"Có ý gì?" Mấy tên nhị thế tổ vừa nghe thấy cái này đều cảm thấy vô cùng hăng hái.
Địch Tuấn Thanh đem tin tức nhận được xem lại một lần nữa, sau đó đơn giản ném cho mấy tên đồng bọn của mình để bọn họ tự mình xem.
Kỳ thật chuyện này, cuối cùng vẫn là do vị cảnh sát trẻ tuổi lôi kéo Lục Hoàn đi tìm Lục Bạch kia dẫn ra tới.
Thân phận của tên cảnh sát kia là chi thứ của Lục gia. Nhưng mà vừa khéo tuổi tác cùng với Lục Hoàn không sai biệt lắm. Lúc trước Lục Hoàn mới vừa được nhận nuôi về nhà chính, những người chi thứ trong Lục gia đều không quen nhìn mặt anh. Chỉ có tên ngốc chậm chạp này là cam tâm tình nguyện đi theo sau mông Lục Hoàn gọi anh là anh trai.
Mà Lục Hoàn sau khi cầm quyền, cũng đối với người em trai này phá lệ che chở. Cho dù gã không muốn kế thừa gia nghiệp, một hai phải đi thi làm cảnh sát, cũng là Lục Hoàn giúp đỡ thuyết phục người nhà.
Đây cũng là lý do vì sao, Lục Hoàn có thể thông qua gã tìm được Lục Bạch.
Mà lúc trước Lục Bạch cố tình rút dây động rừng, Địch Tuấn Thanh liền tìm người theo dõi cậu sát sao.
Cho nên chân trước Lục Hoàn vừa đến, sau lưng Địch Tuấn Thanh liền phát hiện.
Ngay từ đầu hắn còn cảm thấy kỳ quái, dù sao Lục Hoàn cũng coi như là người trăm công nghìn việc, không có đạo lý sẽ tùy tiện quản loại chuyện như này.
Sau đó theo tuyến của cha mẹ Lục Bạch đi điều tra, thế nhưng ngoài ý muốn phát hiện ra được thân thế của Lục Bạch.
Trách không được ở Cục Cảnh Sát, mẹ của Lục Lộc tình nguyện bị hỏi tội cũng muốn cắn chết việc Lục Bạch chính là con trai ruột của mình. Cho dù kết quả xét nghiệm ADN được đưa ra, cũng nói không biết Lục Bạch rốt cuộc là con nhà ai.
Không nghĩ tới thế nhưng là gièm pha của hai người anh em một chết một điên của Lục gia kia làm ra.
Lúc trước chuyện của hai người cha ruột của Lục Bạch ở trong giới làm ầm ĩ rất lớn. Đặc biệt là cách giải quyết của bọn họ không tốt, điều này liền càng thêm khiến lòng người thổn thức.
Dù sao trong quá khứ, hai người cha của Lục Bạch chính là thanh niên tài tuấn nổi danh trong giới.
Vốn dĩ mọi người thấy Lục gia lại nhận nuôi Lục Hoàn, còn tưởng rằng là hoàn toàn từ bỏ chuyện người thừa kế phải là ruột thịt cùng chung huyết mạch, không nghĩ tới, Lục gia cũng là kiểu suy nghĩ không thấu đáo. Cháu trai ruột thì đưa ra bên ngoài, lại đem về một người dưỡng hổ di họa.
() Dưỡng hổ di họa: Nuôi hổ lớn lên sẽ để lại tai họa về sau. Nghĩa bóng là giúp đỡ nuôi dưỡng kẻ có tiềm lực, thực lực, nhưng bản tính hung tàn, độc ác thì sẽ là mối họa tương lai.
Quả thực quá ngu xuẩn, phản ứng đầu tiên của Địch Tuấn Thanh chính là cái này.
Nhưng mà rất nhanh, hắn lại nghĩ tới chuyện khác.
Lục gia cũng có chút bản lĩnh. Tuy rằng không cùng một lĩnh vực với Địch gia, nhưng bản thân cùng Địch gia cũng là có đầu tư liên quan.
Nếu có thể một lần bắt được, cũng xem như là đẹp cả đôi đường.
Thời buổi này nam cùng nam kết hôn liên hôn gia tộc cũng không phải chuyện hiếm lạ. Thân phận của Lục Bạch dù danh không chính ngôn không thuận, nhưng cũng là huyết mạch chân chính của Lục gia. Nếu thật sự cưới được Lục Bạch, nói không chừng còn có thể không cần phấn đấu hai mươi năm.
