Nam phụ nghĩ mình chỉ là công cụ hình người
Tác giả: Lâm Áng Tư | Chuyển ngữ: Charon (//)
Hàn Thành quay vào trong văn phòng, một hơi uống hết ly cà phê vẫn chưa hết giận.
Anh gọi điện thoại cho Hàn Vực, Hàn Vực nghe máy, hỏi: "Sao vậy?"
"Anh để file sao lưu ở chỗ nào rồi?!"
"Đương nhiên không thể nói cho em biết, nhưng yên tâm, trừ khi em đồng ý, nếu không anh sẽ không đưa ba mẹ xem, càng không cho người khác xem."
"Anh cũng không được xem!"
"Vậy thì không được." Hàn Vực nhẹ giọng nói: "Anh cảm thấy video rất hay nha, định sáng trưa tối xem một lần, mỗi ngày xem ba lần."
Hàn Thành:!!!
"Sao anh lại không biết xấu hổ như thế!"
"Tiểu Thành, nếu em đã nói vậy thì anh sẽ đưa ba mẹ xem mới được."
Hàn Thành:......
Hàn Thành lại một lần nữa cảm nhận được nỗi thống khổ của Thẩm Tinh Sơ.
"Yên tâm, chờ sau này anh xem đủ rồi sẽ tự xóa đi."
"Thật sự ngày đó sao?" Hàn Thành cực kỳ hoài nghi.
"Đương nhiên, em còn không tin anh trai mình sao?"
Hàn Thành: Cũng chưa tin tưởng đến mức đấy.
Anh cúp điện thoại, chán nản ngồi trên ghế làm việc, nghĩ thế nào cũng vẫn thấy buồn bực.
Cuối cùng, Hàn Thành thật sự không nhịn được nữa, cảm thấy không thể chỉ có mình anh mất mặt như thế này, cầm điện thoại gọi cho Thẩm Tinh Sơ.
"Làm sao vậy?" Thẩm Tinh Sơ hoàn toàn không ý thức được sự nguy hiểm.
Hàn Thành mở trang web ra, nhìn các chương truyện cậu đã đăng.
"Tôi sai rồi." Anh nói: "Cuối cùng tôi cũng biết tâm trạng của cậu mỗi lần tôi đọc diễn cảm truyện của cậu là thế nào rồi."
Thẩm Tinh Sơ sửng sốt: "Anh mà cũng có lúc có lương tâm như vậy?"
Trời long, đất lở, lương tâm của Hàn Thành đã xuất hiện?
Đây quả thực là kỳ quan thiên nhiên thứ chín của thế giới mà!
"Vậy có phải hiện tại anh đang cảm thấy hổ thẹn và áy náy, cảm thấy rất có lỗi với tôi, muốn bồi thường cho tôi?"
"Cũng không phải."
Thẩm Tinh Sơ: "Vậy anh muốn......?"
"Tôi muốn xây dựng hạnh phúc của mình dựa trên sự đau khổ của cậu, dùng nỗi đau của cậu để xoa dịu nỗi đau của tôi."
Thẩm Tinh Sơ:???
Đây cmn còn là tiếng người à!
"Đã lâu rồi tôi không đọc diễn cảm truyện của cậu nhỉ?" Hàn Thành dịu dàng nói.
Thẩm Tinh Sơ:!!!
"Sáng nay anh mới đọc xong!"
"À, vậy tôi lại đọc một lần nữa."
Thẩm Tinh Sơ:???!!!
Sau đó, cậu liền nghe được giọng nói không mang chút tình cảm của Hàn Thành: "Anh tiến tới gần cậu, vươn tay vuốt ve gương mặt cậu, chậm rãi xoa nắn, ngón tay nhẹ nhàng, sau đó không nhịn được mà tiến lại gần hơn, hôn lên môi cậu, anh hôn ......"
"A a a a a!" Thẩm Tinh Sơ cảm thấy mình muốn điên luôn rồi: "Anh mau câm miệng!"
"Anh hôn rất chậm rãi, tinh tế hôn ......"
"Hàn Thành, anh còn là người không vậy, hôm nay tôi mới giúp anh đối phó với Nghiêm Gia Ngọc xong, anh đối xử với tôi như vậy, lương tâm anh không lên tiếng sao?!"
"Không đâu, thậm chí còn tung tăng nhảy nhót nữa." Anh nói xong lại tiếp tục đọc: "...tinh tế hôn cằm cậu, chậm rãi hôn lên mặt cậu......"
"Vé của anh hết hạn rồi!" Thẩm Tinh Sơ vừa xấu hổ vừa bực mình, nói: "Sau này, anh tự đi một mình đi, cái vé cũ này của anh không được phép lên chiếc du thuyền sang trọng là tôi đây!"
Cậu nói xong trực tiếp cúp điện thoại, cảm thấy xấu hổ quá, quá xấu hổ rồi! Làm thế quái nào mà Hàn Thành có thể cứ thế đọc ra mà không hề thay đổi sắc mặt như vậy! Quá là không biết xấu hổ mà!
Thẩm Tinh Sơ tức giận liền bắt đầu ngược Thành Hàn, nếu không làm gì được Hàn Thành ở thế giới thật thì sẽ đòi lại hết trên người đồng nhân của Hàn Thành, mau quỳ bàn phím đi thôi!
Hàn Thành nói chuyện điện thoại với cậu xong thì tâm trạng tốt lên rất nhiều, anh nhớ tới bộ dáng vừa xấu hổ, vừa tức giận của Thẩm Tinh Sơ, sợ mình thật sự chọc giận người ta liền vung tay tặng cho Thẩm Tinh Sơ trạm không gian, như thế này hẳn là Thẩm Tinh Sơ đã vui vẻ lại rồi.
Nếu vẫn không được thì tối về nhà nấu cho cậu ấy những món mà cậu thích, anh hiểu rõ Thẩm Tinh Sơ, tính tình dễ giận nhưng cũng dễ nguôi.
Quả nhiên, Thẩm Tinh Sơ mới vừa thẹn quá hóa giận cúp điện thoại, cảm thấy Hàn Thành thật không ra gì thì nhìn thấy thông báo Xe Thần tặng cho cậu trạm không gian.
Thẩm Tinh Sơ lập tức trở nên vui vẻ, hai mắt nhìn chằm chằm hào quang lấp lánh quanh tài khoản của Xa Thần, nghĩ thầm người này thật đúng là một người tốt!
Trên đời này có những người tồi tệ như Hàn Thành, nhưng cũng có những người tốt như Xe Thần, giữa người với người sao lại có khác biệt lớn như vậy?!
Thẩm Tinh Sơ rất tò mò, lại một lần nữa vào xem trang cá nhân của Xe Thần, vẫn không có bất cứ thông tin gì như cũ.
Là một đại gia nổi danh trên bảng đại gia, Xe Thần quả thực tên cũng như người, đến không hình đi không bóng, thông tin ít ỏi mà Thẩm Tinh Sơ thu thập được là người này chỉ follow mỗi tài khoản của mình, trong thư viện cũng chỉ có duy nhất truyện của mình, danh sách tặng quà cũng chỉ có một mình cậu.
Tuy nhiên, nếu tiêu tiền đến một mức nhất định trên trang web này thì có thể tùy chọn hiển thị trang cá nhân, vì vậy Thẩm Tinh Sơ cũng không biết anh ta thật sự chỉ ủng hộ một mình cậu hay là đã ẩn các tác giả khác đi.
Nhưng chắc chắn không phải nghi ngờ, Xe Thần là fan chân chính của cậu, tổng phần thưởng mà một mình anh ta tặng cậu đã lên đến vạn tệ (), Thẩm Tinh Sơ lọt vào bảng xếp hạng tác giả chính là dựa vào vị fan điên cuồng tặng thưởng này, đến mức có người còn hoài nghi đây là nick phụ của cậu.
() khoảng hơn triệu
Thật là một người tốt, Thẩm Tinh Sơ gửi lì xì cho anh ta, kèm theo tin nhắn: 【Cảm ơn đại gia đã tặng thưởng, nhưng bạn đã tặng cho tôi rất nhiều rồi, sau này không cần tặng thêm đâu, cảm ơn!】
Cậu mới kiếm được vạn từ chỗ Thẩm Tinh Vũ, giờ phần thưởng của Xe Thần sau khi trừ phần trang web giữ lại thì cũng còn mười mấy vạn, đã đủ để cậu sinh sống, cho nên cũng không cần nhận thêm quà từ Xe Thần nữa.
Thẩm Tinh Sơ nhắn xong, trong lúc đợi Xe Thần trả lời liền tiếp tục ngược đãi Thành Hàn.
Hàn Thành tan làm, lúc vừa mới mở cửa gara thì điện thoại vang lên tiếng thông báo cuộc gọi đến, anh cầm lên, là Chu Cẩm Danh.
"Tối mai rảnh không? Tôi mới đi công tác về, mọi người tụ tập một bữa đi, gọi vị bạn trai nhỏ của ông đi cùng."
"Gọi em ấy làm gì, tôi đi là được, em ấy còn bận việc khác." Hàn Thành vừa lái xe, vừa nói.
"Đừng mà." Chu Cẩm Danh không cam lòng: "Tôi chưa được nhìn thấy cậu ấy, tôi muốn gặp."
"Cậu xem ảnh chụp đi, đến lúc đấy tôi mang ảnh của em ấy cho cậu xem."
Chu Cẩm Danh cạn lời: "Cậu phải làm đến mức này sao? Tôi cũng không định đoạt người của cậu."
"Em ấy thực sự có việc bận."
"Đành thế đi, vậy cậu, tôi, Ngô Dương, Minh Diệu với Gia Ngọc, vừa đúng lúc buổi tụ tập hôm Gia Ngọc về tôi cũng không có mặt, lần này tiện thể đón gió tẩy trần cho cậu ta."
Hàn Thành:!!!
"Còn có Nghiêm Gia Ngọc?!"
"Đúng vậy, sao thế, cậu không muốn Gia Ngọc tới sao?"
Tôi không muốn.
Nhưng Hàn Thành không thể nói vậy, nói xong kiểu gì Chu Cẩm Danh cũng hỏi anh tại sao?
Hàn Thành xoa xoa huyệt Thái Dương: "Thôi được rồi."
Anh cúp điện thoại, thầm nghĩ, không có cách nào khác, xem ra vẫn phải mang theo Thẩm Tinh Sơ đi cùng thôi.
Nghĩ vậy, Hàn Thành đặc biệt đi siêu thị một chuyến, định làm một bữa thật ngon cho tiểu siêu xe của mình để lấy lòng cậu.
Aizzzz, lúc này anh rất hối hận bản thân tự tìm đường cht, vì niềm vui nhất thời mà tự diệt đường sống của mình.
Lúc Thẩm Tinh Sơ nghe thấy tiếng cửa phòng mở, cậu đang ở phòng khách rót nước uống, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Hàn Thành mang theo túi lớn túi bé đi vào.
"Mua nhiều đồ vậy?"
"Ừ." Hàn Thành cười nói: "Làm đồ ăn ngon cho cậu."
Thẩm Tinh Sơ nhướng mày: "Đối xử tốt với tôi vậy?"
"Ai bảo lúc chiều tôi chọc giận cậu chứ." Hàn Thành lấy lòng nói.
Thẩm Tinh Sơ nghe vậy không khỏi bật cười, cảm thấy anh cũng khá tự giác đấy.
"Mua cái gì thế?" Cậu tò mò đi qua, đỡ lấy cái túi đang trên tay Hàn Thành.
"Cánh gà, xương sườn, tôm, làm theo khẩu vị của cậu."
"Thật?"
"Đương nhiên rồi, vậy đừng giận nữa nhé?"
Thẩm Tinh Sơ nhìn anh tươi cười lấy lòng, thật ra đã không còn để bụng: "Để xem biểu hiện của anh đã, anh nấu ngon thì tôi không giận nữa."
"Vậy tôi có thể dùng tấm vé VIP này để lên chiếc siêu xe là cậu không?"
"Tôi sẽ suy nghĩ thêm."
"Vậy cậu nghĩ thêm một chuyện nữa nhé." Hàn Thành nhân cơ hội nói.
"Chuyện gì cơ?"
"Nếu tối mai không bận thì tôi đưa cậu đến quán bar chơi."
"Thật sao?" Thẩm Tinh Sơ hưng phấn, cậu chưa đi bar bao giờ.
"Vậy tầm trưa mai tôi viết xong chương mới rồi tối mai đi cùng anh."
"Được." Hàn Thành cười, nhéo mặt cậu: "Ngoan quá."
Thẩm Tinh Sơ tưởng tượng đến việc ngày mai lại được mở ra thế giới mới, trong lòng khó tránh được tò mò: "Quán bar chơi vui không? Rượu ở đó ngon không? Chỉ có hai người chúng ta đi sao?"
"Chơi khá vui, rượu không tệ, còn có bọn Ngô Dương nữa."
Thẩm Tinh Sơ gật đầu, chợt nhận ra gì đó, nhìn về phía Hàn Thành: "Tôi nghĩ là không chỉ có Ngô Dương mà còn có Nghiêm Gia Ngọc nữa?"
Hàn Thành dịu dàng cười với cậu: "Cậu thật thông minh."
"Anh ta có phải đã cướp bạn trai của anh không?" Thẩm Tinh Sơ thật sự không nghĩ ra: "Nếu không thì tại sao mà anh lại không thích anh ta như vậy?"
"Làm gì có chuyện đó, bây giờ bọn họ đều nghĩ cậu là bạn trai tôi, cậu ta có ý gì là muốn đoạt cậu không? Không hề."
"Vậy anh ta đã làm gì anh? Đừng nói là anh cướp bạn trai của người ta nhé?"
"Nghĩ cái gì thế? Trên đời này có người nào đáng để tôi phải tranh cướp sao? Nói đùa."
Tất nhiên là có, vai chính thụ, chờ cậu ta lên sàn rồi anh sẽ không chỉ muốn cướp đoạt mà còn đoạt bằng cách vừa quỳ vừa khóc, Thẩm Tinh Sơ nghĩ đến hình ảnh kia còn cảm thấy buồn cười không thể giải thích được, cậu thực sự rất muốn nhìn thấy.
"Cười cái gì?" Hàn Thành hỏi cậu.
"Không có gì, anh mau đi nấu cơm đi, tôi đói rồi."
"Vậy cậu nhớ mai ở nhà chờ tôi."
"Biết rồi, biết rồi, ngày nào tôi chẳng ở nhà chờ anh."
Cũng đúng, Hàn Thành nghĩ, cảm thấy cậu thật sự rất ngoan, những ngày cậu ở đây đều là ban ngày ở nhà viết văn, buổi tối cùng anh 'lái xe', tận tâm tận lực, yêu nghề kính nghiệp.
Là một chiếc xe riêng cực kỳ ưu tú, Hàn Thành nghĩ là mình sẽ mua thêm một gói tháng nữa!
Thẩm Tinh Sơ thấy Hàn Thành đi nấu cơm thì quay lại phòng mình và tiếp tục viết truyện, chờ đề khi Hàn Thành làm cơm xong cậu mới theo mùi thức ăn mà đi vào phòng bếp.
"Tôi giúp anh bưng thức ăn." Thẩm Tinh Sơ nói.
"Ngoan vậy." Hàn Thành đưa đĩa cho cậu: "Lần sau giúp tôi rửa rau đi."
"Tưởng bở, anh có giúp tôi rửa bát không?"
Hàn Thành búng trán cậu một cái.
Thẩm Tinh Sơ 'hừ' một tiếng, bưng đĩa vào bàn ăn.
Hàn Thành bưng đĩa đồ ăn khác, cùng nhau đi ra ngoài.
Hai người tán gẫu một chút chuyện hôm nay, Hàn Thành đột nhiên nghĩ ra, ngẩng đầu nhìn về phía cậu: "Cậu không có gì lời gì muốn nói với tôi sao?"
"Lời gì?" Thẩm Tinh Sơ vừa gặm cánh gà vừa hỏi anh.
"Tôi họ Hàn." Hàn Thành nói.
Thẩm Tinh Sơ:???
"Thì?"
"Tôi làm ở Tập đoàn Hàn thị."
"Cho nên?"
Hàn Thành cảm thấy cậu lúc này rất không thông minh: "Cậu nói xem? Tôi họ Hàn, tôi làm việc ở Tập đoàn Hàn thị, tôi có quan hệ gì với Tập đoàn Hàn thị đây?"
À, Thẩm Tinh Sơ hiểu ra: "Anh là nhị công tử của Tập đoàn Hàn thị."
"Cậu không có gì muốn nói?"
Thẩm Tinh Sơ nhìn anh, có chút mờ mịt: "Tôi nên nói gì à?"
Hàn Thành cảm thấy phản ứng này của cậu cũng quá không khoa học, đây là phản ứng của một người bình thường khi biết người ngồi đối diện mình là con trai nhà giàu số một sao?!
Có thể ngạc nhiên một chút để thể hiện sự tôn trọng được không?
"Cậu không ngạc nhiên à?"
Có gì đáng ngạc nhiên đâu, tôi đã biết từ đầu rồi, Thẩm Tinh Sơ thầm nghĩ.
Cậu lắc đầu: "Không có gì đáng kinh ngạc."
"Cậu biết thân phận của tôi?"
"Nhìn qua là biết anh thuộc gia đình giàu có rồi." Thẩm Tinh Sơ nói: "Với cả, thân phận của anh là gì cũng không có liên quan gì đến tôi."
Cậu cũng không phải vai chính thụ, chờ đến khi thúc đẩy cốt truyện phát triển xong thì cậu sẽ offline, không liên hệ với Hàn Thành nữa.
Nếu không, cậu chính là 'bạn xe' của Hàn Thành, vai chính thụ có thể chịu được sao? Có thể cảm thấy cậu chỉ là một chiếc xe công cụ không có ham muốn gì sao? Có thể cho rằng giữa cậu và Hàn Thành chỉ đơn thuần là quan hệ giữa tài xế và xe sao?
Thẩm Tinh Sơ cảm thấy khó có khả năng như vậy, cho nên, với tư cách là một chiếc xe công cụ kiểu mẫu của chủ nghĩa xã hội, Thẩm Tinh Sơ đã sớm lên kế hoạch, trước khi vai chính thụ xuất hiện, cậu sẽ án binh bất động.
Chờ sau khi vai chính thụ xuất hiện, cậu giúp Hàn Thành và vai chính thụ giải quyết những rắc rối không cần thiết và thúc đẩy sự phát triển tình cảm giữa hai người họ, sau đó tiêu sái xoay người, không bao giờ gặp lại.
Cho nên Hàn Thành có thân phận gì cũng đâu liên quan đến cậu, dù anh ta có nhiều tiền cũng chẳng đến lượt cậu hưởng lợi.
Đây là lần đầu tiên Hàn Thành nhìn thấy người biết được thân phận của mình mà lại bình tĩnh như vậy, anh cho rằng Thẩm Tinh Sơ ít nhiều cũng sẽ kinh ngạc một chút, dù sao trước giờ anh chưa từng nói cho Thẩm Tinh Sơ biết thân phận thật của mình.
Dù cậu ấy tức giận vì anh che giấu thân phận hay bị sốc vì thân phận của anh thì cũng nên có phản ứng gì đó.
Nhưng Thẩm Tinh Sơ lại vẫn bình tĩnh như thường, dường như chuyện cậu vừa nghe được không phải anh là con trai thứ của nhà giàu số một mà là con trai thứ của lão Hàn bán đồ ăn ở sát vách.
Loại cảm giác này cũng thật ảo diệu.
Nhưng dù sao cũng không làm anh thấy chán ghét, thậm chí Hàn Thành còn cảm thấy khá tốt.
"Tôi đã nghĩ là cậu sẽ rất ngạc nhiên." Hàn Thành nói.
"Vì sao? Bởi vì anh rất giàu sao? Trước giờ tôi cùng mơ hồ cảm giác được nên cũng không ngạc nhiên."
"Cậu cũng không tức giận sao?" Hàn Thành hỏi: "Quen biết lâu như vậy nhưng tôi cũng chưa từng nói với cậu thân phận của tôi."
Tôi đây còn chưa nói với anh là tôi xuyên qua đâu.
"Quan hệ giữa chúng ta không liên quan gì đến thân phận của anh, anh biết thân phận của tôi là vì tôi cần anh giúp, anh cũng không cần tôi giúp gì nên cũng không cần nói cho tôi."
