Nếu như Lệ Nhiên muốn chơi, hoặc không muốn thẳng thắn thú nhận sự thật với Sở Trần thì Sở Trần cũng sẽ không hỏi quá nhiều.
Ai cũng đều có bí mật nho nhỏ của riêng mình, nếu người trong cuộc không muốn cho người khác thấy, Sở Trần cũng không cần thiết phải bới móc miếng thịt kia lên để nhìn thấy các cơ quan nội tạng đẫm máu bên trong.
Huống chi, cậu chỉ thèm muốn cơ thể của Lệ Nhiên thôi.
Lệ Nhiên là hạng người gì, tính cách của anh thế nào, triển vọng phát triển trong tương lai ra làm sao đều không quá quan trọng đối với Sở Trần.
Sở Trần đi đến, đứng bên cạnh Lệ Nhiên.
Khoảng cách giữa hai người đột ngột được rút ngắn lại.
Chân của Sở Trần kề sát chân của Lệ Nhiên: "Anh đã xem ảnh em gửi cho anh chưa?"
Lệ Nhiên nhướng mày.
Quả thực anh đã nhận được bức ảnh Sở Nguy Vân mặc một cây xanh lè rồi. Nhưng hiện giờ anh cũng không quan tâm đến chuyện Sở Nguy Vân mặc quần áo thế nào, chỉ nghĩ đến bản tin trên trang nhất mà anh đã thấy trước đó.
... Hoắc Lăng và Sở Trần cùng nhau về nhà họ Sở.
Tuy rằng Lệ Nhiên biết rõ giữa Hoắc Lăng và Sở Trần không có chuyện gì, Sở Trần cũng sớm thẳng thắn thừa nhận việc lợi dụng nhà họ Hoắc để lừa gạt nhà họ Sở, đồng thời cam đoan rằng sau khi cắt đứt quan hệ với nhà họ Sở, sẽ công khai quan hệ của bọn họ.
Nhưng sự thân thiết của hai người trong bức ảnh không hề giả tạo.
Cùng với thái độ trước đây của Sở Trần đối với anh...
Trong lòng Lệ Nhiên vẫn luôn có chút khúc mắc.
Anh ngẩng đầu nhìn Sở Trần đứng ở trước mặt anh.
Dáng người của Sở Trần không lùn, nên khi cậu đứng như vậy đã che hết tất cả ánh sáng mặt trời, khiến cho cả người của Lệ Nhiên như bị thu vào trong bóng tối.
Cậu cúi người, chống một tay lên xe lăn, nhẹ nhàng dặn dò Lệ Nhiên: "Ngồi im."
Câu nói rất nghiêm túc, Lệ Nhiên vô thức nghe theo Sở Trần, tay hơi hơi nắm lại.
Xe lăn đã cố định tại chỗ, cho dù Sở Trần có đẩy xe lăn như thế nào cũng sẽ không trượt về sau, Sở Trần thỏa mãn cúi người, quỳ gối lên xe lăn, đầu gối của cậu chạm đúng vào chỗ đó của Lệ Nhiên.
Cả người của Lệ Nhiên đột nhiên căng cứng lại.
Sở Trần cúi người xuống, đến khi chỉ còn cách Lệ Nhiên một khoảng rất gần thì đột nhiên dừng lại, sau đó cậu cười nhẹ, nói với giọng điệu mập mờ: "Nhiên Nhiên, biểu cảm vừa rồi của anh... khiến em rất muốn hôn anh."
Nói xong, cậu bèn chạm nhẹ vào phía trước một cái, rồi cũng thuận nước đẩy thuyền, hôn được Lệ Nhiên.
Sở Trần chỉ hôn nhẹ lên môi Lệ Nhiên một cái. Môi chạm môi, mềm mại không thể tưởng tượng nổi, trong mũi của Sở Trần toàn là mùi hương lạnh lẽo không rõ tên tỏa ra từ người của Lệ Nhiên.
Nhiệt độ xung quanh dần dần tăng lên.
Sở Trần đặt một tay lên vai Lệ Nhiên, hôn sâu hơn.
Cậu không nhắm mắt.
Lệ Nhiên cũng không.
Hai người đang nhìn nhau thật kỹ ở khoảng cách gần, cả ánh mắt và đầu lưỡi đều đang dính chặt vào nhau.
Ánh mắt hai người đều sáng rõ, hai cơ thể mỗi lúc một gần nhau, khi hai người dính sát lấy nhau, Sở Trần hơi ngẩng đầu, nhìn thấy Lệ Nhiên khẽ chớp nhẹ đôi hàng mi, trong đôi mắt anh phản chiếu toàn là hình bóng cậu.
Trống ngực đập thình thịch, cậu gần như quên cả hít thở, sức lực toàn thân như bị rút cạn, cả người mềm nhũn ngồi trong lòng Lệ Nhiên.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Sở Trần dứt khoát nằm ngửa trong vòng tay Lệ Nhiên, bình luận: "Chiếc xe lăn này có chất lượng tốt thật đấy."
Lệ Nhiên: "..."
Sở Trần chợt nhớ tới điều gì, chép miệng một cái, nhẹ giọng hỏi: "Sao vừa rồi anh không nhắm mắt?"
Lệ Nhiên không lên tiếng.
Sở Trần cười nhẹ, ghé vào bên tai của Lệ Nhiên nói: "Trước đây em có nghe được một câu nói rằng, nếu không nhắm mắt khi hôn thì không thể tưởng tượng đối phương thành người khác được... Vì vậy khi nãy hôn em, chắc hẳn anh chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến em thôi. Đúng không?"
Lệ Nhiên ngẩn người.
Anh còn chưa lên tiếng, Sở Trần đã nói trước: "Không cho phép phản bác."
Lệ Nhiên cũng không nói lời nào.
Hai người ở bên nhau một lúc, không ai mở miệng trước cả.
Hôm nay gió thổi hơi mạnh nhưng không quá ngang ngược, thỉnh thoảng lại thổi qua tán cây để lá cây va vào nhau xào xạc. Trời còn có nắng nữa, có thể là do trời nắng, hoặc là do dựa lưng vào người của Lệ Nhiên nên giờ đây trên người Sở Trần đã đổ chút mồ hôi.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng thở rõ ràng của Lệ Nhiên.
Dần dần, Sở Trần cảm thấy buồn ngủ.
Lại sau một lát, do chưa ăn trưa nên bụng của Sở Trần bắt đầu sôi lên ùng ục.
Sở Trần hơi nghiêng đầu, hỏi Lệ Nhiên: "Anh ăn cơm chưa?"
Cậu thầm nghĩ, nếu Lệ Nhiên đã ăn rồi thì chỉ còn mỗi cậu chưa ăn thôi. Cậu cũng lười nấu cơm, nên chỉ định ăn tạm cái gì đó.
Nhưng lại nghe Lệ Nhiên nói rằng: "Chưa."
"Anh nhịn đói đến giờ này sao?" Sở Trần khẽ cau mày, lập tức đứng dậy đẩy Lệ Nhiên trở về trong phòng.
Lệ Nhiên nhìn dáng vẻ vội vàng đi nấu cơm của Sở Trần, lại mở vòng tay của mình lên, nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên đó.
Trên tấm ảnh, Hoắc Lăng và Sở Trần đang đứng rất gần.
Sở Trần mặc một bộ vest bó sát, tôn lên phần eo vào đôi chân dài của mình, còn Hoắc Lăng cũng mặc bộ lễ phục khá tương tự. Thoạt nhìn sẽ khiến người ta có cảm giác giống như hai người đang mặc đồ đôi.
Ánh đèn từ trên chiếu xuống, khiến cho làn da vốn đã rất trắng của Sở Trần càng trở nên mờ mịt, đôi mắt hơi nhíu lại, ánh mắt sáng người, cả người đẹp đến chói mắt.
Chính là kiểu người dù có bị lạc trong đám đông thì cũng có thể khiến người ta nhận ra trong nháy mắt.
Mà Hoắc Lăng lúc nào cũng rất lạnh lùng, cũng tươi cười với Sở Trần.
Không thể nhìn ra hai người đang nói gì.
Nhưng nhất định là một chủ đề khiến cho người ta rất vui vẻ
Nhìn vào các bình luận bên dưới.
"Đm, rõ ràng lúc trước nhìn Sở Trần có chút âm trầm, tính tình không tốt lắm, vậy mà giờ cười lên một cái, cộng thêm ánh đèn chiếu vào, lại đẹp trai thế này? Trông có khác gì các minh tinh đâu. Nếu Sở Trần mà như này thì tôi đã hiểu tại sao dù Hoắc Lăng biết rõ Sở Trần làm chuyện có lỗi với anh ta mà vẫn quyết định tha thứ cho Sở Trần rồi..."
"Chỉ cầu được ngủ một đêm với Sở Trần."
"Anh ấy cười lên nhìn đẹp trai quá! Ôi ôi, tôi thấy cũng được lắm chứ bộ, sao Sở Trần không đến xơi tôi đây này."
"Bức ảnh này được photoshop rồi phải không? Sao có cảm giác không giống với lúc trước đây vậy."
"Thân là nhân viên kỹ thuật, tôi đã xem rồi, không phải photoshop đâu. Nhan sắc này thực sự là nhan sắc tự nhiên đó!"
"Sở Trần quả thực rất đẹp trai, nhưng chủ yếu nhất vẫn là khí chất, cậu ta gần như chiếm hết spotlight rồi!"
Lệ Nhiên khẽ chớp mắt.
Vẻ mặt của anh vẫn thờ ơ, nhưng tinh thần trong cơ thể đã bắt đầu không ổn định.
"Xóa hết toàn bộ tin tức đi!"
Lệ Nhiên nhẹ giọng ra lệnh, gửi vào trong nhóm chat của các cấp dưới.
Giọng điệu lạnh lùng của anh khiến cấp dưới của anh cảm thấy có chút căng thẳng. Bọn họ làm việc điên cuồng, chưa đầy năm phút đồng hồ, toàn bộ tin tức có liên quan đến Sở Trần và Hoắc Lăng đều biến mất.
Lệ Nhiên tải lại trang tin, cuối cùng thì khóe miệng luôn xị xuống của anh cũng đã cong lên một chút.
Chẳng mấy chốc, Sở Trần đã gọi Lệ Nhiên tới ăn cơm.
Lệ Nhiên tắt vòng tay thông minh đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đẩy xe tới ăn cơm.
...
Hệ tinh hà H-.
Văn Gia Ngọc bước ra khỏi phòng thí nghiệm, vẻ mặt mệt mỏi, có chút cáu kỉnh. Cậu ta cau mày, vừa bước ra cửa đã nhìn thấy Sư Hạo Ngôn cầm hai cốc đồ uống đứng dưới gốc cây đợi mình.
Văn Gia Ngọc hơi giật mình, biểu cảm trên mặt thoáng chốc dịu đi.
"Anh Hạo Ngôn." Văn Gia Ngọc đứng ở trên bậc thang gọi lớn, vẻ mặt kinh ngạc đi tới: "Anh đứng ở đây đợi ai thế?"
"Còn đợi ai được nữa?" Sư Hạo Ngôn cười cười: "Lần này là anh đặc biệt chờ em đấy. Anh đến là muốn hỏi xem chuyện nghiên cứu chứng bệnh bạo loạn tinh thần có tiến triển gì mới không?"
Văn Gia Ngọc biểu cảm ngây ngô: "Ủa? Anh Hạo Ngôn hỏi chuyện này để làm gì?"
"Trong nhà của anh có một tiểu bối, lúc trước được Quân đoàn trưởng chọn đi nghĩa vụ quân sự, vốn là định vào quân đoàn, nhưng khi đang thực hiện nhiệm vụ thì đột nhiên phát chứng bạo loạn tinh thần..." Sư Hạo Ngôn cười khổ một tiếng: "Em cũng biết mà, người có cấp sức mạnh tinh thần càng cao thì khi mắc bệnh sẽ chết càng nhanh. Người nhà em ấy bây giờ đang loạn hết cả lên rồi, nên mới nhờ anh đến hỏi xem có ai làm nghiên cứu này không. Nên anh đã nhớ ngay đến em."
"Thì ra là vậy." Văn Gia Ngọc gật gật đầu.
Trong những năm gần đây, tỷ lệ bạo loạn tinh thần vẫn ở mức cao, đây quả đúng là một lý do chính đáng để gặp mặt.
"Thật ra, hiện tại tiến triển nghiên cứu cũng rất..." Văn Gia Ngọc cười cười, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt chua xót nói: "Nhưng mà, em... em phải về Vọng Thành một chuyến trước đã."
Sư Hạo Ngôn mày nói: "... Là vì Hoắc Lăng sao?"
Văn Gia Ngọc không đáp lại, ngầm thừa nhận.
Sư Hạo Ngôn có chút bực bội khi nghĩ đến những tin tức mà anh ta đã thấy trước đó.
Anh ta thoáng dừng lại, cuối cùng lên tiếng nói: "Gia Ngọc, anh và em chơi với nhau bao nhiêu năm nay, anh thật sự coi em là bạn tốt, em đừng có u mê mãi không tỉnh ngộ như vậy. Cái tên Hoắc Lăng kia có cái gì tốt? Thậm chí, ngay cả khi Sở Trần đi tìm trai bao mà anh ta cũng không hề ghét bỏ Sở Trần, còn công khai đi cùng Sở Trần trở về nhà họ Sở, rõ ràng không coi em ra gì... Em nên sớm quên anh ta đi! Bây giờ em đang ở hệ tinh hà H-, có điều kiện phát triển tốt hơn, trở lại Vọng Thành, chẳng khác nào từ bỏ tất cả mọi thứ ở hiện tại!"
Văn Gia Ngọc cắn môi dưới, sắc mặt tái nhợt nói: "Em... Em không biết phải làm sao bây giờ, em rất thích anh ấy, trái tim cũng không thể từ bỏ được..."
Sư Hạo Ngôn dùng hai tay giữ chặt lấy vai của Văn Gia Ngọc: "Gia Ngọc..."
Anh ta hít sâu một hơi, đang định nói tiếp thì Văn Gia Ngọc lại lắc đầu, giơ tay lên chặn tay của anh ta, nói trước: "Anh Hạo Ngôn, anh không cần nói nữa, em không muốn anh nói ra sự thật. Lẽ nào em không tự biết được hay sao? Em chỉ không muốn khiến mình quá bối rối thôi. Nếu bây giờ anh làm thế này, thì chẳng khác nào đâm thẳng một nhát dao vào tim em cả."
Sư Hạo Ngôn nghe thấy điều này, trái tim đột nhiên cảm thấy đau nhói và khó chịu.
Anh ta cứng họng một lúc, thậm chí không biết mình có nên đuổi theo Văn Gia Ngọc hay không.
Anh ta vốn chỉ định thuyết phục Văn Gia Ngọc quay đầu lại, nhưng không ngờ lại khiến Văn Gia Ngọc tổn thương...
Văn Gia Ngọc đi về phía trước hai bước, đứng ở dưới tán cây.
Cậu ta nắm chặt hai tay, một lúc sau mới bình tĩnh lại, hai mắt ngấn lệ, quay đầu lại nói: "Anh Hạo Ngôn, anh có thể cùng em đến quán bar gần đây được không? Em... em muốn không say không về."
Sư Hạo Ngôn cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn: "Được."
Văn Gia Ngọc rủ xuống mắt che đi cảm xúc trong mắt, buồn bã nói: "Có điều, anh Hạo Ngôn, trước đây em chưa từng đến quán bar, cho nên có thể anh phải dẫn em đi."
Sư Hạo Ngôn lập tức nói: "Được."
Văn Gia Ngọc nở nụ cười gượng nhìn Sư Hạo Ngôn nhưng trong lòng lại bắt đầu tính toán.
Ở hệ tinh hà H-, nhà họ Sư cũng là một gia tộc nổi tiếng, đã có rất nhiều người nhà họ gia nhập vào quân đoàn. Nhưng theo như Văn Gia Ngọc thấy, tương lai cũng sẽ không có triển vọng bằng nhà họ Hoắc ở Vọng Thành.
Bởi vì sức mạnh tinh thần của Hoắc Lăng là cấp độ S, một hiện tượng hiếm có.
Toàn bộ tinh tế cũng chỉ có vài người.
Thành tựu trong tương lai của anh ta, tuyệt đối sẽ không thấp.
Đây cũng chính là một trong những lý do quan trọng khiến Văn Gia Ngọc một mực không chịu dễ dàng buông tay Hoắc Lăng.
Nhưng bây giờ trong lòng Hoắc Lăng rất có thể đã có người khác, Văn Gia Ngọc phải lên kế hoạch cho tương lai, Sư Hạo Ngôn cũng có thể coi là người nổi bật nhất trong gia tộc.
Dù cho sau này, Hoắc Lăng và Sở Trần thật sự kết hôn, quên mất cậu ta thì cậu ta cũng không có mất mát gì quá lớn.
Nếu như may mắn, cậu ta còn có thể theo đuổi lại được Hoắc Lăng, vậy thì càng không có vấn đề gì.
Nếu như Hoắc Lăng có thể chấp nhận Sở Trần tìm trai bao ở bên ngoài, thậm chí còn công khai thân mật với Sở Trần như vậy, tại sao cậu phải tiếp tục chung thủy với Hoắc Lăng chứ?
Hoắc Lăng có thể tha thứ Sở Trần thì nhất định cũng sẽ tha thứ cho cậu.
- -------------------