Rất hiển nhiên, đối với Lục Bạch mà nói, đả kích như vậy so với khốn cảnh gì đó càng có hiệu quả hơn nhiều.
Hệ thống trong nháy mắt thấy được linh hồn của Lục Bạch gần như có dấu hiệu sụp đổ.
Bọn họ đã ký kết Khế Ước Cộng Sinh. Bởi vậy, Lục Bạch đau hai phần, nó cũng sẽ nhận được một phần.
Mà thời điểm một phần đau đớn nhè nhẹ từng đợt từng đợt đem nó bao vây ở bên trong, hệ thống mới biết được vì cái gì Lục Bạch ở nhiều thế giới chịu nhiều tổn thương trầm trọng như vậy lại trước nay chưa từng đỏ mắt.
Bởi vì so với nỗi đau trong linh hồn mà nói, những đau đớn trên thân thể đó bất quá chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ.
"Lục Bạch, trước bình tĩnh lại đã!" Hệ thống không biết phải khuyên bảo và an ủi cậu như thế nào.
Nhưng chính bản thân Lục Bạch lại làm sao không biết mình phải bình tĩnh chứ?
Trong nháy mắt khi ký ức của Lục Bạch nguyên thân rót vào đã làm cậu hỗn loạn, phân không rõ đâu là đoạn ký ức được cất giấu trước và sau khi Lục Lộc trọng sinh, cũng làm dấu vết linh hồn của nguyên thân lưu lại trong thân thể càng thêm suy sụp bốc hơi.
Bởi vì, cái linh hồn này, không phải một mà là hai cái!
Một cái đến từ chính thế giới trước khi Lục Lộc trọng sinh kia. Cậu sau khi lấy cái chết minh oan đã thấy được báo ứng của Địch Tuấn Thanh, miễn cưỡng có thể an giấc ngàn thu. Lại bị Chủ Thần cưỡng ép mang về, thấy được kết cục chết không nhắm mắt của đời này.
Mà dấu vết của một linh hồn khác, còn lại là đến từ chính Lục Bạch chết ngạt ở trong thùng gỗ, sau khi Lục Lộc trọng sinh. Cậu vốn dĩ là chết không nhắm mắt, khi tận mắt nhìn thấy ở một thế giới khác, chính mình chỉ có chết mới có thể đạt được một chút công bằng, một phân tuyệt vọng kia cũng trở nên càng thêm mãnh liệt.
Cái gì cũng đều không quan trọng, nếu có thể hủy diệt hết thảy thì tốt rồi.
Cậu không phải đáp ứng nguyện vọng của tôi mà đến sao? Tôi đây hiện tại cái gì cũng đều không muốn nữa, tôi chỉ muốn bọn chúng cùng chết! Muốn chúng phải chôn cùng với tôi!
Không được? Không thể vi phạm pháp luật? Không thể giết người? Ha ha ha ha, Lục Bạch cậu mẹ nó tính làm chúa cứu thế gì hả? Pháp luật nếu thật sự hữu dụng, vì cái gì cậu hiện tại còn không lấy được chứng cứ buộc tội Địch Tuấn Thanh, không thể đem hắn đưa lên vị trí bị cáo ở tòa án?
Lục Bạch, cậu cũng tên là Lục Bạch, ba người chúng ta không có bất cứ cái gì khác nhau. Đều là phế vật bị thần linh vứt bỏ. Ai cũng sẽ không yêu thương chúng ta.
Cho nên, từ bỏ đi, giết chết hết tất cả bọn chúng, tất cả liền có thể khôi phục lại như bình thường.
Giết chết người xấu, chính là vì dân trừ hại.
Hận ý làm linh hồn vốn dĩ trong suốt nhiễm một màu đen nồng đậm, mà những suy nghĩ cực đoạn đó cũng xuyên thấu qua những hình ảnh trong quá khứ lặp lại không ngừng mà chuyển giao qua cho Lục Bạch.
Cảm xúc của Lục Bạch đã tiến tới bờ vực sụp đổ, sự phủ định như vậy đối với cậu mà nói, chính là thương tổn lớn hơn nữa.
Hệ thống đã luống cuống.
Nó từng xem qua quá khứ của Lục Bạch, bởi vậy so với bất cứ kẻ nào đều biết, cái gọi là kiên cường của Lục Bạch đều là vì bị hiện thực sống sờ sờ ép đến vị trí hiện tại.
Cậu vì sinh tồn không thể không nhanh chóng lớn lên. Vì có thể cõng trên lưng những căm hận của đồng bọn đã chết đó, không thể không dùng bả vai gầy yếu học được cái gì gọi là thẳng lưng bước tiếp.
