Văn Gia Ngọc và người đàn ông kia cùng nhau đi ra khỏi bãi đỗ phi thuyền.
Xe bay tự động dừng lại bên cạnh hai người.
Nhưng không ai rời đi cả.
Người đàn ông nói mấy câu, vươn tay chạm vào vòng tay thông minh của Văn Gia Ngọc, chắc là kết bạn với nhau, sau đó hai người vẫy tay chào tạm biệt, chia ra mỗi người lên một chiếc xe bay.
Hai chiếc xe lái theo hai hướng khác nhau.
Hoắc Lăng nghi thần nghi quỷ, nhưng cuối cùng dường như mọi chuyện không kinh khủng như anh ta đã nghĩ.
Sắc mặt Văn Gia Ngọc vẫn luôn rất thản nhiên.
Người đàn ông kia không hề làm ra hành động gì vượt quá giới hạn, bả vai hai người không dựa sát vào nhau mà giữ một khoảng cách nhất định, càng đừng nói tới những hành động thân mật như nắm tay.
Chỉ là kết bạn thôi.
Cho dù Hoắc Lăng có dục vọng chiếm hữu đi nữa cũng không thể biến thái tới mức không cho Văn Gia Ngọc kết bạn.
Đó không phải là thích.
Hoắc Lăng cúi đầu, đang suy nghĩ thì đột nhiên vòng tay thông minh rung lên.
Anh ta giơ tay lên.
Văn Gia Ngọc: "A Lăng, em tới Vọng Thành rồi. Anh đang ở đâu? Em muốn gặp anh."
Nhìn thấy Văn Gia Ngọc vừa đáp xuống phi thuyền, sau khi lên xe bay lập tức nhắn tin rằng cậu đã về, mong mỏi muốn gặp mặt anh, cảm giác áy náy trong lòng Hoắc Lăng liền ập tới.
Sao mình có thể dễ dàng nghi ngờ Văn Gia Ngọc như vậy chứ?
Biết ngay mà, cậu ấy không xấu xa giống như những gì Sở Trần đã ám chỉ.
Có lẽ do Sở Trần chưa từng tiếp xúc với Văn Gia Ngọc, cộng thêm chuyện bị bỏ thuốc trước kia cho nên mới có hiểu lầm sâu sắc với cậu ấy.
Không được.
không thể để Văn Gia Ngọc biết mình đang ở bãi đỗ phi thuyền.
Nếu không với trực giác nhạy bén của Văn Gia Ngọc, chắc chắn có thể đoán ra được chân tướng.
Tới lúc đó chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Hoắc Lăng nhanh chóng quyết định, trả lời rằng: "Em tới rồi à? Bây giờ đang ở đâu? Anh ở nhà, giờ ra ngoài đây."
Văn Gia Ngọc nhận được tin nhắn, ánh mắt nhìn lướt qua, cất giọng cười lạnh.
Quả nhiên.
Con người đều sẽ thay đổi.
Đến cả Hoắc Lăng cũng bắt đầu nói dối cậu.
Văn Gia Ngọc im lặng một hồi lâu, lúc ngẩng đầu lên gương mặt đã khôi phục vẻ lạnh nhạt: "Tới nhà hàng đó đi."
Gửi tin nhắn này xong, Văn Gia Ngọc thu vòng tay thông minh lại, cũng không nhìn thêm lần nào nữa.
Cậu cúi đầu xuống, ngón tay vô thức siết chặt góc áo, bắt đầu tính toán.
Hoắc Lăng đứng yên tại chỗ nhận được tin nhắn, sau đó rơi vào trầm tư.
Nhà hàng đó?
Nhà hàng đó là nhà hàng nào?
Là nhà hàng bọn họ thích đi nhất hồi học cấp ba, hay là nhà hàng bọn họ đã đi lần cuối cùng trước khi Văn Gia Ngọc rời khỏi Vọng Thành.
Hoắc Lăng nghi hoặc không thôi, cuối cùng quyết định hỏi thẳng Văn Gia Ngọc, nhưng đợi mãi vẫn không thấy cậu trả lời.
...
Nhà Sở Trần.
Mọi người dùng xong bữa tối, Thẩm Du ăn tới no căng cả bụng, bắt đầu quấn lấy Sở Trần đòi công thức nấu ăn.
Sở Trần nói kĩ càng cách chế biến.
Thẩm Du sờ cái bụng nhỏ của mình: "Từ khi Tiểu Trần tới, bụng mẹ chưa từng được nghỉ ngơi chút nào. Mấy ngày trước chị Vương thấy bụng mẹ to lên, còn hỏi có phải mẹ lại sắp có thêm một đứa nữa hay không."
Sở Trần dở khóc dở cười.
Thẩm Du liếc nhìn Lệ Phần, để ý khi nhắc tới chủ đề này, trên mặt Lệ Phần không có biểu cảm gì hết, khẽ thở dài trong lòng. Bà lại hỏi mấy câu về tình hình nhà họ Sở, căn dặn Sở Trần không cần phải lo, có chuyện gì cứ bàn bạc với bọn họ hoặc Lệ Nhiên.
Sở Trần ngoan ngoãn đồng ý.
Ngồi chơi thêm một lúc thì Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt rời đi.
Trong nhà chỉ còn lại Sở Trần và Lệ Phần.
Sở Trần chỉ huy người máy nhỏ dọn dẹp phòng: "Thuốc ức chế bạo loạn tinh thần lấy được từ viện nghiên cứu mà mẹ nhắc tới, đã đưa cho anh rồi sao?"
Lệ Phần: "Ừ."
Sở Trần: "Cho em xem thử đi."
Lệ Phần liếc Sở Trần một cái, không nói gì nhiều, trực tiếp đưa thuốc cho Sở Trần.
Sở Trần cầm trong tay.
Cốt truyện liên quan tới loại thuốc này, đối với nhân vật chính nguyên tác như Văn Gia Ngọc thì đây chỉ là một thành tựu nhỏ nhoi, chủ yếu dùng để vả mặt. Còn vở kịch lớn thật sự là cậu ta thành công nghiên cứu ra thuốc nâng cao sức mạnh tinh thần, cho nên trong truyện không miêu tả kĩ về dáng vẻ của thuốc ức chế bạo loạn tinh thần.
Đương nhiên cho dù có miêu tả, Sở Trần cũng không nhớ.
Bình thuốc trong tay Sở Trần có màu xanh dương nhạt, cách thức đóng gói đơn giản, chất liệu thủy tinh đặc chế.
Bởi vì lấy hàng trong nội bộ nên trên thân bình không có kí hiệu gì.
Cũng không nhìn ra được cái gì.
Lòng tò mò của Sở Trần được thỏa mãn, trả lại bình thuốc cho Lệ Phần.
Cậu thuận thế liếc nhìn Lệ Phần, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, trong lòng cảm thấy hơi mất hứng.
So với Lệ Phần nóng nảy thô bạo, đến cả mặt mày cũng đượm mùi thuốc súng, Sở Trần vẫn thích Lệ Nhiên lạnh nhạt xuất trần, làm người ta muốn vấy bẩn hơn.
Lại nhớ tới tối hôm qua.
Lúc bàn tay Lệ Nhiên cử động lên xuống, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng lại rũ mắt nhìn cậu chăm chú.
Sở Trần động lòng.
Cậu cố ý dùng ngón út gãi lòng bàn tay Lệ Phần, đồng thời chồm người tới, nói bằng chất giọng ám muội: "Chồng à, đừng quên những lời hôm nay anh đã nói với mẹ."
Lệ Phần: "..."
Lệ Phần lạnh lùng liếc Sở Trần, thầm nghĩ quả nhiên trong đầu người này toàn mấy thứ đồi trụy.
Anh không nói lời nào, trực tiếp điều khiển xe lăn đi ra cửa.
Vốn dĩ Lệ Phần còn tưởng Sở Trần sẽ hỏi anh đi đâu, nhưng cậu chỉ dửng dưng liếc nhìn anh một cái rồi đi thẳng lên lầu.
Cơ thể Lệ Phần chợt khựng lại, nhíu chặt mày.
Sở Trần này... thật khiến người khác không thể nắm bắt nổi.
Có lúc cậu nhiệt tình như lửa, có lúc lại lạnh lùng vô tình.
Rốt cuộc Lệ Nhiên đã chịu đựng như thế nào vậy.
Ở bên này, Sở Trần được như mong muốn, đuổi cổ Lệ Phần đi.
Cậu cất bước nhẹ nhàng đi lên lầu, kéo rèm cửa lại, nằm lên giường lướt tin tức về nhà họ Sở.
Động tĩnh của Quân đoàn Phần Diệm trước đó quá lớn, người ở khu một Vọng Thành đều biết nhà họ Sở bị đạo tặc vũ trụ ghé thăm vì thiếu nợ. Trong khoảng thời gian ngắn nổi lên đủ loại tin tức báo lá cải.
Trước đây khi Sở Dục và Sở Du đi vay tiền đã nói ra chuyện đánh bạc, lại kết hợp với tình hình bây giờ, người biết chuyện lập tức lan truyền chuyện này ra, dẫn tới ầm ĩ lên.
Nội bộ nhà họ Sở cũng gà bay chó sủa.
Liên lụy tới lợi ích của mình, người nhà họ Sở hận Sở Dục và Sở Du không hiểu chuyện, ngay cả bác cả và bác hai cũng sống không yên, bây giờ chị em hai nhà cùng cảnh ngộ, định bụng dứt khoát trốn về nhà chồng.
Mà bên hợp tác nghe nói tới chuyện này, trực tiếp hỏi thẳng có phải số vốn nhà họ Sở không đủ hay không, vật liệu có đưa đến đúng hẹn hay không.
Mắt thấy sắp kiện nhà họ Sở tới nơi rồi.
Có thể nói nhà họ Sở bây giờ là tường đổ mọi người đẩy.
Dạo trước gặp trắc trở bên phía Sở Trần đã khiến Sở Nguy Vân tức gần chết rồi.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Sở Nguy Vân không nghĩ ra biện pháp nào hay, đột nhiên nhớ tới đám bạn bè trước đây của mình, nhưng cho dù ông có nói đến rát cả miệng cũng không có người nào chịu giúp đỡ.
"Không phải ông chuẩn bị kết thông gia với nhà họ Hoắc à? Sao thế? Đến cả người nhà họ Hoắc cũng không chịu giúp đỡ sao?"
"Nhà họ Hoắc này đúng là chẳng ra làm sao!"
"Đúng đấy!"
"Số tiền ông mắc nợ cũng không phải là con số nhỏ, theo tôi thấy ở Vọng Thành này cũng chỉ có nhà họ Hoắc có khả năng giúp được ông thôi. Ông tới tìm chúng tôi, thú thật chúng tôi chỉ có lòng mà không có sức. Không phải trước đây ông đã nói Hoắc Lăng chết mê chết mệt con trai nhà ông hay sao? Không lẽ con rể tương lai không nỡ bỏ ra số tiền này giúp đỡ ba vợ à?"
Sở Nguy Vân vừa nghe lời này, trong lòng lập tức khổ sở.
Bên ngoài đều nói Hoắc Lăng mê Sở Trần như điếu đổ, nhưng không ai biết đây là tin tức mà ông ta bỏ tiền ra để lăng xê.
Nếu thực sự bị mê hoặc thì tốt quá rồi.
Nhưng rõ ràng Hoắc Lăng đâu có trúng chiêu!
Đám người này ngoài miệng làm bộ như đang nghĩ cách giúp Sở Nguy Vân, nhưng thật ra trong thâm tâm chỉ muốn tách bản thân mình khỏi mớ rắc rối này, đồng thời còn không quên châm chọc những lời trước kia Sở Nguy Vân từng nói.
Sở Nguy Vân vừa nghe mấy câu đã hiểu được ngay.
Nhớ lại khi đó, ông ta cậy nhà họ Sở được liên hôn với nhà họ Hoắc, trong lòng đã sớm nhận định địa vị nhà mình cao hơn hẳn những gia tộc khác, đúng là có chút khinh thường mọi người xung quanh.
Nhưng ai ngờ thời thế lại thay đổi.
Sở Nguy Vân càng nghĩ càng hận Sở Trần.
Sở Trần... Đều tại Sở Trần!
Nếu không phải Sở Trần lừa mình, sao Sở Nguy Vân lại nói ra những lời đó ngay trước mặt đám người này được chứ! Đến nỗi hiện tại cũng chẳng bị vả mặt bôm bốp như vậy!
Sở Nguy Vân tức không chịu nổi.
Ông ta không còn mặt mũi nào ngồi lại đây nữa, dứt khoát đứng dậy rời đi.
Sở Nguy Vân mới vừa đi, mấy người ở đây lập tức bật cười ha hả.
"Thực sự coi mình là ông này bà kia hả?!."
"Còn không phải sao."
"Với cái đầu đất đó của ông ta, ở trên thương trường chắc chắn sẽ bị người khác ăn không nhả xương. Nếu không phải nể mặt nhà họ Hoắc..."
Mấy người nhìn nhau, xấu xa mỉm cười.
Đúng lúc này Quân đoàn Phần Diệm tới.
Lần này, người phụ trách liên lạc với nhà họ Sở đổi thành người khác.
Khuôn mặt người này cực kỳ dữ tợn, nhìn rất khó gần, trong tiếng gào thét của đám người nhà họ Sở, đầu tiên mắng chửi một trận rồi mới lạnh lùng nói: "Trả tiền đây, triệu."
Có người hét lên: "Trước đây đã nói là triệu cơ mà? Sao bây giờ lại đột nhiên trở thành triệu?"
Sắc mặt Sở Nguy Vân vô cùng khó coi.
Nhớ tới Du Nhiễm đang mang thai, Sở Nguy Vân vội dặn dò Sở Trú: "Con đưa dì về phòng trước đi, đừng có đi ra."
"Quân đoàn Phần Diệm đã các người thời gian chuẩn bị lâu như vậy, không được quyền lấy thêm chút tiền lãi hay sao? Bay qua mấy hệ tinh hà tốn rất nhiều năng lượng của chúng tôi. Sao nào? Không chịu hả?"
Người này cười khẩy: "Con người tôi ấy mà, không thích nói nhảm đâu."
Lời vừa dứt, họng pháo liền nhắm thẳng về phía nhà họ Sở.
"A..."
"Chúng tôi không có nhiều tiền như vậy!!!"
"Không phải trước đó còn nói thấy chúng tôi đáng thương nên quyết định không lấy tiền lãi nữa hả? Sao các người nói lời không giữ lời thế?"
Trong khung cảnh hỗn loạn, người đàn ông lạnh lùng nói: "Mấy người không có tiền thì mắc mớ gì đến chúng tôi? Dù sao người nói không lấy tiền lãi cũng không phải là tôi."
Người trong quân đoàn đều là trẻ mồ côi, đương nhiên biết được tầm quan trọng của tình thân. Lần trước lúc tới đây, bọn họ nể mặt anh dâu là người nhà họ Sở, lo sợ trong lòng Sở Trần để ý tới người nhà cho nên mới nhẹ tay.
Nhưng sau đó sếp đã nói anh dâu là người nhà họ Lệ, không liên quan gì tới nhà họ Sở hết.
Bây giờ cuối cùng mọi người cũng tìm lại được một chút phong độ trước kia.
Làm việc cũng thoải mái hơn nhiều.
Tất cả các quân đoàn trừ Quân Đội Liên Minh đều là đạo tặc vũ trụ.
Đạo tặc vũ trụ làm gì có người tốt.
Bọn họ đều là kẻ xấu cả.
Người đàn ông đặt chân lên bục điều khiển chính, dáng vẻ dương dương tự đắc.
Quả nhiên làm người xấu vẫn sướng hơn.
Làm người đứng đầu nhà họ Sở, Sở Nguy Vân cắn răng, trong đầu không ngừng kêu ong ong, không biết nên xử lý như thế nào.
Đột nhiên ông ta nhớ ra điều gì đó, chợt thốt lên: "Trong tay tôi không có tiền, nhưng con trai tôi có tiền."
"Ồ?" Người đàn ông nheo mắt.
Những người khác trên chiến hạm nghe thấy lời này, tất cả vội tập trung lại.
Con trai?
Con trai của Sở Nguy Vân có hai người.
Một người là anh dâu của bọn họ, một người là Sở Trú.
Người này đang nhắc tới ai?
Sở Nguy Vân thấy vậy còn tưởng đám đạo tặc vũ trụ này động lòng, ông ta rũ mắt, che giấu vẻ đắc ý trong mắt mình: "Trong tay con trai tôi có ít nhất cũng phải mấy trăm triệu. Các người đi tìm nó để đòi đi, chắc chắn nó có tiền để trả. Nếu nó nói không có tiền thì chính là đang lừa các người đấy, tôi là ba nó, đương nhiên biết tình hình của nó..."
"Tên gì?
Sở Nguy Vân nói ngay: "Sở Trần. Nó tên là Sở Trần!"
Mọi người: "..."
Mọi người trong quân hạm nhìn nhau.
Cho nên, ý của lão già này là bảo bọn họ đi tìm anh dâu để đòi tiền?
Ngón tay của Đoản gõ lên bục điều khiển chính, mặt không đổi sắc phun ra một câu: "Hừ, trời lạnh rồi."