Âm thanh chói tay lại phát ra từ bên trong, cậu quay người muốn tiến vào lại bị hắn ngăn lại. Cậu nhìn hắn khó hiểu:" Không phải anh đến cứu người sao? Sao còn không mau vào, coi chừng người đó chết rồi anh hối hận cũng không kịp đâu" cậu nắm tay hắn nhanh chóng kéo hắn vào. Bên trong tối đen không thấy gì, điều lạ là đôi mắt bí ẩn của cậu lại phát sáng trong bóng tối.
Cậu thấy rõ những thứ xung quanh, lần theo con đường mà đến nơi có ánh đèn, đập vào mắt cậu là những xác chết nằm trên mặt đất có thể bị cắt lìa. Hắn nhanh chóng che đôi mắt của cậu nhưng muốn rồi cậu đã nhìn thấy, hắn nhìn xung quanh tìm kiếm tên phản bội kia.
Nhưng không hề có, cậu đưa tay gỡ tay hắn ra khỏi mắt mình quan sát xung quanh. Cậu tiến đến bức tường trong khuất đưa tay lên một cánh cửa mở ra ngay bên tay trái cậu, nhìn xuống phía dưới tối đen không thấy dài. Cậu nghi hoặc nhìn nó, gì đây cậu dưới đó hơn như có thứ gì đó rất kinh tởm.
Cậu quay người nhìn hắn nói:" Ở dưới một thứ kinh tởm" giọng nói của cậu cùng ánh mắt tràn đầy đủ chán ghét. Hắn có chút ngạc nhiên khi thấy được biểu cảm này của cậu, hắn tiến đến nhìn vào cánh cửa kia tối đen phía dưới part ra những âm thanh không rõ ràng.
Cậu nhích ra xa cánh cửa ánh mắt có chút ghét bỏ:" Anh đi cùng tôi xuống dưới đó không?" Dù không muốn cậu vẫn phải xuống đó cứu người. Hắn lẳng lặng nhìn cậu gật đầu, kiềm nén sự kinh tởm cậu đi xuống phía dưới.
Âm thanh càng lúc càng rõ ràng, ánh mắt của cậu càng lúc càng tối đi khuôn mặt vô cảm. Một cánh cửa tia sáng chiếu qua cửa kính nhìn thấy bên trong.
Một đám đàn ông trên giường đang làm tình với một kẻ mảnh khảnh trên giường, cậu vô cảm nhìn bọn chúng, kẻ nắm trên giường luôn phát ra tiếng kêu ái muội làm cho cậu chán ghét vô cùng.
Hắn có chút không vừa mắt với cảnh này, nhẹ nói với cậu:" Nếu không muốn thì đừng nhìn" cậu lập tức nhắm mắt lại, một thứ gì đó được đeo vào tai cậu không nghe được bất cứ âm thanh nào cả. Mắt cũng bị thứ gì đó che đi :" Này!! Sao anh lại che mắt tôi" hắn không trả lời dù có trả lời câu cũng sẽ không nghe hắn nói gì.
Hắn nhanh chóng vào sử ký máy tên trên giường, tên phản bội Liên Khả cầm súng chĩa vào hắn nói:"Ai đây~ không phải lão đại đây sau hôm nay là ngày gì mà ngài lại đến chỗ tôi thế" Liên Khả đưa mắt nhìn kẻ nắm trên giường khắp người đầy t d kia cười nói:" Không lẽ lão đại có hứng thú với đồ chơi của bọn này sao?" Hắn mặt vô cảm nhìn Liên Khả, Liên Khả nhìn bộ mặt của hắn gầm lên:" Tư Lý ngươi biết bộ mặt đó của người làm cho ta chán ghét người đến nhường nào không" Liên Khả như muốn hét vào mặt hắn.
Hắn không trả lời chỉ hỏi một câu:" Ngươi vì sao lại giết đồng đội của mình" một câu làm cho Liên Khả mở to mắt nhìn hắn.
" HAHAHAHA NGƯƠI TƯ LÝ NGƯƠI ĐẾN ĐÂY CHỈ VÌ MỘT MẠNG CHÓ CỦA THUỘC HẠ NGƯƠI SAO, NGƯƠI ĐỪNG LÀM TA CƯỜI" Liên Khả cuối như điên khi hắn đến đây hỏi một câu duy nhất.
" Tên đồng đội mà ngươi nói hắn hết giá trị đối với ra rồi, hắn cũng không còn thứ gì ta có thể lợi dụng cả. Tên đó chỉ là món đồ bị vức đi thôi" Liên Khả điên cuồng cười. Tư Lý ánh mắt ảm đạm nhìn hắn" Liên Khả một kẻ giết đi đồng đội vì hết giá trị lợi dụng thì một khác gì rác rưởi cả" một phát súng nổ lên nhắm thẳng vào đỉnh đầu của Liên Khả.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, kẻ trên giường đưa mắt nhìn hắn bằng ánh mắt say mê. Hắn không quan tâm đến những thứ khác hắn rồi đi dẫn theo cậu rời đi.
Ra khỏi đó hắn thảo những thứ hắn che đi của cậu, cậu thấy được ánh sáng đưa mắt nhìn hắn:" Cứu người được không?" Hắn nhìn cậu nói:" Chết rồi"
Cậu không nói gì giờ mới nhớ ra bánh của cậu đâu rồi đưa mắt nhìn xung quanh cười cùng cũng tìm được bánh, cậu nắm lấy tay hắn kiếm một chỗ nào đó ngồi ăn bánh cùng nhau.
Cậu mở hộp bánh ra ăn một muỗng vị ngọt hòa tan trong miệng, múc một muỗng đến trước miệng hắn ánh mắt to tròn nhìn hắn cười nói:" Ah~" Hắn mỉm cười nhìn cậu ăn một miếng ngọt thật.
Thuộc hạ của Tư Lý khi thấy cảnh này có chút không thể tin được, bọn họ có phải là mắt bọn họ có vấn đề không sao lại thấy một con thú hoang dã mệnh danh vô cảm bây giờ lại cười nói vui vẻ với người con trai bên cạnh.
Triệu Tính trong thuộc hạ của Tư Lý ngầm suy đoán:" Nếu không làm thì có những lúc lão đại thất thần, không lẽ lão đại nhớ đến người con trai bên cạnh"
" Cậu nói đúng nha A Tính, tôi thường thấy lão đại nhìn ra cửa sổ thẫn thờ như nhớ tới ai vậy" Tô Bảo giọng nói tinh nghịch nói
" Nhưng tôi lại không thấy được rõ khuôn mặt người mà lão đại mong nhớ ngày đêm nha" Tân Sơn núp phía sao bụi rậm nhỏ giọng nói
" Đúng rồi, người kia đang đưa lưng về phía chúng ta đương nhiên sẽ không thấy mặt rồi" Tô Bảo cười ha hả
" Này nha!! không được cười tôi" Tân Sơn nhéo mặt Tô Bảo đang cười ha hả kia không chút lưu tình.
" Im lặng, không thôi lão đại nghe thấy" giọng nói có chút âm u từ phía sao vang lên Trình Đăng ở phía sau họ nhắc nhở.
" Đăng lần sao đừng có xuất hiện như vậy được không cậu làm tôi giật mình đó" Tân Sơn liếc Trình Đăng một cái, Trình Đăng gật đầu như đã hiểu.
" Tôi về đây" Thanh âm trong trẻo từ xa vang lên gây sự chú ý của người đang núp sau bụi rậm kia, bốn người nhìn nó phật ra âm thanh ấy chợt cứng người.
Gì vậy? Thiên thần à? Không phải nhìn lại thì người đó đang tạm biệt lão đại nhà mình mà không lẽ là đại tẩu!! Lão đại cũng tha ghê gớm kiểm được một đại tẩu đẹp như thiên thần vậy.
người trong lòng không khỏi cảm thán lão đại nhà mình, lão đại thật sự ghê gớm giàu một đại tẩu sau lưng họ.
Triệu Tính nhìn lão đại đi về phía mình:" Đi thôi, lão đại thấy chúng ta rồi" người kia giật mình đứng dậy khỏi bụi rậm nhìn về phải lão đãi.
Tâm trạng của lão đại hôm nay tốt nhỉ? Chắc là mối gặp đại tẩu xong nên tâm trạng mới vui như vậy.
Chứ thường ngày luôn trưng cái bộ mặt than cho họ xem, chán chết rồi.
____________________________________________________________________________
Trời đất chap này tui viết dài đó nha, đọc like và cmt cho tui nèo :