"Đậu má đậu má đậu má!!!" Hệ thống sợ Lục Bạch còn ngủ, cho nên liên tục thét chói tai.
Lục Bạch không tỉnh táo cũng bị nó đánh thức, cười an ủi một câu "Không có việc gì, nơi này cũng không phải sân nhà của ta."
Quả nhiên, Lục Bạch vẫn không nhúc nhích, ngay cả đôi mắt cũng chưa kịp mở, Cung Vân Triết đã thuận thế ngồi ở bên mép giường, ôm Lục Bạch vào trong lòng.
Bản thân hắn chính là bác sĩ, dễ như trở bàn tay giúp Lục Bạch gỡ xuống mấy cây châm đã đâm xuống, sau đó từng chút từng chút kiểm tra tình huống thân thể của Lục Bạch.
Ước chừng qua một lúc lâu hắn mới thở dài, giống như là luyến tiếc đặt tay ở trên cổ Lục Bạch nói một câu "Quá gầy."
Hệ thống: "Nếu không phải bộ dạng của hắn giống như là muốn bóp chết ngươi, ta còn thật sự tin rằng hắn thâm tình chân thành đấy."
Lục Bạch thấp giọng cười một tiếng, như là đang hưởng ứng với câu mắng chửi của hệ thống. Sau đó cậu thong thả ung dung mở mắt ra, khiêu khích liếc nhìn Cung Vân Triết một cái.
Phảng phất như đang hỏi hắn "Anh là muốn bóp chết tôi sao?"
Cung Vân Triết lại dừng tay lại, ôm Lục Bạch vào trong lòng mình.
"Tôi nơi nào nỡ chứ?" Cung Vân Triết dừng một chút "Không, phải nói là tôi nào dám. Nếu em thật sự xảy ra chuyện không hay nào, chỉ sợ mấy người kia sẽ cùng tôi liều mạng."
"A Bạch, tận đến ngày đó em xảy ra chuyện tôi mới biết được lá gan của em lớn như vậy. Mấy năm nay, vì tìm ra em, nhóm người kia đã gần như đem toàn bộ Hoa Quốc lật tung lên."
Lục Bạch tích góp đủ sức lực, nói ra một câu trêu chọc "Lúc ấy anh khóc cái gì?"
Cung Vân Triết không chút dao động "Em đem gốc gác của tôi đều tiết lộ ra ngoài, mắt thấy chứng cứ ngay lập tức được giao lên. Tôi có thể không khóc sao?"
"A Bạch, thời điểm em hôn mê có một câu tôi vẫn luôn muốn hỏi em. Đùa bỡn tôi, thú vị không?" Mang theo mặt nạ thâm tình chân thành như cũ, ngữ khí của Cung Tuấn Thanh lại dần dần trở nên âm trầm.
"Một năm lẻ chín tháng này, tôi đều là đếm từng ngày lại đây. Không chỉ là bởi vì đống chứng cứ em giấu đi bọn tôi như thế nào cũng tìm không ra, càng là vì những việc em đã làm với tôi lúc đó."
"Mười năm thâm tình chân thành, không oán không hối hận, đưa tôi lên chỗ cao rồi lại hung hăng kéo tôi xuống dưới, làm tôi thân bại danh liệt." Đếm kỹ từng chuyện mà Lục Bạch đã làm với hắn trong thế giới thứ năm "Ngay trước mặt đội cho tôi nón xanh, nhẫn kết hôn còn chưa có gỡ xuống em đã nép ở trong lòng người khác."
"Cứ như vậy, đám người kia còn đều cảm thán nói em đối với tôi tình thâm như biển, đều là tôi không biết điều cô phụ em."
"A Bạch, em có phải chơi cũng rất cao hứng hay không?"
"Nói cho tôi nghe, người em kêu "học trưởng", rốt cuộc là ai?" Ngữ khí của Cung Văn Triết dẫn dắt từng bước, muốn dẫn đường Lục Bạch nói ra sự thật năm đó.
Hắn dường như coi chính mình mới là người bị hại trong cuộc hôn nhân giả dối kia, lại hoàn toàn quên mất ngay từ đầu chính hắn là người tính kế Lục Bạch, hơn từng từng bước dùng hành động đê tiện bức điên Lục Bạch, lên án sự độc ác tàn nhẫn của Lục Bạch.
Lục Bạch miễn cưỡng giương mắt lên nhìn lại kẻ đang ôm mình ngồi ở mép giường, trên người Cung Vân Triết là áo khoác trắng tinh của phòng thí nghiệm, áo sơ mi màu đen bằng tơ lụa ở bên trong không chút cẩu thả được cài đến nút cao nhất. Trên người Cung Vân Triết chưa bao giờ có mùi nước hoa của đàn ông, chri có mùi cồn mà hắn hay dùng.
Nhưng loại hương vị này cũng không hạ thấp được mị lực của hắn, ngược lại làm trên người Cung Vân Triết nhiều thêm một tầng nghiêm cẩn của bác sĩ, cũng gương mặt thoạt nhìn vô cùng ôn nhu thâm trầm kia của hắn rất là xứng đôi.
Đáng tiếc, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, tâm tư bên trong của người này từ trước đến nay lại là đê tiện và ích kỷ.
Cho dù giá trị hảo cảm xoát đầy, Lục Bạch cũng không cảm thấy Cung Vân Triết sẽ yêu mình sâu đậm. Bởi vì ở trong lòng tên xấu xa này, chỉ có bản thân hắn mới là quan trọng nhất.
Tựa như hiện tại, Cung Vân Triết mắt mà tìm lại được gắt gao ôm lấy Lục Bạch, Lục Bạch lại chỉ cảm nhận được nguy hiểm cùng không khỏe.
Cung Vân Triết nhìn ra được suy nghĩ của cậu, hoàn toàn không thèm để ý thưởng thức dây xích trên cổ tay Lục Bạch, không quan tâm nói "Không có việc gì, em không nói cũng không sao."
"Chờ tôi giải quyết xong tất cả, chỉ còn lại có hai người chúng ta, tôi nghĩ em sẽ có cả đời để cùng tôi nói lại một chút chuyện năm đó."
Cung Vân Triết nói đến một nửa, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra. Đứng ngoài cửa là Vinh Quân đang chống gậy.
Hắn từ bên ngoài trở về, áo gió trên người mang theo khí lạnh đêm khuya, nháy mắt mở cửa, vẻ phong trần mệt mỏi cùng Cung Vân Triết áo mũ chỉnh tề trong nhà tạo nên hình ảnh đối lập.
Vinh Quân hơi câu khóe môi, lộ ra một nụ cười tương đối ác liệt.
"Tình cảm không tồi?"
Cung Vân Triết cố ý ở ngay trước mặt hắn hôn hôn sườn mặt Lục Bạch, dùng một loại ngữ khí của trưởng bối hỏi "Người bên ngoài đã giải quyết?"
Vinh Quân căn bản không để ý đến gã, nhanh chóng đi tới, trực tiếp nắm lấy cổ áo của Cung Vân Triết muốn kéo hắn từ trên giường xuống.
Nhưng Cung Vân Triết cũng không phải kiểu người giấy mặc người giày xéo, giơ tay liền nắm lấy cánh tay của Vinh Quân.
"Tiểu nhân đê tiện, anh vậy mà đem tin tức tiết lộ cho người kia, mẹ nó anh điên rồi đúng không?" Trên người Vinh Quân dường như có thương tích, mơ hồ mang theo mùi máu tươi.
Cung Vân Triết lại cười lạnh nói "Không phải cậu bội ước trước sao?"
"Cậu không hổ là con chó một tay Lục Bạch nuôi lớn, sợ không phải trong đầu đều chỉ có những thứ vớ vẩn vô dụng. Trộm người đem đi, cho uống thuốc, chuyện như xuẩn như vậy mẹ nó cũng chỉ có cậu mới làm ra được."
"Cậu đã quên trong tay Lục Bạch có gì sao? Trước kia cậu ta hôn mê bất tỉnh cũng liền thôi, hiện tại người tỉnh rồi, cậu không nóng nảy tìm chứng cứ ngược lại đem người từ trong bệnh viên mang ra ngoài, cậu thật sự cho rằng mạng lưới hệ thống không tra ra được sao?"
"Từ lúc cậu mang cậu ta từ bệnh viện về đến nhà, phàm là trên đường có một cái camera chụp được mặt của cậu ta, Lục Bạch có thể khởi tử hồi sinh!"
"Thì làm sao?" Vinh Quân liếm liếm miệng vết thương nơi khóe miệng "Cung Vân Triết, anh có phải đã quên rồi hay không? Tôi vốn dĩ cũng không liên quan gì tới trong nước, đại bộ phận thế lực của tôi đều ở nước ngoài. Hơn nữa tôi cũng không giống mấy người, thứ tôi muốn, chỉ có một mình Lục Bạch mà thôi."
"........" Cung Vân Triết bị câu nói của Vinh Quân chọc cười "Được, chỉ mong cậu có thể giữa được cha nuôi nhỏ của cậu đến thiên trường địa cửu."
"Đúng rồi!" Giống như là sợ hắn không bị tức chết, Cung Vân Triết không chỉ không có ý tứ rời đi, ngược lại một lần nữa ngồi trở lại đầu giường, một bộ dạng chủ nhân "Nhờ cậu ban tặng, tôi cùng A Bạch vượt qua một buổi tối không tồi."
"Ý thức tỉnh táo lại không có năng lực phản kháng thật là quá tốt. Tuy rằng bộ dạng thường ngày của cậu ta đã rất mê người, nhưng mà ngẫu nhiên thuận theo cũng có một phen phong vị khác."
"Phải không?" Sự tức giận của Vinh Quân phảng phất bị những lời này của Cung Vân Triết áp xuống dưới. Hắn giống như là cố ý, duỗi tay vén cổ áo của Lục Bạch lên, phía dưới xương quai xanh có một dấu hôn vô cùng rõ ràng.
"Chỉ nói không luyện kỹ năng giả cũng liền thôi đi! Đừng nói thuốc tôi hạ chỉ là cho Lục Bạch không có sức lực chạy trốn, cho dù thời điểm anh ta hôn mê ở trên giường anh cũng không dám lỗ mãng không phải sao?"
"Người anh ôm trong lòng chính là người nào, anh so với tôi rõ ràng hơn nhiều. Muốn chọc giận tôi, dùng thủ đoạn cao cấp một chút. Nếu như anh ta là người anh có thể dễ dàng đụng vào, anh cũng không đến mức hiện tại cùng tôi giống như chó nhà có tang như vậy."
"Anh hẳn phải cảm thấy may mắn vì tôi mang Lục Bạch đi trước. Bằng không, hiện tại ba người chúng ta liền thành ba ba bị bắt vào trong rọ."
"Cha nuôi nhỏ, những món nợ đó, chúng ta sau này lại chậm rãi tính." Như là nhiệm chứng lời Vinh Quân nói, Cung Vân Triết cũng rất nhanh liền nhận được tin tức.
Năm phút sau khi Lục Bạch bị đưa đi, phòng bệnh của Lục Bạch bị người bên phía cảnh sát phái tới niêm phong lại.
Bao gồm toàn bộ bệnh viện cũng ở trong sự khống chế của cảnh sát, nếu không phải Cung Vân Triết một tay thôi miên, ngấm ngầm tiêu trừ ấn tượng về Lục Bạch của toàn bộ bác sĩ trong bệnh viện, hơn nữa những giúp việc cùng bác sĩ chủ tri trực tiếp mặt đối mặt chiếu cố Lục Bạch đều bị Vinh Quân mang đi, hiện tại chỉ sợ Lục Bạch đã được cảnh sát bảo vệ.
"Súc sinh trời sinh có khứu giác nhạy bén với nguy hiểm sao?" Cung Vân Triết nheo mắt lại, cuối cùng cũng xé xuống mặt nạ mặt chó thân người.
Buông Lục Bạch ra, Cung Vân Triết biết mình không thể ở đây lâu. Để Lục Bạch ở nơi này của Vinh Quân cũng không phải chuyện làm người yên tâm.
Hơn nữa cảnh sát rốt cuộc là như thế nào tìm tới được, là Vinh Quân vừa ăn cướp vừa la làng, hay là Lục Bạch sau khi tỉnh lại đã làm cái gì đó, Cung Vân Triết hoàn toàn không thể xác định được trăm phần trăm.
Nhưng mà Cung Vân Triết càng có khuynh hướng nghiêng về bên sau khi Lục Bạch tỉnh lại đã làm gì đó hơn. Bởi vì Vinh Quân sẽ không ngu si đần độn tới mức làm ra loại chuyện gần như là ngốc nghếch này.
Kinh động đến cảnh sát thì bọn họ sẽ phải trả giá đại giới quá nhiều. Không chỉ đơn thuâng là phiền toái, mà còn sẽ làm bốn người khác trực tiếp định vị được đến nơi Lục Bạch đang ở.
Hai đấu bốn, sau lưng còn có con dao nhỏ thời thời khắc khắc muốn thọc vào là Lục Bạch, Vinh Quân nếu thật sự vừa ăn cắp vừa la làng chính là tự tìm đường chết.
Cho nên, nhất định là Lục Bạch đã làm gì đó.
Người này am hiểu nhất chính là ở trong hoàn cảnh xấu bày mưu tính kế, lần này sau khi tỉnh lại, Lục Bạch vẫn luôn là một bộ dạng thuận theo, ngược lại càng thêm làm lòng người rung động.
Đáng tiếc thời điểm trước mắt không thể ở lại lâu. Bất quá không quan trọng, chỉ cần Lục Bạch còn sống, bọn họ liền còn có sau này.
Cung Vân Triết tới đột ngột, đi cũng rất nhanh.
Chỉ là ngoài dự kiến của hệ thống, Vinh Quân thế nhưng cũng rời đi ngay sau đó.
"Ta còn tưởng rằng hắn sẽ bởi vì ngươi cùng Cung Văn Triết thân mật mà đánh một trận."
Lục Bạch thở dài "Ngươi quên rồi sao? Ta hiện tại đến việc mở to mắt bảo trì tỉnh táo cũng khó khăn."
"Còn mất bao lâu?"
"Hiệu quả của thuốc còn ba giờ nữa. Nhưng sau khi hết thuốc cũng là quá sức, thân thể hiện tại của ta, dựa vào chính mình chạy thoát liền rất khó khăn."
"Cho nên vẫn là cục diện bế tắc?"
"Có phải thế không......." Lục Bạch nói một nửa liền dừng, như là đang tự hỏi cái gì đó.
Hệ thống đột nhiên nhớ tới một chuyện khác "Đúng rồi, ngươi đã báo nguy như thế nào?"
"Bệnh viện có wifi."
"Ta ở trong mạng lưới hệ thống của cục cảnh sát là người có xếp hạng cấp bậc tối cao. Chỉ cần là nơi có camera theo dõi, camera thông qua wifi thượng truyền liền sẽ tự động phân biệt ra hình ảnh của ta."
"Thời điểm ta ở bệnh viện không phải hỏi trước ngươi rồi sao? Sau khi xác định ngươi không thể đưa tin tức, ta cũng chỉ có thể thuận thế để Vinh Quân mang ta ra ngoài. Như vậy là có thể bảo đảm mạng lưới hệ thống của Cục Cảnh Sát có thể nhận được tin tức ta chết mà sống lại."
"Cho nên cảnh sát sẽ đến cứu ngươi?"
"Ừm. Học trưởng hẳn là rất nhanh liền sẽ tới đây."
"Từ từ!" Hệ thống đột nhiên phản ứng lại "Thân phận của Hạ Cẩm Thiên ở thế giới hiện thực là cảnh sát?"
"Đúng vậy!" Lục Bạch đúng lý hợp tình "Không phải ngươi có thể đọc được ký ức của ta à? Vì sao còn sẽ kinh ngạc như vậy?"
"........Quá thảm, ta không nhẫn tâm xem QAQ" Hệ thống lẩm bẩm.
Lục Bạch cười nhẹ nhàng "Cho nên ta mới nói, mỗi lần đều là ta tự chối bàn tay duỗi ra của anh ấy!"
"Thời điểm từ trong tay tên kim chủ thứ hai chạy ra ngoài, ta sớm đã được cảnh sát cứu. Ta có hai lựa chọn. Một cái là trực tiếp tiếp nhận sự bảo hộ của cảnh sát, hai án tử trong quá khứ sẽ được chuyển giao cho tổ trọng án điều tra."
"Một cái khác thì sao?"
"Một cái khác, là lợi dụng thân phận làm con mồi tiếp cận bọn họ, lấy được chứng cứ rồi tự tay đưa bọn họ vào ngục giam."
"Lúc ấy người kiến nghị ta tiếp nhận bảo hộ, là học trưởng. Mà một người khác kiến nghị ta trở thành con mồi, là quân cờ trong tay Lục Can. Ta lựa chọn trở thành con mồi."
"Lục Can cho rằng có thể thuận lý thành chương hủy diệt ta, nhưng mà hắn không nghĩ tới chính là, lời khuyên bảo của hắn ngược lại cho ta một tấm bùa bảo mệnh. Bắt đầu từ ngày ký kết hiệp nghị đó, cấp bậc của ta ở mạng lưới hệ thống được nâng lên mức tối cao."
"Vì sao?"
"Buôn lậu ma túy, thương giới, thí nghiệm trên cơ thể người, buôn bán dạy dỗ trẻ em, những tội danh này, một cái tính một cái đều là tội lớn có thể rơi đầu!"
"Nên thanh toán toàn bộ."