Người như Lục Hoàn, ở trong mắt Địch Tuấn Thanh chính là một kẻ ngụy quân tử. Nói không mơ ước tài sản của Lục gia, nhưng trên thực tế, chính những đồ vật có trong tay anh, rất nhiều thứ đều là bởi vì anh là người cầm quyền của Lục gia mới có thể đạt được đặc quyền.
Nhưng càng là người như vậy, mới càng dễ làm.
Dù sao lời nói của Lục Hoàn cũng đều đã nói ra, Lục Bạch một khi trở về, cho dù là làm bộ làm tịch, Lục Hoàn cũng phải đem đồ của Lục gia giao cho Lục Bạch.
Vậy tương đương với việc giao cho Địch gia.
Trên mặt Địch Tuấn Thanh hiện lên một tia tham lam. Không chỉ là đối với Lục Bạch, còn là đối với Lục gia.
Hắn nhất định phải có được.
Nhưng mà mấy tên nhị thế tổ kia nhìn thấy, lại sôi nổi tặc lưỡi "Địch thiếu, cái này nếu làm không tốt, chỉ sợ sẽ lật xe nha!"
"Có chút phiền toái nhỏ, bất quá cũng không tính là cái gì." Địch Tuấn Thanh uống hết rượu trong tay, lãnh đạm nói "Lục gia sẽ không quản hắn, hơn nữa nói không chừng, chúng ta còn có thể nương theo Lục Bạch chiếm được chút tiện nghi."
"Tên đồng lứa cầm quyền Lục gia này hình như là hàng nhái đúng không?"
"Lục Hoàn? Đậu má! Địch thiếu, vị này chính là người có quyền thế hàng thật giá thật, vẫn là đừng nên cứng đối cứng." Danh khí của Lục Hoàn ở trong vòng rất lớn. Anh là người khiêm tốn, nhưng cách làm việc một chút cũng đều không khiêm tốn.
Thời điểm hai mươi tuổi tiếp quản Lục gia, thành thạo đem tất cả những con quỷ hút máu trong xí nghiệp Lục gia đều thu thập cho bằng hết.
Nếu là người khác thì tùy tiện tính kế một chút cũng liền thôi. Nhưng mà vị này cùng bọn họ đều không phải người cùng một thế giới, làm không tốt thì chính là tự châm lửa đốt mình.
Nhưng Địch Tuấn Thanh không sợ trời không sợ đất, khát vọng của hắn đối với Lục Bạch đã lên tới đỉnh điểm. Chỉ cần có thể có được Lục Bạch, thủ đoạn tàn độc nào hắn cũng đều có thể dùng tới.
Đặc biệt là hiện tại, Địch Tuấn Thanh nghĩ rất rõ ràng, một khi Lục Bạch nhận tổ quy tông, bị Lục Hoàn thu vào dưới cánh chim, hắn dù muốn ra tay cũng trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Cho nên, biện pháp tốt nhất, là làm Lục Hoàn không có thời gian quản.
Nhưng hắn có thể nghĩ đến chuyện này, Lục Bạch cùng Lục Hoàn đương nhiên cũng có thể đoán ra được vài phần.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Hoàn đang đút Lục Bạch ăn cơm.
Anh kêu dì giúp việc trong nhà nấu chút canh xương hầm. Lại sợ Lục Bạch sáng sớm không thích ăn đồ dầu mỡ, cố tình kêu dì giúp việc đem dầu mỡ vớt sạch, chỉ chừa nước canh nấu cháo, cho thêm một chút cần tây cắt nát, thoải mái đơn giản lại bổ dưỡng.
Lục Bạch nhìn bộ dạng của mình với Lục Hoàn liền muốn cười.
"Làm sao vậy?" Lục Hoàn sờ sờ tóc của cậu, thuận tay đem tóc mái đã dài của Lục Bạch vén sang một bên, để lộ ra đôi mắt.
Lục Bạch không nhúc nhích, để anh thích làm gì thì làm, một lát sau mới lười biếng nói "Chính là cảm thấy mỗi lần anh gặp được em, em không phải nằm ở trên giường không thể động đậy, thì chính là té xỉu ở trong lòng anh."
"Vậy phải đem thân thể dưỡng cho thật tốt." Lục Hoàn nhớ lại một chút những cuộc gặp gỡ trong mấy thế giới, cũng nhịn không được cười theo "Trong nhà bên kia của anh có một đầu bếp không tồi, anh sẽ bảo họ làm dược thiện."
