khóc.

Lục Can lại không rảnh mà lo cho hắn, bị cảnh sát mang lên xe.

Một hồi tranh giành tình cảm, cuối cùng lại biến thành điều tra pháp luật.

Nhưng mặc kệ là cái tiết mục gì, cuối cùng bị vả mặt đều là Lục Can cùng Lục Quỳnh.

Vì thế, sau khi Lục Can bị mang đi, Lục Bạch cũng muốn đi theo đến cục cảnh sát một chuyến.

Hạ Cẩm Thiên nắm lấy tay Lục Bạch, nhẹ giọng trấn an hắn, "Không có việc gì, ta đi cùng ngươi."

Lục Bạch lắc đầu, "Không cần, học trưởng không cần quá lo lắng cho ta."

"Chỉ cần Lục gia bị xui xẻo, cái gì ta cũng không sợ."

Lục Bạch cũng không muốn bỏ qua chuyện này, Lục gia muốn từng bước xóa đi dấu vết tồn tại của hắn, hắn càng muốn toàn thế giới đều biết đến tên của hắn.

Người Lục gia tự xưng là phong quang tễ nguyệt, hắn liền muốn lột xuống lớp mặt nạ dối trá của bọn họ.

Lục Can chỉ là bắt đầu, đằng sau còn có mưu kế khác.

Bất quá muốn dẹp loạn bên ngoài trước phải ổn định bên trong, nói như vậy, sắp tới có thể Lục gia sẽ yên tĩnh hơn rất nhiều.

Về phần Lục Du, hẳn là hắn cũng hiểu được ý tứ của Hạ lão gia tử, về sau sau lưng Lục Bạch là Hạ gia, cho nên người Lục gia không nên duỗi tay đến trên người hắn.

Hệ thống chỉ cảm thấy không rét mà run, hắn hỏi Lục Bạch: "Ngươi đã tính kế tốt từ trước rồi sao? Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Cẩm Thiên, đến lúc làm Lục Can tức giận đến mức thiếu chút nữa bóp chết ngươi, đều đã tính kế tốt sao?"

Lục Bạch nhẹ giọng cười: "Ngươi đoán xem?"

Hệ thống không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể dứt khoát im lặng.

Nhưng lúc này về phía Lục Can, lại chật vật đến cực điểm.

Từ xưa đến nay trước mặt người khác hắn đều ưu nhã tự phụ, cơ hồ chưa bao giờ có thời điểm chật vật như thế này.

Nhưng cục cảnh sát thì khác, mặc kệ thân gia bối cảnh của hắn là cái gì, đều phải hành sự dựa theo quy củ.

Trên người tất cả đồ vật, kể cả đồng hồ đều bị lấy đi, Lục Can nhắm mắt ngồi ở trên ghế trong phòng thẩm vấn, không nói một lời nào.

Hắn hiểu rõ, trước khi luật sư của Lục Du đến, hắn không thể nói chuyện.

Về phần Lục Bạch, tố cáo hắn, khẳng định cũng sẽ bởi vì chứng cứ không đủ mà bị huỷ bỏ.

Nhưng hắn càng biết kết quả, trong lòng liền càng khó chịu, hận ý đối với Lục Bạch cũng càng sâu thêm một tầng.

Mà lúc này Lục Du cũng bởi vì bị Lục Bạch tính kế mà nổi giận.

Nhưng trước đó, hắn cần phải cứu Lục Can từ cục cảnh sát ra.

Lục gia tức khắc loạn thành một đoàn.

Nhưng mà mặc kệ Lục gia vì hắn mà lâm vào tình trạng binh hoang mã loạn, Lục Bạch ở trường học vẫn rất thoải mái.

Hắn đang ở ký túc xá có phòng đơn, đám người Hạ Cẩm Thiên cùng Tiêu Tùy cũng chuyển đến ở tầng trên.

Xem như không đánh không quen nhau, nhóm người này gần đây luôn đến chơi với Lục Bạch.

Chuyện Lục Bạch là thiên tài vẽ tranh, bọn họ còn không biết.

Nhưng là bọn họ cũng đã biết Lục Bạch biết vẽ.

Hơn nữa cũng cảm thấy Lục Bạch khẳng định vẽ cũng không tồi.

Ít nhất sẽ am hiểu về kỹ xảo hội họa.

Nếu không sao lại có thể chỉ dựa vào mấy ngày đã đem Hạ Cẩm Thiên huấn luyện thành công.

Sau khi học xong, Tiêu Tùy gõ cửa phòng Lục Bạch, mạnh mẽ lôi kéo Lục Bạch nói chuyện phiếm, "Tiểu Lục Bạch, ngươi không biết phản ứng của mọi người trong tiết học hôm nay như thế nào đâu."

"Lão sư cũng đều kinh ngạc!" Tiêu Tùy ôm bả vai Lục Bạch, đặt người ngồi vào trong lòng ngực chính mình, "Ca nói cho ngươi, nếu không phải lão sư nhìn kỹ nét vẽ, xác định thật là Cẩm Thiên vẽ ra, bọn họ đều cho rằng Cẩm Thiên tìm người nào vẽ hộ."

Lục Bạch cũng không nói lời nào, chỉ là quay đầu nhìn Hạ Cẩm Thiên đang đứng ở cửa, ánh mắt hàm chứa ý cười giống như đang hỏi hắn, vẽ xấu như vậy?

Hạ Cẩm Thiên bất đắc dĩ kéo Lục Bạch từ trên người Tiêu Tùy xuống, sau đó cởi áo khoác khoác lên người Lục Bạch.

"Buổi tối gọi dì Vương đưa canh cho ngươi, ngươi có uống hết hay không?"

"Ta đã nhìn chằm chằm hắn uống hết." Tiêu Tùy bất chấp mọi thứ.

Hạ Cẩm Thiên lạnh mặt nhìn hắn một cái, trong lòng biết rõ ràng hai người này khẳng định có dối trá.

Lục Bạch mới khỏi bệnh, vốn dĩ đã ăn không nhiều lắm, Hạ Cẩm Thiên mời một lão thầy thuốc trung y xem bệnh cho hắn.

Đại phu nói, hắn thiếu dinh dưỡng trầm trọng, cần phải cẩn thận bồi bổ.

Tiêu Tùy bên ngoài cường ngạnh, nhưng trên thực tế không chịu được Lục Bạch làm nũng.

Tiểu hài tử chỉ cần dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ liền đánh gục được hắn, bóp mũi giúp Lục Bạch uống hết dược thiện cũng không chừng.

"Về sau ta nhìn chằm chằm ngươi uống." Hai người trầm mặc đã khẳng định suy đoán của Hạ Cẩm Thiên.

Hắn dứt khoát đưa ra quyết định.

"Đúng rồi, Lục Bạch, chủ nhật cùng ta trở về đi gặp gia gia, để bác sĩ của gia gia xem lại cho ngươi."

"Ta thật sự không có việc gì."

"Nghe ta, ngày mai ngươi có tiết học sớm? Tối nay nên ngủ sớm." Khó có được lúc Hạ Cẩm Thiên cường ngạnh.

Lục Bạch thấy hắn quyết tâm như vậy, chỉ có thể cò kè mặc cả, "Buổi tối ta còn có bức tranh chưa vẽ xong, còn có bài tập chưa làm.

Lúc trước xin nghỉ ba ngày, hiện tại ta đã không theo kịp."

"Không thể thức để vẽ quá muộn.

Bài tập khoa quản lý sao? Đưa ta nhìn xem.

Chỗ nào không hiểu ta dạy cho ngươi."

"Học trưởng, ngươi như này có tính là có qua có lại không?"

Hạ Cẩm Thiên nhìn bộ dáng vô tâm không phổi của Lục Bạch, nhéo một cái lên mặt hắn, ngữ khí nghiêm túc, "Gọi ca."

Lục Bạch hi hi ha ha né tránh ma trảo của Hạ Cẩm Thiên, qua một lúc lâu, Hạ Cẩm Thiên cùng Tiêu Tùy phải đi, hắn mới giữ chặt góc áo Hạ Cẩm Thiên nhẹ nhàng mà gọi một tiếng, "Hạ Cẩm Thiên."

"Ừ?"

"Ngươi......" Lục Bạch do dự một chút, vẫn nói ra, "Cẩm Thiên ca, ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Hạ Cẩm Thiên xoa xoa đầu hắn, "Đi ngủ sớm một chút."

Ngoài cửa Tiêu Tùy nghe Lục Bạch gọi Hạ Cẩm Thiên, cũng thấy tâm ngứa khó nhịn, Lục Bạch quá ngoan, nhìn Lục Bạch, lại nghĩ đến đệ đệ ngu ngốc trong nhà, Tiêu Tùy hận không thể bóp chết đệ đệ mình.

Nhưng Tiêu Tùy cũng không đánh vỡ không khí ôn nhu khó có được giữa hai người.

Hắn biết, Lục Bạch bị người Lục gia tổn thương quá nhiều, muốn ấm áp, cũng không thể một lần là xong.

Bên trong cánh cửa, hệ thống cũng thở ngắn than dài, "Tiêu Tùy, một cái người qua đường Giáp làm bối cảnh trong kịch bản, ngươi cũng xoát giá trị hảo cảm của hắn đến ."

"Ngươi biết hắn ở trong nguyên tác có cái suất diễn gì sao? Nếu không phải ý chí thế giới đã hoàn thiện, cẩu tác giả kia liền tên cũng chưa cho đặt cho hắn, chỉ gọi hắn là bạn từ nhỏ của Hạ Cẩm Thiên!"

Lục Bạch phi thường kinh ngạc: "Hệ thống mà cũng có thể mắng chửi người sao?"

Hệ thống: "Ta đây là hận sắt không thành thép! Ngươi chỉ cần đem một phần bản lĩnh xoát giá trị hảo cảm của người khác dùng lên đối tượng công lược, ta còn cần phải gấp gáp như vậy sao?"

Lục Bạch: "Đã biết."

Hệ thống: "Nhưng ngươi lại không tính toán đi làm."

Lục Bạch: "Đúng."

Hệ thống lại lần nữa bị hắn làm cho tức thành cá nóc, hùng hùng hổ hổ che chắn Lục Bạch.

Sợ chỉ cần lại liếc hắn một cái đã bị tức chết rồi.

Lục Bạch lại lấy hai bức tranh lúc trước ra, kiểm tra lại một lần, xác định không có vấn đề, tính toán ngày mai sẽ nộp lên.

Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, Lục Bạch liền cầm lấy cuốn sách bên cạnh.

Rõ ràng không có ý định đi ngủ, thời gian còn sớm, chương trình học vẫn cần phải bổ sung thêm.

Sắp tới thi giữa kỳ, hiện tại ở trong mắt đa số học sinh ở đây, hắn là ỷ thế hiếp người, bởi vì đám người Hạ Cẩm Thiên đặc biệt chiếu cố hắn, những người khác mới có thể nhìn hắn với con mắt khác, hoặc phải nói là giận mà không dám nói gì.

Nhưng Lục Bạch biết rõ một đạo lý, thê thảm nhất thời, có thể cho nhân tâm sinh ra đồng tình, nhưng nếu muốn chân chính đứng vững trong đoàn thể, được bọn họ tán thành, còn cần thực lực tuyệt đối.

Tài năng của hắn ở trên lĩnh vực tranh sơn dầu, còn chưa thể bại lộ quá sớm để chinh phục đối phương.

Nhưng bài thi giữa kỳ lại có thể giúp hắn càng tiến thêm một bước.

Nói như vậy, cái thuộc tính học bá này, thực dễ dàng đạt được sự tán thành của đại chúng.

Lục Bạch đắm chìm ở trong sách, mãi đến đêm khuya, thấy hơi buồn ngủ, hắn mới lên trên giường đắp chăn nằm ngủ.

Một đêm ngủ ngon, sáng sớm hôm sau, Lục Bạch đúng giờ rời giường đi học tiết học sớm.

Hạ Cẩm Thiên giống như là đã tính chính xác giờ hắn rời giường, đã đứng sẵn ở cửa, trong tay còn cầm hộp cơm cùng bình giữ nhiệt.

Không cần đoán, nước thuốc nấu sẵn cho hắn.

Lục Bạch ghét bỏ đẩy đẩy bình giữ nhiệt về phía Hạ Cẩm Thiên, "Học trưởng ngươi còn nhớ rõ nhân thiết của ngươi là cao lãnh nghiêm túc học bá sao?"

Đây là muốn nói hiện tại hắn quá dong dài? Hạ Cẩm Thiên bất động thanh sắc đẩy bình giữ nhiệt trở về, ôn hòa nói, "Không cần lại làm nũng về vấn đề thân thể của ngươi, bằng không ta sẽ để ngươi hoàn toàn thể nghiệm một chút nhân thiết của ta."

Lục Bạch chớp chớp mắt, phi thường thức thời nhận lấy bình giữ nhiệt, uống sạch nước thuốc bên trong.

Lần này sinh bệnh sau, tật xấu của thân thể Lục Bạch xuất hiện rất nhiều, lúc trước bánh bao và cháo vẫn ăn được bình thường, hiện tại ăn không được, sẽ bị đau dạ dày.

Hạ Cẩm Thiên biết hắn uống thuốc xong sẽ không ăn thêm được gì, nhìn chằm chằm hắn ăn thêm một chút, liền không miễn cưỡng nữa.

Lục Bạch kinh ngạc Hạ Cẩm Thiên khoan dung như thế sao.

Hạ Cẩm Thiên: "Chờ ngươi học xong tiết đầu ta sẽ lại mang qua cho ngươi."

Lục Bạch: "......!Cho nên, vì cái gì Hạ Cẩm Thiên chấp nhất chuyện ăn cơm của hắn như thế?"

Hạ Cẩm Thiên xuất hiện đã làm sinh hoạt của Lục Bạch trở nên thoải mái hơn.

Tuy rằng bạn học của Lục Bạch sẽ thường thường quan sát hắn, nhưng ít ra không trắng trợn táo bạo bàn tán gì đó.

Mà Lục Bạch cũng không độc lai độc vãng nữa, hắn đã thành công đánh vào bên trong đám người Hạ Cẩm Thiên Tiêu Tùy.

Gần như bên người luôn có người đi cùng.

Được dịp có kỳ thi, một đám người ở trong phòng ngủ của Hạ Cẩm Thiên cùng nhau ôn tập.

"Từ vốn ban đầu, bắt tay vào nghiên cứu lý luận về tiền tệ, tín dụng......!Sau tín dụng là gì?" Tiêu Tùy ném sách qua một bên, chỉ cảm thấy đau đầu.

"Là lợi tức.

Trên cơ sở này, phân tích sự sản sinh, phương thức vận hành và phát triển của các cơ quan tài chính, nắm chắc và vận dụng tốt quy luật của tài chính cùng—— chính sách và thực thi quy định về tiền tệ." Lục Bạch đang ở bên cạnh đọc sách, ôn tập trọng điểm, thuận miệng nói tiếp.

"Đúng đúng đúng, chính là cái này! Thật là, rõ ràng là ngành học cần phải áp dụng vào thực tiễn mới được, vì cái gì muốn học những tri thức lý luận buồn tẻ đó, quả thực có độc mà!" Tiêu Tùy oán giận nói, được một nửa, đột nhiên quay đầu nhìn Lục Bạch, "Ngươi làm sao mà biết được? Học kỳ này không phải các ngươi mới học được một nửa?"

"Ngươi đã đọc ba lần." Lục Bạch bất đắc dĩ lắc đầu.

Tiêu Tùy vẫn luôn lải nhải lẩm bẩm, hắn cũng sắp thuộc luôn cả quyển sách đó rồi.

Tiêu Tùy lập tức cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, cảm thấy chỉ số thông minh của chính mình nhận được vũ nhục.

Mà càng thê thảm hơn chính là, Lục Bạch không chỉ có thể học thuộc sách của hắn, mà còn còn có thể vượt năm để giảng đề cho Tiêu Tùy.

Năm hai giảng bài tập chuyên môn cho năm ba.

Ngay từ đầu Tiêu Tùy còn tưởng rằng Lục Bạch là nói hươu nói vượn, lúc sau so sánh đáp án, phát hiện Lục Bạch tính đều đúng cả.

"Ngọa tào! Hạ thiếu, ngươi làm như này là không được a! Lúc nào ngươi đã lén dạy cho đệ đệ?" Tiêu Tùy không hài lòng, nhìn về phía Hạ Cẩm Thiên.

Hạ Cẩm Thiên cũng cười, "Ta không có, Lục Bạch rất thông minh."

Bên cạnh, Lục Tử tò mò hỏi một câu, "Tiểu Lục Bạch, ngươi thông minh như vậy, tại sao lúc trước kiểm tra đều không đạt? Chính xác là một cái học tra a!"

Nhưng vừa nói xong mới phản ứng lại, điều này không hợp lý đi, mới vừa vào học, Lục Bạch tang cha không đến nửa năm, căn bản chưa đi ra khỏi bóng ma.

Lúc sau nhà của Lục Bạch lại bị người đến lấy đi để trừ nợ, không nhà để về, liền học phí cũng không có, ngay cả việc sinh tồn cũng là vấn đề, thành tích thì tính là cái gì.

Tiêu Tùy đạp hắn một phát, "Biến đi!"

Sau đó muốn an ủi Lục Bạch vài câu, nhưng Lục Bạch lại giống như không có việc gì cười, "Không cần để ý.

Trước kia không có thời gian, hiện tại có.

Các học trưởng không cần phải cẩn thận như vậy."

"Quá khứ, đều đi qua." Lục Bạch tươi cười thực thuần túy, tựa như bầu trời sau cơn mưa không có nửa điểm khói mù.

Nhưng hắn càng như vậy, đám người Tiêu Tùy càng đau lòng.

Chung quy không phải mỗi người đều có thể giống như Lục Bạch, sau khi bị vứt bỏ, tâm vẫn hướng về phía ánh mặt trời.

Ở trong bầu không khí hài hòa như vậy, tuần khảo thí của Lục Bạch bận rộn lại phong phú.

Mà Lục Can sau khi bị cảnh sát mang đi, Lục gia cũng im hơi lặng tiếng, mặc kệ là ai, đều không muốn đụng tới Lục Bạch.

Dường như đã thật sự hoàn toàn từ bỏ việc tiếp tục mưu hại Lục Bạch.

Điều này hoàn toàn giống với kế hoạch của Lục Bạch.

Nhưng hệ thống lại cảm thấy có một việc rất kỳ quái, chính là Lục Quỳnh.

Thân thể Lục Quỳnh vô cùng yếu ớt, lần trước ở trước mặt công chúng bị người mình thích cự tuyệt, lại tận mắt nhìn thấy Lục Can bị cảnh sát mang đi, khẳng định đã chịu không ít đả kích, tám phần là sẽ hung hăng sinh bệnh thêm một thời gian.

Nhưng ngoài dự đoán, Lục Bạch chân trước vừa mới ra viện, Lục Quỳnh cũng xuất viện.

Gần đây còn đi học mỗi ngày.

Hệ thống: Thật ra hắn không sinh bệnh.

Lục Bạch: Cũng bình thường thôi, cuối cùng hắn đã cảm nhận được uy hiếp..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio