Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

chương 174

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàm nghĩa về tình yêu có rất nhiều.

Đối với một ít người mà nói, tình yêu là cho nhau ấm áp và sự bầu bạn. Đối với một ít người khác thì, tình yêu là sự khát khao với hết thảy những thứ tốt đẹp.

Nhưng mà đối với một số những thiếu niên lầm đường lỡ bước mà nói, tình yêu, có lẽ là sự cứu rỗi ở thời điểm ấu trĩ vì phát tiết những bi ai mà làm hết thảy những điều tàn ác.

Tình cảm của công thụ ở thế giới này, chính là như vậy.

Địch Tuấn Thanh là vai chính công, thời điểm tuổi cũng là tinh anh từ nước ngoài trở về, phong độ nhẹ nhàng, thành thạo việc quản lý xí nghiệp của gia tộc, đem hết thảy ác liệt cùng táo bạo giấu ở trong người.

Nhưng mà trên thực tế, một Địch Tuấn Thanh hoàn mỹ như vậy lại có một đoạn quá khứ tương đối khó có thể mở miệng.

Hắn đã từng là hung thủ giết người. Mặc dù không phải hắn tự mình động thủ, nhưng bộ dạng thiếu niên kia chết không nhắm mắt lại vẫn như cũ đeo bám hắn nhiều năm.

Nhưng mà đáng tiếc chính là, năm đó hắn phạm phải trọng tội lại không thể ý thức được sự thống khổ của thiếu niên kia. Thẳng đến khi cha mẹ hắn vì thay hắn bình ổn sự tình mà đem hắn đưa ra nước ngoài, thời điểm hắn ở đất khách tha hương tự mình trải nghiệm cái gì gọi là bạo lực học đường, hắn mới một lần nữa nhớ lại cái người bị hắn bức bách từ tầng mười lảo đảo nhảy xuống kia khi đó có bao nhiêu tuyệt vọng.

Đáng tiếc chính là, hắn đã không còn cơ hội chuộc tội.

Mặc kệ hắn nỗ lực đi làm cỡ nào, đều khó có thể đền bù được quá khứ. Địch Tuấn Thanh mắc phải căn bệnh tinh thần vô cùng nghiêm trọng. Hắn luôn luôn ngủ không được yên, chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt chính là cảnh trong gương của thiếu niên kia trước khi chết thảm thiết.

Mà những tấm ảnh chụp kia ban đầu hắn lấy làm thành chiến lợi phẩm cũng trở thành gông xiềng trói buộc lương tâm hắn.

Thẳng đến khi hắn về nước, gặp vai chính thụ, Lục Lộc.

Lục Lộc là bác sĩ tâm lý, Địch Tuấn Thanh là bệnh nhân của y. Ở trong khoảng thời gian chuẩn bệnh và chữa trị, khoảng cách giữa Lục Lộc và Địch Tuấn Thanh cũng trở nên càng ngày càng gần.

Lục Lộc giống như một nửa linh hồn mà Địch Tuấn Thanh đã mất đi. Y lý giải hết tất cả bệnh trạng của hắn, có thể an ủi những đau xót mà hắn đã chịu, y thậm chí còn trợ giúp hắn hồi tưởng lại thời thơ ấu, tìm được nguyên nhân mấu chốt khiến năm đó hắn trở thành kẻ sử dụng bạo lực học đường —— bởi vì khuyết thiếu tình cảm.

Cha mẹ hàng năm đều công tác ở bên ngoài làm thời niên thiếu của Địch Tuấn Thanh trở nên càng thêm cô độc. Hắn đánh nhau, gây chuyện, không gì khác chính là muốn thông qua thủ đoạn cực đoan đạt được sự chú ý của cha mẹ. Mà những năm ở nước ngoài đó, hắn vẫn bị lạnh nhạt như cũ.

Lục Lộc nói, Địch Tuấn Thanh chính là một con chó bệnh, hắn điên cuồng phe phẩy cái đuôi, muốn nhận được sự yêu thương của ai đó. Đáng tiếc không chiếm được, vì thế hắn dần dần ở trong sự lạnh băng mà hắc hóa. Bắt đầu lộ ra răng nanh bén nhọn, dựa vào uy hiếp đạt được tầm mặt chú mục của mọi người.

Một kẻ thiếu tình yêu, một người có được tình yêu, quanh năm pha trộn lẫn lộn tựa hồ ở bên nhau cũng trở nên dễ như trở bàn tay, không phải việc khó khăn gì.

Vì thế bọn họ yêu nhau. Ở buổi tối đầu tiên cùng nhau quấn quýt, Địch Tuấn Thanh đưa cho Lục Lộc xem một quyển album, bên trong cất giấu tất cả chứng cứ phạm tội mà thời điểm niên thiếu hắn mắc phải bệnh tâm lý đã phạm phải.

Lục Lộc ngay từ đầu là dẫn đường cùng an ủi, mà thời điểm nhìn thấy tấm ảnh chụp cuối cùng, y đã chấn kinh rồi.

Bởi vì y phát hiện, người thiếu niên chết không nhắm mắt ở trên ảnh kia, thế nhưng chính là anh trai của y, Lục Bạch.

Cho nên, Địch Tuấn Thanh lại chính là hung thủ giết người giết chết Lục Bạch.

Thế giới trong nháy mắt sụp đổ, Lục Lộc từ trong phòng của Địch Tuấn Thanh chạy ra ngoài, lại ở trong lúc truy đuổi mà xảy ra tai nạn xe cộ.

"Nếu, không có anh trai thì tốt rồi...... Tôi thật sự rất yêu, rất yêu Tuấn Thanh." Đây là suy nghĩ cuối cùng của Lục Lộc trước khi mất đi ý thức.

Y biết những đau xót mà Địch Tuấn Thanh phải chịu, cũng từng bồi hắn chịu đựng lịch trình trị liệu tâm lý khó khăn nhất, từng cùng hắn nhấm nháp nụ hôn mang theo chua xót, đã tạo nên một tình yêu tuyệt vọng. Y dùng ngôn ngữ trấn an hắn, dùng thân thể sưởi ấm hắn, dùng trái tim hòa tan hắn.

Lục Lộc hận không thể đem tất cả của bản thân mình ra mà hiến dâng hết cho Địch Tuấn Thanh, chỉ hy vọng hắn có thể trải qua những tháng ngày vô lo vô nghĩ.

Đáng tiếc tất cả những thứ này, là y trước khi chết mới suy nghĩ cẩn thận.

Anh trai chết thì có thể thế nào đây? Nếu y có thể sống lại, nhất định phải bồi Địch Tuấn Thanh cùng nhau gánh vách những thống khổ đó.

Địch Tuấn Thanh làm y mất đi anh trai, hắn liền bồi ở bên cạnh mình làm người yêu. Một mạng đổi một mạng, này rất công bằng.

Vì thế, dưới sự chờ đợi của Lục Lộc, y thật sự trọng sinh.

Đáng tiếc chuyện đầu tiên khi trọng sinh, cũng không phải là đi cứu huynh trưởng, mà là đi tìm Địch Tuấn Thanh.

"Mẹ nó đây là thứ súc sinh gì vậy?" Hệ thống xem xong bối cảnh thế giới, phản ứng đầu tiên chính là chửi đổng lên.

Lục Bạch càng cảm thấy không còn lời gì để nói "Cái này không phù hợp logic, dựa theo luật lệ, bác sĩ tâm lý cùng người bệnh không thể yêu đương."

Dù sao bản thân người bệnh có vấn đề về tâm lý thường phải có đủ tin cậy với bác sĩ mới có thể lựa chọn bác sĩ làm đối tượng khai thông cho mình. Mà bác sĩ tâm lý hiểu biết kỹ xảo dẫn đường, nếu không hạn chế quan hệ cá nhân, rất dễ dàng phát sinh hiện tượng bác sĩ kiểm soát người bệnh.

Bệnh nhân cũng giống vậy, có người bệnh sẽ bởi vì ỷ lại quá độ mà sinh ra cố chấp cùng tình cảm mãnh liệt đối với bác sĩ. Do đó sẽ gây ra những thương tổn không đáng có đối với bác sĩ tâm lý.

Bởi vậy, loại luật lệ cứng nhắc này là vòng bảo hộ an toàn cho cả hai bên.

Cho nên, cách làm như vậy của Lục Lộc, đầu tiên liền không phù hợp với luật lệ. Trái với đạo đức nghề y cơ bản nhất của một bác sĩ.

Hơn nữa Lục Bạch cũng cảm thấy Địch Tuấn Thanh vô cùng kỳ quái.

"Chỗ nào kỳ quái?" Hệ thống đã quen với sự nhạy bén của Lục Bạch.

Lục Bạch nghĩ nghĩ, nói "Quyền thế như Địch Tuấn Thanh không có khả năng tùy tiện tìm một bác sĩ tâm lý qua đường để xin giúp đỡ. Hắn khẳng định đã sớm điều tra Lục Lộc."

"Ý của ngươi là nói, Địch Tuấn Thanh cố ý tìm Lục Lộc?"

"Đúng. Ta hoài nghi là như thế này. Địch Tuấn Thanh nhiều năm như vậy đều canh cánh trong lòng cái chết của Lục Bạch, hắn muốn như thế nào mới có thể hoàn toàn giải thoát? Nhận được sự tha thứ của Lục Bạch?"

Lục Bạch lắc đầu "Không, hắn đã không chiếm được, cho nên tiếp theo hắn lùi một bước, nhận được sự tha thứ của người nhà Lục Bạch. Chính là Lục Lộc."

"Nếu là như vậy, Lục Lộc cùng Địch Tuấn Thanh yêu nhau còn không phải là do Địch Tuấn Thanh vì đạt được sự an ủi trong lòng mà cố ý dẫn đường?"

"Đáng tiếc chính là, cái tên ngu xuẩn này thế nhưng vì cái gọi là tình yêu hoàn mỹ mà lần thứ hai hại chết anh trai mình."

Đúng vậy, Lục Lộc xuyên về thời Địch Tuấn Thanh còn niên thiếu, nhưng Lục Bạch lại vẫn chết như cũ.

Lúc này đây, Địch Tuấn Thanh như cũ là nguyên nhân đầu tiên dẫn tới cái chết của cậu. Nhưng lại không phải nguyên nhân trực tiếp.

Bởi vì Lục Bạch, chết ở ngày đầu tiên Lục Lộc xuyên trở về, cũng chính là hiện tại. Mà không phải chết sau khi lên án Địch Tuấn Thanh làm kẻ cầm đầu sử dụng bạo lực học đường.

Hệ thống: "Đậu má! Vậy mẹ nó còn không phải là hôm nay sao?"

Lục Bạch không nói gì, thời gian hữu hạn, Lục Bạch nhanh chóng xem ký ức của nguyên thân. Sau đó liền khó có thể chống cự lại phản ứng của thân thể mà gắt gao run rẩy một phen.

Lục Bạch, là nghẹn chết.

Chính là sống sờ sờ nghẹn chết ở cái thùng gỗ này. Lục Bạch giơ tay đẩy một chút, phát hiện thùng gỗ đã đóng đinh.

Đúng rồi. Hôm nay là lễ Giáng Sinh, Địch Tuấn Thanh làm lão đại trong trường, mời toàn bộ đồng học chơi một trò chơi mèo bắt chuột.

Chỉ cần có thể bắt được nhóm làm chuột, bất luận là con nào, đều có thể nhận được phần khen thưởng kếch xù.

Phần thưởng cao nhất là một vạn nhân dân tệ.

Cho dù là đám quý tộc cao trung, một vạn nhân dân tệ cũng không phải mức nhỏ. Dù sao việc tiêu dùng trước mắt của nhóm nhị thế tổ này, vẫn còn chưa đạt được đến tiêu chuẩn vung tiền như rác.

Huống chi, trường học này, đám trẻ nhà có tiền chỉ là một bộ phận trong đó. Bọn họ chỉ cần có thể mỗi ngày đi học, quay đầu lấy được bằng tốt nghiệp liền tính là xong việc.

Mà đám học sinh bình thường phụ trách ở các cuộc thi trong trường kéo cao trình độ thành tích cũng có không ít.

Cho nên, loại phần thưởng này, bản thân sự tồn tại của nó cũng đã là một miếng mồi dụ người phạm tội.

Lục Bạch từng nghe nói qua một câu chuyện xưa, chính là một đám gà con sinh hoạt cùng nhau, trong đó nếu có một con có màu lông bất đồng, hoặc là tương đối suy nhược, liền sẽ bị đám gà khác cùng nhau xa lánh và khinh đánh.

Động vật như thế, còn nhỏ đã hiểu được việc ỷ mạnh hiếp yếu. Con người lại càng như vậy.

Tựa như những người trong trường học này, bọn họ làm sao lại không hiểu cái trò chơi mèo bắt chuột này đối với học sinh làm chuột mà nói, chính là một loại nhục nhã trần trụi. Nhưng vậy thì có sao?

Chỉ cần không phải khi dễ đến trên người mình, bọn họ sẽ chỉ ở lúc ban đầu vào trung học sẽ kinh ngạc một phen, sau đó lại thờ ơ lạnh nhạt, bo bo giữ mình. Cuối cùng, thậm chí còn sẽ bởi vì dụ hoặc mà gia nhập trò bạo lực học đường này.

Ai bảo người kia không làm cho người khác thích chứ?

Bọn họ không phối hợp khi dễ hắn, về sau liền sẽ biến thành đối tượng mới bị khi dễ. Liền giống như Lục Bạch.

Cùng nhớ lại chuyện xưa, khác với những học sinh xuất sắc có phẩm chất và học tập đều rất ưu tú lại bị khi dễ. Lục Bạch tuy rằng cũng là học sinh bình thường được gia đình đưa đến trường học, nhưng cậu không có thành tích tốt lắm, ở phương diện vui chơi giải trí cũng không có thiên phú cao siêu.

Cậu chỉ là một học sinh bình thường có thành tích vào hạng vừa, mỗi ngày cắp sách đến trường học tập.

Chuyển đến bên này học năm ba là bởi vì công việc của cha mẹ có biến động.

Khác trường xếp lớp khó khăn, yêu cầu chạy vạy nhiều hơn, cho nên cha mẹ Lục Bạch lười đi chạy quan hệ, lại không bằng lòng việc bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nói bọn họ đối với con trai sắp thi đại học không quan tâm. Cho nên đơn giản liền dùng nhiều tiền một chút, đem Lục Bạch xếp lớp tới trường cao trung quốc tế này.

Mà Lục Bạch làm một người bình thường, chẳng qua bởi vì tùy tay cứu giúp một đồng học xa lạ đang bị đánh đập, liền thành vật hi sinh dưới chính nghĩa.

"Địch Tuấn Thanh lớp năm hai? Tôi là năm ba, mặc dù là học sinh chuyển trường, nhưng so bậc học với cậu cũng là học trưởng."

"Mấy người không buông tha cho cậu ấy cũng được, tôi đã đem tất cả mọi chuyện quay lại rồi, tôi sẽ đưa cho giáo viên, cũng sẽ báo án. Mấy người đã qua tuổi, cân nhắc hạ thấp mức hình phạt cũng không phải sẽ không bị phát luật trừng phạt. Cho nên mấy người không cần quá kiên ngạo!"

Một khắc tiến vào trường học, cứu vớt người bị hại kia, lời lẽ của Lục Bạch chính đáng, eo lưng thẳng thắn mang theo kiêu ngạo cùng nghĩa khí độc hữu của thiếu niên, ánh mắt cực nóng mà ấm áp, phảng phất như mặt trời nhỏ có thể chiếu sáng hết thảy mọi thứ, cho dù bả vai còn non nớt cũng có thể cong lưng gánh vác trọng lượng.

Nhưng cuối cùng, những chi tiết khiến người ta khó quên đó, vẫn là ở dưới sự làm nhục do Địch Tuấn Thanh đi đầu, dần dần biến mất.

"Thầy giáo, ngài nhìn không thấy đỉnh đầu của em bị thương sao? Cho dù camera theo dõi nhìn không tới, nhưng em tốt xấu gì cũng là đương sự, loại vết thương như này chính là làm giám định cũng không có khả năng là ngoài ý muốn, chỉ có thể là do người làm!" Trong văn phòng, Lục Bạch khàn cả giọng cùng giáo viên cãi cọ.

"Ba, mẹ, lời con nói đều là sự thật! Nhóm người của Địch Tuấn Thanh kia đều là súc sinh!"

"Con muốn báo án!"

"Vì cái gì không thể? Mọi người bị mù sao? Cha mẹ của Địch Tuấn Thanh là ai cùng với việc hắn đang thực hiện hành vi phạm tội có liên quan tới nhau sao?"

"Con không quay về trường học, con không cần trọ ở trường. Mọi người là nghe không hiểu sao? Con nói con không muốn, con đang bị người ta bạo lực học đường, con đang bị khi dễ! Mọi người không nhìn thấy vết thương trên người con sao?"

Trong nhà, cha mẹ nói không thông, một mặt đem sự hãm hại biến thành đồng học cùng nhau đùa giỡn. Không muốn chọc cho to chuyện, chỉ muốn yên ổn cho xong việc.

Trừ bỏ đau xót trên người, không có bất cứ chứng cứ mang tính thực chất gì. Ngay cả điện thoại ban đầu còn có bản ghi âm sau đó cũng bị quăng hỏng rồi, Lục Bạch rốt cuộc tìm không thấy cơ hội có thể bảo tồn chứng cứ.

Mà cha mẹ vì không muốn thấy cậu nháo ra chuyện, cũng không chịu đáp ứng mua cho cậu cái mới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio