Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

chương 151

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng mà động tác sau đó của Lục Bạch lại làm cô gái trước quầy lễ tân càng thêm khiếp sợ hơn.

Bởi vì dưới cái tên Lục Bạch trong danh sách người muốn bái phỏng, cậu lại trịnh trọng viết xuống một cái tên khác, Giang Nghị.

Chữ của Lục Bạch giống như người, nhìn như kiêu ngạo tự mãn, nhưng từng nét từng chữ đều cất giấu ôn nhu ngọt ngọt ngào ngào.

Đặc biệt là hai chứ Giang Nghị này, càng là viết rất có vài phần hương vị triền miên. Cho dù là người qua đường lần đầu tiên chú ý tới Lục Bạch như cô lễ tân kia, cũng có thể từ trong con chữ ấy nhìn ra được vị ngọt tình yêu.

Nhưng, nhưng Giang Nghị không phải đang ở trong văn phòng tổng tài trên tầng sao?

Cô gái nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nhắc nhở Lục Bạch "Cái đó Lục tiên sinh, Giang tổng đang ở trên lầu."

"Phải không?" Thần sắc Lục Bạch bình thường, ngữ điệu mềm nhẹ trả lời cô "Cô không biết tên Giang Nghị ở trên tầng kia là đồ giả sao?"

"Hả?" Đột nhiên không kịp phòng bị tiếp nhận câu nói này, làm cả người cô gái dại ra tại chỗ.

Mà Lục Bạch lại không chút có chút cố kỵ nào "Cô không nhìn thấy sao? Giang Nghị chân chính đang ở bên cạnh tôi nha!"

Cậu duỗi tay, phảng phất như đang nắm tay một người nhìn không thấy. Mà ánh mắt rơi vào trong không khí lại là lưu luyến triền miên, dường như đang cùng người yêu thương nhất trao đổi ánh mắt.

Đây là gặp quỷ à?

Cô gái đã bị dọa cho đơ người.

Nhưng Lục Bạch sau khi tự diễn xong, liền duy trì loại tư thế dắt tay này đi đến thang máy chuyên dụng của tổng tài, không chút do dự nhập mật mã vào, trong miệng còn nhắc mãi "Em nhớ rõ nha, là ngày quan trọng nhất của chúng ta, ngày anh cầu hôn với em đúng hay không?"

"Mỗi một sự kiện giữa em và anh, em đều nhớ rõ. Yên tâm, hôm nay em chính là tới cùng hắn ta ly hôn. Em sẽ không sống cùng đồ giả."

"Là anh nha, toàn bộ của em đều là của anh. Chỉ là anh, vẫn luôn như vậy."

Cửa thang máy mở ra, Lục Bạch mang theo ý cười lẩm bẩm tự nói dần dần biến mất ở cửa thang máy.

Cô gái ở quần lễ tân bừng tỉnh hoàn hồn, lập tức nối điện thoại cho phòng thư ký.

"Vị Lục tiên sinh kia, chính là Lục Bạch, ngài ấy đang đi lên tìm Giang tổng."

"Náo loạn? Không có ạ. Chính là......" Cô gái châm chước từ ngữ để nói "Ngài ấy hình như là thật sự điên rồi."

Nghĩ đến bộ dạng nói chuyện của Lục Bạch, cô gái đột nhiên nghẹn giọng, lại nhìn cái tên mà Lục Bạch vừa ký xuống, càng thêm cảm thấy khổ sở.

Cô đúng thật là nghe nói không ít về sự tích ác liệt của Lục Bạch, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy Lục Bạch người thật.

Người ôn nhu lại xinh đẹp như vậy, như thế nào cuối cùng lại.......

Cô nói không rõ là nơi nào khổ sở, nhưng vành mắt lại đỏ như vậy. Mà bên phía thư ký lại hoàn toàn tương phản, sau khi nhận được tin tức từ quầy lễ tân, bọn họ liền bắt đầu rối lên bắt đầu chuẩn bị.

"Phòng nghỉ không được để vũ khí sắc bén, mấy cái ly thủy tinh đều đổi thành ly giấy."

"Tôi đi tìm Giang tổng, mấy người ngàn vạn lần chú ý ngữ khí khi tiếp đãi, không cần kích thích đến hắn ta."