"Cậu suy nghĩ cũng thấu đáo thật đấy." Hàn Thành hiếm khi xúc động nói.
Thẩm Tinh Sơ cười: "Có phải cảm thấy tôi rất tri kỷ hay không?"
Hàn Thành gật đầu.
"Tôi là vậy đấy, dịu dàng, ân cần, thiện lương, chính trực!" Thẩm Tinh Sơ vỗ ngực: "Không giấu gì anh, thỉnh thoảng tôi cũng tự cảm động vì sự chu đáo của bản thân."
Hàn Thành:...... Quả nhiên, khen một câu là cậu liền muốn bay lên trời luôn.
Anh gắp một miếng sườn cho Thẩm Tinh Sơ: "Được rồi, bớt bớt lại, diễn quá."
"Chẳng phải tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi sao? Anh không thấy tôi rất là tri kỷ à?"
"Chỉ là một câu nói khách khí, cậu đừng tưởng thật."
"Thế thì không được, như vậy sao xứng với thân phận cao quý của anh đây?"
Hàn Thành:......
"Anh chính là con trai nhà giàu số một, anh bảo tôi hiểu chuyện thì tôi chính là tri kỷ!"
Hàn Thành:......
Hàn Thành không nói gì nữa, yên lặng cúi đầu ăn cơm.
Thẩm Tinh Sơ cười tươi, tiếp tục gặm cánh gà.
Ăn xong, Thẩm Tinh Sơ chuẩn bị đi rửa bát.
Hàn Thành giúp cậu dọn bàn, vào phòng bếp, cùng rửa bát với cậu.
"Cậu đã nghĩ xong chưa? Đêm nay tôi có thể lên xe không?" Anh vừa rửa tay vừa hỏi.
Thẩm Tinh Sơ lườm anh một cái: "Cái nồi này còn chưa rửa sạch anh đã bắt đầu hỏi chuyện lái xe, anh thật đúng là ấm no sinh dâʍ ɖu͙ƈ mà."
"Tôi đã nấu cho cậu ăn no rồi, cậu cũng nên cho tôi 'ăn' chứ?" Hàn Thành nói đúng lý hợp tình.
Thẩm Tinh Sơ xoay người đặt lên tay anh đĩa trái cây: "Ăn chưa no thì ăn thêm chút trái cây, toàn nghĩ mấy chuyện đâu đâu."
Hàn Thành cầm lấy đặt qua một bên: "Ăn trái cây cái gì, cậu tú sắc khả xan () như vậy, đương nhiên là 'ăn' cậu mới thích hợp."
() raw là 秀色可餐, ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm.
Thẩm Tinh Sơ bày ra vẻ mặt ghét bỏ: "Tôi sợ anh ăn không nổi."
"Vậy cậu ăn, cậu ăn gà."
Thẩm Tinh Sơ xoay người đi đến nhéo anh một cái: "Anh có thể 'lái xe'!"
Hàn Thành vừa cười vừa né, ôm vai cậu: "Quyết định vậy đi, đêm nay ăn gà, đại cát đại lợi, đến lúc đó tôi sẽ cổ vũ cho cậu, tính cả những lần trước thì hôm nay có ba lần nhỉ."
"Nhiều vậy!" Thẩm Tinh Sơ sửng sốt: "Nhiều nhất là hai lần thôi, ba lần thì nhiều quá."
"Cậu cũng không cần lái, chỉ cần nằm, sợ cái gì."
Thẩm Tinh Sơ:......
"Tôi sợ anh 'lái xe' quá mất sức, một xe hai mạng!"
"Không thể nào." Hàn Thành khinh thường nói: "Ba lần chứ có phải lần đâu mà sợ mệt? Cậu đang xem thường 'tài xế' của mình?"
lần!!!
Thẩm Tinh Sơ nhìn anh, cảm thấy người này hẳn là không cần thận nữa!
Con người táo bạo biết bao, ước mơ không có điểm dừng chút nào!
Người đàn ông này, tên anh là 'không biết trời cao đất dày'!
"Được rồi, cậu đi tắm đi." Hàn Thành cầm cái bát trong tay cậu, hôn lên mặt cậu một cái: "Phần còn lại tôi rửa giúp cậu."
Thẩm Tinh Sơ nghe lời, liền rửa sạch bọt xà phòng rồi lau tay.