Cậu chưa từng trải nghiệm qua tình yêu chân chính, chưa từng ở trong tuyệt vọng cẩn thận liếm láp miệng vết thương cho nhau, cũng chưa từng chân chính tắm mình dưới ánh mặt trời ấm áp. Cho nên cậu so với ai khác đều khát vọng hơn, cũng bởi vậy luôn luôn lảo đảo đi trước.
Cậu truy đuổi công bằng công chính, cũng liều mạng truy đuổi hy vọng.
Thoạt nhìn giống như so với bất cứ ai đều cứng cỏi hơn, cũng so với bất cứ ai đều mạnh mẽ hơn. Nhưng xuyên thấu qua tầng xác ngoài kia, linh hồn của Lục Bạch kỳ thật vô cùng yếu ớt.
Trong xương cốt của cậu cũng rất tự ti.
Lục Bạch có một loại cố chấp không cách nào sửa đổi được. Cậu cảm thấy chính mình là một người không xứng để được yêu thương. Cho nên cậu vì làm người thật lòng thích mình có thể càng thêm thích mình hơn, cậu sẽ theo bản năng đem bản thân đặt ở một vị trí rất thấp.
Thuận theo, ôn nhu, ngoan ngoãn, ỷ lại, những hành động nhìn như mềm mại đó, kỳ thật đều là một loại bệnh trạng tâm lý của Lục Bạch bày ra.
Cũng đúng là bởi vậy, hệ thống mới phát hiện, chính mình cũng vậy, Lục Hoàn cũng thế, đối với Lục Bạch mà nói, cùng với nói là một loại cứu rỗi, không bằng nói là nhược điểm trí mạng.
Một khi không thể hoàn mỹ, nhiễm màu đen, chỗ dựa vào của Lục Bạch biến mất thì liền sẽ hoàn toàn sụp đổ rơi xuống.
Đặc biệt là Lục Hoàn.
Lục Hoàn đối với Lục Bạch có mắt không tròng mới là trí mạng nhất.
Anh ở trong trời đất đại diện cho pháp tắc công bằng công chính, nếu anh đối với Lục Bạch lạnh nhạt, như vậy tất cả những gì mà Lục Bạch theo đuổi đều sẽ biến thành một câu chuyện cười!
Mà điều này cũng là đường ngăn cách lớn nhất giữa Lục Bạch và Lục Hoàn.
Thời điểm ở thế giới thứ ba, Lục Hoàn hướng Lục Bạch xin lỗi bởi vì anh bị Chủ Thần hạn chế, không có cách nào chủ động ra tay cứu vớt, trừ phi Lục Bạch tìm được anh.
Khi đó Lục Bạch nói với hệ thống, cậu không ngại. Chỉ cần xin lỗi là được rồi.
Nhưng cậu thật sự không ngại sao?
Bị đối tượng thật lòng khát khao thờ ơ lạnh nhạt nhiều năm như vậy, Lục Bạch hận không thể đem mục đích tồn tại treo cổ ở trên một câu "chân tướng đại bạch".
Cậu thật sự hoàn toàn có thể tiếp nhận sự bỏ mặc của pháp tắc sao?
Không, cậu không thể.
Ai cũng đều không phải trời sinh đã có thể chịu đựng được thương tổn. Chỉ là Lục Bạch có được quá ít, cho nên cho dù chỉ có một tí tẹo ấm áp, cậu cũng muốn có được.
Loại hèn mọn gần như là vi phạm nhân tính này, chính là sau khi Lục Bạch bị vứt bỏ bị ngược đãi vô số lần, hình thành nên một bóng ma gần như không thể xóa bỏ khỏi linh hồn.
Vốn dĩ Lục Hoàn thật cẩn thận làm bạn suốt sáu thế giới đã đem Lục Bạch kéo đến dưới ánh mặt trời. Thậm chí Lục Bạch đã có thể bắt đầu tự hỏi xem tương lai có dạng gì, đối với sau này cũng có khát khao hơn.
Nhưng lần an bài này của Chủ Thần cùng với việc đem cảnh trong mơ của Lục Bạch đập vụn không có bất cứ cái gì khác nhau!
Lục Bạch đã trải qua quá nhiều ác mộng, nhưng nháy mắt mộng đẹp biến thành kết cục màu đen, cậu vẫn như cũ tuyệt vọng đến khống chế không được tính tình, bị tổn thương vô cùng nặng nề.
"Lục Bạch!" Hệ thống nôn nóng gọi tên cậu, muốn làm Lục Bạch bình tĩnh lại. Nhưng linh hồn của Lục Bạch lại bởi vì đau đớn kịch liệt mà đang không ngừng tán loạn.
Mà càng thêm khủng bố chính là, hệ thống đột nhiên phát hiện bản thân không thể cảm thụ được đau đớn của Lục Bạch!
Rõ ràng từ lúc bắt đầu nó có thể cảm nhận được. Nó cùng Lục Bạch có khế ước lẫn nhau mà!
"Lục Bạch, ngươi dám! Nếu ngươi dám giải trừ khế ước, ta sẽ......" Hệ thống không biết chính mình muốn nói cái gì, bởi vì trong nháy mắt như vậy nó cảm thụ không được ý chí cầu sinh của Lục Bạch.
Nếu nó là những tiền bối đi trước, nhất định có thể sử dụng rất nhiều phương thức để trợ giúp ký chủ bình tĩnh, nhưng nó ăn nói vụng về, đạo lý lớn gì cũng đều không hiểu.
Thậm chí sau khi nó nhìn thấy quá khứ của Lục Bạch còn muốn suy sụp hơn chính chủ, hoàn toàn nói không nên lời khuyên can cũng như khẩn cầu Lục Bạch ở lại.
Rốt cuộc, nó khuyên cậu ở lại làm gì chứ!?
Lục Bach ngay cả một người thật lòng yêu thương cậu cũng không có, cậu ở trong thân thể thuộc về mình, nhưng ngay cả quyền lợi đạt được một cái ôm ấm áp cũng đều không có.
Nó muốn Lục Bạch quý trọng sinh mệnh, nhưng Lục Bạch có được quá ít, thiếu thốn như vậy, thời điểm lúc cậu cảm thấy chính mình không có cách nào báo thù rửa hận, ngay cả ý nghĩa tồn tại của cậu cũng đều mất đi.
Pháp tắc sẽ không cho cậu công bằng, pháp tắc chỉ là một câu chuyện cười thờ ơ lạnh nhạt.
Mà tại một khắc này, có một linh hồn so với linh hồn của Lục Bạch vừa cường đại lại bá đạo hơn từ bên ngoài bao vây bảo vệ lấy Lục Bạch.
Mà ý thức còn sót lại của nguyên thân cũng bởi vậy bị dốc hết sức nghiền áp.
"Lục Hoàn?" Hệ thống có chút ngốc đánh giá cỗ lực lượng này.
"Ừ." Lục Hoàn thấp giọng đáp lại, nhẹ nhàng mà gọi một tiếng "A Bạch."
Lục Bạch không có phản ứng.
Lục Hoàn thở dài, ngữ khí càng là bất đắc dĩ và dung túng.
"Trước kia thật đúng là cho rằng em không có tính tình. Tận đến hôm nay anh mới phát hiện, ngoan ngoãn cùng nghe lời đều là giả vờ."
"Là anh không tốt, anh không có kịp thời giữ chặt em, nhưng A Bạch, em phải nói đạo lý một chút chứ, ở trong thế giới hiện thực, em từ chối anh sáu lần."
"Anh biết đều là trời xui đất khiến, Chủ Thần cố ý sắp đặt trở ngại. Nhưng mà A Bạch, em có thể nói chính em không có sai lầm sao?"
"Vì cái gì em chưa bao giờ tin tưởng sẽ có người thật lòng yêu em?"
Xuyên thấu qua linh hồn bao bên ngoài cái bọc màu xám, giấu ở trong đó là Tiểu Lục Bạch sáu tuổi, núp ở một góc trong cô nhi viện.
Lục Hoàn nhìn bộ dạng Tiểu Lục Bạch ôm đầu gối núp ở một góc tường đem đầu vùi trong lòng, nhớ tới cảnh tượng thời điểm mình cùng Lục Bạch mới gặp nhau.
Đó là lần đầu tiên anh để vuột mất Lục Bạch. Một lần mất đi, chính là mười ba năm.
Mà bắt đầu từ mười ba năm này, anh cùng Lục Bạch đồng thời bị ý chí thế giới mà Chủ Thần thiết lập quấy nhiễu, mỗi một lần, mỗi một lần, đều lỡ mất dịp tốt vươn tay đến Lục Bạch, trơ mắt nhìn Lục Bạch rơi vào trong tay những tên ác ma đó.
Thẳng đến khi Lục Bạch chạy thoát ra khỏi lòng bàn tay của tên kim chủ thứ ba, Lục Hoàn rốt cuộc cũng có đường sống nhúng tay vào.
"Anh chưa từng thờ ơ lạnh nhạt, Lục Bạch, em nhớ rõ không? Anh từng hỏi qua em rất nhiều lần, chính em lựa chọn phải tự mình báo thù."
"Khoảng cách giữa chúng ta có một trăm bước, anh mỗi lần đều đi hết bước, chỉ cần em đối với anh có một chút tín nhiệm thôi, đi về phía trước một bước. Lục Bạch, anh chính là của em."
"Không phải em là người bình thường lại mưu toan đem pháp tắc ôm vào trong lòng. Mà là anh làm một pháp tắc, lại chỉ muốn làm cái cân trong tay em, vì em mà dẹp yên những khói mù đó."
"A Bạch, em thử tỉnh táo nghĩ mà xem, nếu anh vẫn luôn lạnh nhạt bàng quan vứt bỏ em, em làm sao có thể một đường truy đuổi anh đến bây giờ?"
Một câu này, phẩng phất như rẽ mây nhìn thấy mặt trời. Lục Bạch vốn dĩ đã lâm vào sụp đổ cũng giống như là bị đánh thức, đột nhiên bình tĩnh xuống.
Một đoạn ký ức phủ đầy bụi cứ như vậy được mở ra.
Lục Bạch đột nhiên phát hiện, cậu cùng Lục Hoàn, kỳ thật đã từng gặp qua. Mà không chỉ gặp qua một lần. Thậm chí, cậu ở trong thế giới hiện thực còn từng nhận được vòng ôm ấm áp của Lục Hoàn, cũng đã từng gọi anh là học trưởng.
Chỉ là những ký ức này đều quá tốt đẹp, cho nên Lục Bạch đem chúng biến trở thành mộng đẹp, phong ấn lại. Ngay cả trong giấc mơ đêm khuya cũng đều luyến tiếc lấy ra nhìn ngắm.
Sợ chính mình trầm luân.
Đúng vậy, tựa như lời Lục Hoàn nói, sự bướng bỉnh trong xương cốt của Lục Bạch làm cậu cho rằng, bất cứ những thứ tốt đẹp gì cũng đều không thuộc về mình.
Cho nên, ở ngã rẽ trên đường sống của mỗi người, Lục Bạch đều lựa chọn một tuyệt cảnh càng thêm hung hiểm hơn. Cho dù cậu biết con đường phía trước xa vời, nhưng cũng muốn mạnh mẽ xông qua.
Bởi vì cậu sợ hãi, sợ hãi những ấm áp mà Lục Hoàn cho mình, so với sự dạy dỗ của nhóm kim chủ đó càng là âm mưu càng thêm đáng sợ hơn.
Mà loại sợ hãi này, nơi chân chính phát ra lại là thời thơ ấu của Lục Bạch.
Cũng là lần đầu tiên chạm mặt Lục Hoàn.
Lúc đó Lục Hoàn chỉ lớn hơn Lục Bạch hai tuổi, anh cũng chưa có thức tỉnh ý thức thuộc về pháp tắc, vẫn chỉ là một đứa trẻ bình thường, bất quá thông minh trưởng thành sớm hơn một chút.
Anh ở góc tường, tìm được Lục Bạch đang ngồi nhìn mặt trời đến phát ngốc.
Đôi mắt xinh đẹp bị ánh mặt trời đâm vào đỏ bừng, nhưng mà lại cố chấp không muốn nhắm lại.
Lục Hoàn đi đến bên người Lục Bạch, tò mò hỏi cậu "Em không cảm thấy chói mắt sao?"
Ngay lúc đó Lục Bạch lắc đầu "Không, rất ấm áp. Em thích vẻ đẹp của ánh mặt trời."
Lục Hoàn nhìn thấy cổ áo cũ rích của Lục Bạch lệch đi, mơ hồ lộ ra vết thương.
Anh vừa định nhìn kỹ thì đã bị Lục Bạch tránh đi.
Sau đó, Lục Hoàn sau khi trở về còn nhờ người tặng thuốc cho Lục Bạch. Anh không có mặc kệ Lục Bạch, thậm chí còn cùng cha và mẹ nói chuyện một lần, muốn để gia tộc ra mặt nhận nuôi Lục Bạch.
Nhưng Lục Hoàn cũng không biết, chính bởi vì hộp thuốc mỡ anh đưa ngày đó, lại trở thành cơn ác mộng lớn nhất cũng đáng sợ nhất trong thời thơ ấu của Lục Bạch. Làm cậu sau này lớn lên cũng không dám tiếp nhận sự ấm áp của bất cứ ai.