Lúc trước cảm xúc của Lục Bạch mất khống chế từng ở công ty cùng Giang Nghị náo loạn một lần. Lần đó cậu đem tất cả đồ đạc có thể đập trong phòng đều đập nát, vừa khóc vừa mắng, mãi cho đến khi ngất xỉu mới coi như an tĩnh lại.

Những chuyện đó thư ký đã trải qua một lần, trong lõng vẫn còn sợ hãi, nên không muốn lại trải qua lần thứ hai đâu.

Nhưng tựa như lời cô gái ở quầy lễ tân nói, lần này Lục Bạch hoàn toàn khác biệt với dĩ vãng. Thậm chí cậu còn không có ý tứ cùng mấy thư ký nói chuyện, lập tức đi vào văn phòng của tổng tài.

"Ngài chờ một lát, tôi còn chưa có thông báo cho Giang tổng."

"Chuyện tôi muốn nói với Giang Nghị không hoàn toàn xem như việc tư, thì cũng là việc công. Tôi cảm thấy mấy người vẫn là nên tránh đi thì tốt hơn." Lục Bạch thuận tay đẩy thư ký ra đến ngoài cửa, còn đóng kín cửa lại.

Giang Nghị ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, thậm chí cũng không bởi vì nghe thấy âm thanh của Lục Bạch mà ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Lục Bạch cũng không chút nóng nảy, cậu đi đến cái ghế trước mặt Giang Nghị, ngồi xuống, thuận tay cầm quyển sách bên cạnh bàn lên xem.

Trong văn phòng tương đối yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng có vẻ phá lệ rõ ràng.

Lục Bạch lật xem hai trang sách, cảm thấy không thú vị, đơn giản nhắm mắt dưỡng thần.

Giang Nghị buông bút trong tay xuống, ngẩng đầu đánh giá Lục Bạch, rốt cuộc cũng lộ ra chút kinh ngạc.

Lục Bạch thế nhưng đem vết sẹo kia xóa đi. Tuy rằng vẫn còn ở vị trí đó như cũ, nhưng đã không quá rõ ràng. Thậm chí từ khoảng cách xa mà nói, không nhìn kỹ thì liền không thấy rõ lắm.

Cho nên cậu đây là tỉnh táo lại rồi? Giang Nghị cảm thấy không có khả năng. Lấy trình độ si mê của Lục Bạch, sao có thể dễ dàng liền từ bỏ cùng hắn dây dưa như vậy?

Nhưng mà Lục Bạch lại giống như là đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì, trả lời "Đương nhiên là bởi vì Giang ca không thích, cho nên tôi liền xóa đi."

"Giang ca gì?" Giang Nghị nhíu mày.

Kết quả liền thấy Lục Bạch chỉ vào chỗ trống bên người, đáp lại "Giang Nghị nha! Giang Nghị bị anh vứt bỏ, tôi nhặt về. Hiện tại liền ở bên cạnh tôi. Cho nên tôi không cần anh nữa."

Lục Bạch cười vô cùng xinh đẹp, rõ ràng lời nói nói nghe không hiểu, nhưng thâm tình trong mắt lại khiến người khác không cách nào giữ yên nét mặt được.

Giang Nghị lúc đầu không hiểu, tiếp theo thấy Lục Bạch nói chuyện với bóng dáng không thấy bên người, hắn mới đột nhiên phản ứng lại, tên "Giang ca" này, hơn phân nửa là ảo tưởng của Lục Bạch.

Chứng tinh thần phân liệt của Lục Bạch đã có chút nghiêm trọng, thời điểm ở nhà lần trước, hắn cũng phát hiện Lục Bạch sẽ lầm bầm lầu bầu, cùng nói chuyện với một "Giang Nghị" không nhìn thấy.

Cùng tên "Giang Nghị" kia nói yêu cậu. Nói vậy tình huống của cậu hiện tại so với thời điểm kia đã trở nên không xong hơn cả. Giang Nghị thấy thế, cũng thấy nơi này không có người ngoài, hắn dứt khoát trực tiếp đi thẳng vào vấn đề "Hôm nay cậu rốt cuộc là tới làm cái gì?"