() Dược thiện: Dược thiện là từ ghép bởi Dược tức "dược liệu" và Thiện tức "món ăn". Vậy Dược thiện chính là những sản phẩm ẩm thực mang tính chất trị liệu. Dược thiện chính là tinh hoa của Đông y dùng thực phẩm làm chủ thể, phối cùng với những dược liệu có các tác dụng khác nhau, qua chế biến, đun nấu mà thành. Dược thiện có vị ngon của món ăn, có tác dụng của thuốc, vừa giúp cơ thể khỏe mạnh hơn, vừa có thể trị bệnh.
"Dược thiện rất đắng."
"Ông ấy sẽ làm cho món ăn trở nên rất ngon."
"Mà em ngẫm lại, phỏng chừng em ở bên kia hình như cũng nằm ở trên giường không thể động đậy đấy!" Lục Bạch còn nhớ rõ trong thế giới hiện thực, bản thân mình chết là vì tai nạn xe cộ.
Tuy rằng hệ thống đã bảo tồn thân thể, nhưng sau khi trở về làm không tốt cũng phải nằm ở trong bệnh viện.
"Không tính toàn làm lại từ đầu sao?" Lục Hoàn có điểm kinh ngạc.
Anh đại khái có thể đoán được nguyên nhân Lục Bạch đáp ứng hệ thống, một cái khẳng định là bởi vì không muốn chết. Càng nhiều hơn chính là muốn làm lại từ đầu!
Nhưng Lục Bạch lại lắc đầu "Em có thể sống lại, nhưng những người không có được một giấc ngàn thu trong thế giới đó, thù hận của bọn họ thì phải làm thế nào bây giờ chứ?"
"Thế giới hiện thực không phải là tiểu thuyết, mở trang khác, rồi lật trở về là có thể yên ổn. Cái gọi là trọng sinh về bất cứ thời điểm nào của Chủ Thần bất quá chỉ là âm mưu. Từ thời điểm em suy đoán ra mục đích thật sự của hắn, em cũng hiểu đại khái âm mưu của hắn cùng Thiên Đạo rồi."
"Từ xưa đến nay, tổng cục xuyên nhanh có nhiều người làm nhiệm vụ như vậy, trong đó kẻ mạnh có đông đảo, người thông minh khẳng định lại càng nhiều hơn. Nhưng những người này cuối cùng đều lựa chọn không quay về, anh nói xem là vì cái gì?"
"Thật sự đã từ bỏ thù hận sao? Không, là bởi vì không nỡ."
"Làm người làm nhiệm vụ, bọn họ có thể có được sinh mệnh vô tận, có thể đi qua một cái rồi lại một cái thế giới. Vĩnh viễn hưởng thụ vô số cuộc đời xuất sắc."
"Nhưng một khi lựa chọn trở về thế giới ban đầu, như vậy bọn họ sẽ từ vị thần cứu vớt người khác, biến thành người thường sống được vài chục năm ngắn ngủi."
"Còn về việc trọng sinh trở lại quá khứ cứu vớt chính mình, lại càng là một âm mưu tráo đổi khái niệm."
"Một thế giới, dưới tình huống không vi phạm pháp tắc, như thế nào mới có thể trọng sinh? Bất quá cũng chỉ là ở một thế giới song song mà thôi!"
"Tựa như thế giới mà Lục Lộc không có trọng sinh, Lục Bạch không hiến tế linh hồn, là bởi vì anh ra tay trấn an oan khuất của cậu ta. Nhưng ở thế giới song song, mất đi cơ hội hiến tế sinh mạng, chỉ có thể hiến tế linh hồn đến lượt em vì cậu ta mà minh oan."
"Cho nên, em đúng thật là có thể trọng sinh ở trong thế giới song song, trải qua cuộc đời thứ hai tốt đẹp của em. Nhưng trong thế giới ban đầu kia, những đồng bạn còn đang chờ em thay bọn họ báo thù phải làm sao bây giờ?"
"Oan khuất của bọn họ, ai sẽ khiếu nại?" Lục Bạch ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hoàn, sau một lúc lâu trầm mặc, mới thấp giọng nói "Tình yêu là thứ tình cảm mãnh liệt, thời điểm không thể thoải mái phóng thích thì luôn là thứ vô cùng khát vọng. Nhưng sau khi trở về thì sao đây? Trải qua ngày tháng lâu dài bình đạm, những cảm xúc tình thâm như biển đó cũng có thể cùng nhau lắng đọng lại, trở nên càng ngày càng kín đáo thì sao?"
Đây là lần đầu tiên trong sáu thế giới cho tới nay, Lục Bạch thẳng thắn nói ra lo lắng của mình cho Lục Hoàn nghe.
"Cho nên, em không cầu trường sinh bất lão, chỉ muốn cầu vài chục năm làm bạn."
Hệ thống lại có điểm khổ sở ôm lấy linh hồn của Lục Bạch cọ cọ.
Nó là thật sự rất thích Lục Bạch, mà càng thích cậu lại càng cảm thấy Chủ Thần bất công. Cũng càng vì những tổn thương mà Lục Bạch từng phải chịu mà khổ sở trong lòng.
Nó rất muốn nói cái gì đó, nhưng lúc này lại không phải thời điểm thích hợp.
Nhưng sau đó Lục Hoàn ôm Lục Bạch, nhẹ nhàng nói "Nhưng anh cảm thấy vài chục năm quá ngắn."
"A Bạch, sau khi em trở về, ít nhất cần thời gian bốn năm để xử lý chuyện quá khứ. Chính thân thể của em không tốt, nếu mất ăn mất ngủ liên tục, chỉ sợ cũng sẽ không thể chăm sóc được quá lưu loát. Cho dù anh thật cẩn thận chăm sóc em, em ít nhất có hai mươi năm là phải dùng để chống cự ốm đau."
"Lại tính thời gian báo thù của em, thời gian em đi làm, thời gian em xã giao. Những cái đó trừ đi, thời gian để lại cho anh chỉ sợ cũng chỉ có mười mấy năm ngắn ngủi."
"Thân ái, em không cảm thấy em đối xử với anh như vậy có điểm quá không công bằng sao?" Câu nói này của Lục Hoàn thật sự là bất đắc dĩ.
Thân là pháp tắc, anh nơi nào nghĩ đến có một ngày mình thế nhưng sẽ cùng người khác nói tới hai chữ "công bằng".
Lục Bạch bị Lục Hoàn hỏi có chút ngốc. Lục Hoàn nhịn không được hôn hôn cái trán của cậu, hỏi cậu "Lúc trước em không phải muốn soán vị sao?"
Trong lòng Lục Bạch cả kinh "Anh, anh như thế nào biết được?"
Lục Hoàn lắc đầu "Bởi vì ngày hôm nay em nói với anh, chỉ nghĩ muốn thời gian vài chục năm, cho nên anh đoán em nhất định đã từng suy xét muốn cùng anh lâu lâu dài dài."
"Làm pháp tắc, sinh mệnh của anh vô cùng vô tận. Em muốn cùng anh lâu lâu dài dài, biện pháp duy nhất còn không phải là thay thế được Chủ Thần sao?"
"Cho nên vì cái gì lại từ bỏ? Hửm?"
Lục Bạch sau một lúc lâu nhìn chằm chằm Lục Hoàn, chỉ hỏi anh một câu "Vậy học trưởng thì sao? Học trưởng vì cái gì không muốn em từ bỏ?"
Lục Bạch kỳ thật rất khẩn trương.
Kỳ thật sau khi tới thế giới này, Lục Bạch đã có thể sờ đến được một ít đặc tính của Chủ Thần. Nhưng mà cũng bởi vì vậy mà cậu mới càng thêm do dự.
Chủ Thần sáng tạo thế giới, hưởng thụ tín ngưỡng của thế giới ấy. Tín ngưỡng đến từ vai chính của thế giới chính là thức ăn căn bản của hắn.
Mà cắn nuốt những giá trị thù hận của những linh hồn đó, lại có thể làm lực lượng của hắn trở nên lớn mạnh hơn.
Lục Bạch cảm thấy, nguyên bản khi Chủ Thần ra đời khẳng định cũng không phải cái dạng như hiện tại này. Điều làm hắn thay đổi, là những năm tháng dài vô cùng vô tận và sự tham lam ngày càng gia tăng.
Lục Bạch cũng sẽ sợ hãi. Cậu sợ chính mình ở trong thời gian vô cùng vô tận đó, quên mất bản tính của chính mình, cũng biến thành con rối của sự tham lam và dục vọng.
"Như thế nào sẽ trở thành như vậy?" Lục Hoàn bất đắc dĩ thở dài "Là cái gì làm em có loại ảo giác này?"
Lục Bạch hơi hơi đỏ mặt "Anh."
"Cái gì?"
Lục Bạch cắn cắn môi "Trước kia em cảm thấy, chỉ cần ôm một cái là tốt rồi. Hiện tại......."
Lục Bạch duỗi tay che lại đôi mắt của anh, thấp giọng nói "Hiện tại, em muốn có được anh. Không chỉ là ôm, mà là có được cả người của anh."
"Học trưởng, em nên làm cái gì bây giờ? Em bất quá chỉ là một kẻ tầm thường, nhưng lại mưu toan đem pháp tắc ôm vào trong lòng."