Cậu đi ra ngoài mấy bước rồi lại đột nhiên nghĩ đến gì đó liền quay lại, nhìn bộ dạng chăm chú rửa bát của Hàn Thành, lặng lẽ đi đến, luồn tay vào trong quần áo của Hàn Thành.
Hàn Thành đột nhiên bị tập kích, theo phản xạ quay đầu lại, liền nghe được tiếng cười giòn giã của Thẩm Tinh Sơ.
Anh đang định nói thì Thẩm Tinh Sơ nhanh chóng vòng tay ôm cổ anh, hôn lên môi anh một cái, nhẹ nhàng nói: "Đừng nóng giận, vừa rồi tôi mới nghĩ đến trò đùa dai này nên muốn chơi cùng anh một chút."
"Chơi vui không?" Hàn Thành hỏi cậu.
Thẩm Tinh Sơ lắc đầu với vẻ mặt vô tội.
Hàn Thành nhìn vẻ mặt như tiểu bạch hoa của cậu, bất đắc dĩ nhéo mặt cậu: "Sao tay lại lạnh như vậy?"
"Lúc nãy rửa tay dùng nước lạnh nên vậy, tôi đi được một đoạn liền nhớ ra điều này nên mới quay lại trêu anh một chút."
"Ngốc nghếch." Hàn Thành gõ nhẹ lên đầu cậu: "Chuyện này mà cũng đem khoe được."
Thẩm Tinh Sơ rụt tay lại xoa nhẹ lên đầu mình, thầm nghĩ chẳng phải do anh không chú ý sao.
"Giờ tôi đi thật đây, anh cứ từ từ mà rửa bát."
"Đi đi, tự mình tắm rửa sạch sẽ."
"Sau đó làm món ăn trên đường của anh." Thẩm Tinh Sơ nói tiếp.
"Tôi nhất định sẽ chậm rãi nhấm nháp." Hàn Thành cười nói.
Thẩm Tinh Sơ nhăn mũi, xoay người đi ra ngoài.
Đường núi buổi đêm, quả nhiên Hàn Thành chậm rãi nhấm nháp 'món khuya' của mình đúng như lời anh nói.
Thẩm Tinh Sơ đã lên xuống núi lần, cảm thấy thực sự rất mệt, nằm im trong ngực Hàn Thành, nhắm mắt không chịu đi tắm rửa.
"Để sáng mai đi." Cậu ôm Hàn Thành không buông tay: "Tôi mệt lắm, muốn ngủ."
Hàn Thành nghe vậy, chỉ đành ôm chặt cậu rồi tắt đèn, hôn lên mặt cậu: "Vậy thì ngủ ngon."
Thẩm Tinh Sơ "ừm" một tiếng, lại ngẩng mặt lên, nhẹ giọng nói, "Lại hôn một cái nữa."
Hàn Thành bật cười, vô thức ôm cậu càng chặt hơn, cúi đầu tinh tế hôn lên má cậu mấy cái.
Thẩm Tinh Sơ lúc này mới hài lòng, từ từ chìm vào giấc ngủ.
_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Lần này Tinh Tinh đến quán bar là có mục đích khác, về phần Nghiêm Gia Ngọc, cậu ta chỉ như một tách trà cùng đồ ăn kèm, không cần quá để ý ~
【Tiểu kịch trường】
Hàn Thành: Cậu cho rằng sau khi tôi mất mặt như vậy sẽ thông cảm cho cậu sau? Không, tôi muốn đạt được niềm vui trên nỗi đau của cậu, mọi người cùng nhau mất mặt nào, tuẫn tình đi bảo bối!
Tinh Tinh: Anh xong đời rồi!
Năm phút sau:
Hàn Thành: trạm không gian đủ không? Nếu không, tôi có thể tặng thêm.
Hàn Thành: Mấy món này có hợp khẩu vị cậu không? Nếu không hợp thì để tôi làm món khác.
Hàn Thành: Để tôi rửa bát cho!
Tinh Tinh:..... Đây là 'muốn đạt được niềm vui trên nỗi đau của người khác' trong truyền thuyết sao?
Tinh Tinh: Thực sự khiến người ta vui vẻ nha ~