"Để giả ngây giả dại cho tôi xem sao?" Ngữ điệu của Giang Nghị ôn nhu, ánh mắt khi nhìn Lục Bạch cũng tràn ngập bao dung. Nhưng mỗi một chữ nói ra, đều là vì kích thích Lục Bạch mà nói.

Lục Bạch nghe hắn nói, phảng phất trong nháy mắt trở về những kí ức trong trí nhớ.

Đó là năm đầu tiên kết hôn, công ty thiết kế của bọn họ vừa mới khởi bước, cho dù tài hoa của Lục Bạch hơn người, nhưng rốt cuộc cậu vẫn là người không có tên tuổi gì, muốn bắt được cơ hội hợp tác, thuốc lá và rượu giống nhau không thể thiếu.

Đó là lần đầu tiên Lục Bạch hoài nghi chính mình. Cậu từ trên xe taxi lao xuống, đỡ một bên thùng rác nôn đến đầy người hỗn độn. Ngay cả sức lực để sửa sang lại chính mình cũng đều không có.

Một quán cà phê cách đó không xa, đang phát bài hát dân ca nông thôn của nước Pháp, làm đường phố bình thường này nháy mắt cũng nhiễm lên vài phần phong cách tha hương.

Lục Bạch đột nhiên nghĩ đến lời cự tuyệt học tiếp lên cao năm đó. Nếu cậu xuất ngoại, hiện tại chỉ sợ đang cùng các bạn học cùng nhau trải qua những tháng ngày ở trong thế giới riêng vừa tự tại vừa phong phú.

Không cần phải giãy giụa cầu sinh giống như bây giờ, càng không cần ở thời điểm kiếm khách hàng, xấu hổ mở miệng giới thiệu bằng cấp cùng lý lịch của chính mình.

Thời kỳ đại học đó, cho dù tên tuổi cùng kinh nghiệm không đủ không thể tham dự giải thưởng, khẳng định cũng có thể hướng đến một hướng khác. Chờ đến khi học thành trở về, cậu chính là một thanh niên tuấn kiệt vượt qua giấy mạ vàng trong nghề. Mà không phải như hiện tại, bị người khác cho rằng chỉ được vẻ ngoài, còn phải nói cái gì mà mời ngài chờ mong thực lực của tôi thay cho lời nói.

Sinh ý trong vòng chính là như vậy, đầu tiên là xem bề ngoài của bạn. Xuất thân không đủ, vậy bằng cấp chính là nước cờ quan trọng. Mà vốn dĩ trong tay Lục Bạch nắm một đầu, nhưng chính tay cậu lại buông tay ném cái lợi thế đó đi.

Lục Bạch trong nháy mắt đỏ vành mắt, cậu cảm thấy bản thân rất mệt mỏi, dạ dày không ngừng quay cuồng đau đớn cũng làm cậu mấy đi sức lực, thân thể vẫn như cũ không ngừng phát run.

Thật vất vả mới về tới được nhà, bên trong lại không có ai.

Giang Nghị không ở đây.

Lục Bạch muốn uống một ngụm nước ấm. Sau khi đi đến bệ bếp, bàn tay đang phát run đến lửa cũng đều bật không lên.

Cuối cùng vẫn là bật được lửa, Lục Bạch thuận thế hút thuốc lá một chút. Cậu không có nghiện thuốc lá, học được cách hút thuốc cũng là trên tiệc rượu sau khi tốt nghiệp.

Ngay từ đầu còn co quắp bị sặc ho ra tiếng, nhưng hiện tại cậu cũng đã học được cách dùng nicotin tới xoa dịu cảm giác tê mỏi trong thân thể cùng sự khó chịu về tinh thần.

Nước sôi kêu vù vù vang vọng trong phòng khách không lớn, Lục Bạch nghe âm thanh quanh quẩn này lần đầu tiên cảm xúc mất khống chế.

Cậu thất thủ quăng vỡ nát cái ly.

Vừa lúc Giang Nghị đẩy cửa tiến vào, thấy bộ dạng của cậu chỉ khẽ nhíu nhíu mày, sau đó vòng qua Lục Bạch đi vào trong phòng.

Hắn giống như rất mệt mỏi, cho nên không có nói nhiều một câu gì, chỉ là sau khi tắm xong liền nằm ở trên giường ngủ.

Lục Bạch đứng ở phòng khách, nhìn bàn tay ở bên ngoài chăn của Giang Nghị. Bộ dạng thon dài mà hữu lực, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn là năm đó cậu tự tay mang lên cho hắn.

Nhưng Lục Bạch lại cảm thấy chính mình đã thay đổi.

Cậu cho rằng hôn nhân là nâng đỡ lẫn nhau, là làm bạn với nhau, giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn. Nhưng cuối cùng cậu nhận lại được chỉ là một nửa chiếc giường, một căn nhà trống rỗng, một sự nghiệp vừa mới bắt đầu. Bên ngoài là những bữa tiệc rượu vô cùng vô tận, còn có thân thể ngày càng rách nát.

Lục Bạch theo bản năng đi vào phòng ngủ, đem đầu tựa ở bên mép giường của Giang Nghị, thấp giọng nói "Giang Nghị, anh ôm em một cái đi!"

"Em......." Cậu muốn nói, em rất mệt.

Nhưng mà Giang Nghị lại chỉ bình tĩnh hỏi cậu "Anh không mệt sao?"

"Lục Bạch, chừng nào thì em mới có thể hiểu chuyện một chút?"

Trong nháy mắt này, thế giới của Lục Bạch hoàn toàn sụp đổ.

Khi nào mới có thể hiểu chuyện một chút, hóa ra ở trong mắt Giang Nghị, những việc cậu làm cho tới nay đều là không hiểu chuyện.

Vì thế bắt đầu từ ngày đó, Lục Bạch không kêu đau kêu mệt cùng với bất cứ ai nữa. Cậu đem tất cả thống khổ đều nhẫn nhịn xuống, phảng phất như chỉ cần nuốt vào cùng với máu, cậu liền giống như kim cương không thể hủy hoại.

Căn bệnh trong lòng của cậu, cũng là bắt đầu từ ngày đó, chậm rãi lan tràn.

Mà tình cảnh trước mắt, cùng với ngày đó giống tới cỡ nào chứ?

Vẫn như cũ là sự thành thạo của Giang Nghị, nhìn ra được bệnh tình nguy kịch của Lục Bạch.

Hắn rõ ràng so với ai khác đều hiểu, tình yêu của hắn chính là phương thuốc có thể chữa khỏi được bệnh của cậu, nhưng hắn lại bủn xỉn đến nỗi một phân một hào cũng đều không muốn cho.

Hệ thống: "Cái thằng chó khốn nạn xấu xí!"

Từ thế giới trước qua thế giới này, lượng từ ngữ mắng chửi người của hệ thống ước chừng phải nhân lên gấp đôi.

Lục Bạch nhẹ giọng đáp lại nó "Không có việc gì, ta hiện tại liền phải từ trên người cái tên khốn ngu dốt này cắn xuống một miếng thịt."

Cậu hôm nay là có mục đích mà đến.

Giang Nghị kẻ này có quá nhiều thủ đoạn xấu xa, Lục Bạch có thể khẳng định từ thời điểm tiến vào văn phòng của hắn, cũng đã rơi vào trong phạm vi máy quay của hắn.

Nhưng lần này Lục Bạch không sợ nhất chính là bị hắn ghi hình, cậu thậm chí còn hy vọng Giang Nghị có thể quay nhiều một chút, như vậy về sau nhược điểm của hắn ngược lại có thể nhiều thêm một ít rồi.

Vì thế, Lục Bạch thoải mái hào phòng đem tập hồ sơ chính mình mang đến đẩy tới trước mặt Giang Nghị, sau đó ngữ khí vô cùng bình tĩnh nói "Hôm nay tôi tới tìm anh, là để nói rõ mọi chuyện."

"Tình huống thân thể của tôi đã không còn thích hợp để tiếp tục cuộc hôn nhân này." Thanh âm của Lục Bạch ở trong không khí có vẻ phá lệ rõ ràng "Giang Nghị, chúng ta ly hôn đi."

Giang Nghị cũng không ngoài ý muốn, nhưng câu nói tiếp theo của Lục Bạch lại làm hắn thật sự ngoài ý muốn tới cực điểm.

"Là bên sai trong hôn nhân, Giang Nghị, tôi hy vọng anh có thể chủ động tay không rời khỏi nhà."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio