Thẩm Lạc nhìn bọn đứa bé kém tuổi mình nói:" Mấy đứa tên gì"
" Khiên Ngưu"
"Mạt Mạt"
" Ngọc Vy"
" Từ Trạch"
Từng đứa một nói tên của mình giọng điệu khác với khi nói chuyện cùng Bảo Kim, Thẩm Lạc không để tâm chuyện này:" Nghĩ ngơi đi, mai sẽ là một ngày mệt mỏi đấy"
Nói xong Thẩm Lạc quay về nơi của cậu, ngồi bên cạnh giường chăm sóc cậu.
Ở một nơi trong căn cứ ba thân ảnh ngồi xung quanh cái bàn ở trong phòng.
" Ngày mai chắc là vui lắm nhỉ" Ai đó nói với chất giọng hí hửng.
" Đồ ngốc, ngày mai chúng ta sẽ gặp được ngài ấy" Một giọng trách móc.
" Nghĩ ngơi ngày mai chúng ta sẽ được nhìn thấy được người ấy trong suốt khoảng thời gian xa nhau" Giọng nói trầm ấm cất lên.
" Có lẽ thời gian nó trôi nhanh nhỉ, cái thứ vào năm ấy tôi vẫn còn giữ đây này" Ai đó nói với giọng có chút buồn rầu.
'' Nó là thứ cần thiết cho chúng ta sau này à không nhanh thôi chúng ta sẽ cần đến nó" Giọng nói trầm ấm lại cất lên.
Sáng hôm sau tại căn cứ, các thủ lĩnh đã trở về những thành viên rất nhanh đã tập hợp đầy đủ để chuẩn bị chào mừng thủ lĩnh về. Nhưng sau lại có thêm một người nữa vậy?
Các thành viên thắc mắc nhìn người đàn ông mái tóc vàng kia, có chút không khó hiểu. Mạc Nhiên, Cố Hy, Quả Tuấn nhìn thấy người đó cũng không có gì ngạc nhiên vì họ đã từng gặp người đó rồi. Theo chỉ dẫn của cậu mà tìm đến người đó.
Trương Triết nhìn xung quanh hắn muốn tìm cậu, phóng tinh thần lực quan sát xung quanh nhưng không tìm thấy cậu. Hắn đứa tay lên trán xóa thái dương hắn quên là cậu có thể ẩn khí tức của mình đành phải hỏi người trong căn cứ vậy.
Chí Hạo luôn chú ý đến hắn y không thể để con người này cư nhiên như vậy mà đi gặp Nguyệt Tử được, y phải theo sát hắn ta.
Tô Bảo cùng Triệu Tính đã đứng đó để chào đón các anh về, nhưng hai người thắc mắc sao không thấy Bảo Kim ở đâu nhìn sắc mặt của các anh cũng không tốt lắm nên im lặng không nói gì.
Tân Sơn cùng Ân Ngọc ở viện nghiên cứu để chế tạo thuốc gì đó nên không có ở đây, còn Ái Liên đã đi theo Linh Ly đến chỗ của Trình Đăng đang huấn luyện không biết có phải ông trọ sắp xếp hay không ba người Mạc Nhiên được gọi đến chỗ của Trình Đăng để huấn luyện.
Ở phòng nghiên cứu Tân Sơn và Ân Ngọc đang nghiên cứu ai thứ chất đen mà cậu mang đến thứ này dai như đỉa ấy, khó mà tiêu diệt được nó hai người cố hết sức để phân tích nó. Còn cậu đã đi từ lúc nào rồi, cậu phải đến nơi mà Thẩm Lạc an bài cho lũ trẻ ấy nữa chứ.
Khi đến nơi cậu đã thấy Thẩm Lạc đang dẫn tụi nhỏ ở phía sau hướng đến khu huấn luyện cho thành viên tinh anh, cậu cũng thấy được mấy đứa nhỏ ấy cũng khác biệt với những đứa khác cũng không ngăn lại mà ở phía sau đi theo.
Ở khu huấn luyện đông người kia bao gồm cả nhóm Mạc Nhiên đang kiểm tra thể lực bài kiểm tra cho Triệu Tính lập ra và Trình Đăng thực hiện nó. Đã giờ trôi qua họ vẫn chạy xung quanh khu sân huấn luyện ai ai cũng đều mệt lữ không còn sức lực nhưng vẫn cấm đầu chạy, Ái Lan cùng Linh Ly ở bên cạnh của Trình Đăng không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này. Bọn họ đang cố gắn để mạnh hơn.
đứa bé kia ở một bên quan sát những người đang chạy vòng khu huấn luyện bọn chúng có chút hâm mộ những giới kia à không ba người đang chạy một cách bình thường trong những thành viên đang dần kiệt sức kia.
Cậu cũng quan sát ở một nơi không ai thấy được nhìn ba người kia cậu nở một nụ cười đúng thật bọn họ mạnh lên rồi nhỉ, cậu có chút muốn đấu với bọn họ rồi.
Thẩm Lạc nhìn những con người thở gấp vì mệt kia không một tia cảm xúc, một mảnh giấy xuất hiện trước mắt cậu " Làm theo những gì những người kia làn tiếp theo" Thẩm Lạc nghiêm tục nhìn những người kia thấy họ đã dừng lại và đang xếp hàng để hít đất cậu nhanh chóng nói với đứa trẻ kia.
" Bài tập đầu tiên hít đất cái nhớ khởi động trước" Thẩm Lạc lạnh nhạt nói đây là Nguyệt Tử yêu cầu nên cậu không thể không làm " Nhớ quan sát chúng nhé" đó là câu cười của lá thư.
đứa trẻ nhanh chóng khởi động rồi cũng hít đất cái, những thành viên cùng để ý thấy đứa trẻ đó có chút ngạc nhiên nhưng lực chú ý của họ lại dán lên người của Thẩm Lạc cậu ta đang đọc thứ gì đó thì mắt trở nên âm hiểm quả thật những đứa trẻ bây giờ thật sự là mối nguy hiểm tiềm tàng mà.
Thời gian trôi qua cái hít đất những thành viên và bọn trẻ cũng đã làm xong, mọi người có chút kinh ngạc khi đứa trẻ kia lại hít đất được cái. Nhìn đứa trẻ cũng không mất sức là mấy, Thẩm Lạc tiến đến chỗ của Trình Đăng ở trên cao đang đứng đưa cho Trình Đăng lá thư.
Mọi người ở phía dưới tò mò muốn xem đó là gì mà khuôn mặt Trình Đăng lại thay đổi sắc mặt như vậy, Trình Đăng nhìn bức thư rồi nhìn Thẩm Lạc nói:" Là thật?" Thẩm Lạc gật đầu:" Nhanh đi chúng cần phải thực chiến"
Trình Đăng:" Mạc Nhiên, Cố Hy, Quả Tuấn ba người từ bây giờ sẽ chịu trách nhiệm huấn luyện những đứa trẻ của người nắm quyền trong căn cứ" Khi nghe đến ' Người nắm quyền trong căn cứ' thì có chút giật mình.
Cả ba người nhìu mày như muốn phản bát thì Thẩm Lạc đã nhìn bọn họ, cả ba người cứng người nhìn Thẩm Lạc lúc nãy không nhìn nhưng khi nhìn Thẩm Lạc sau họ lại nhớ đến chị ấy chứ. Không lẽ là ngài ấy đã tìm được và đang lên kế hoạch cho chuyện gì sao?
Cả ba im lặng Thẩm Lạc nhìn ba người đúng như những gì cậu đã ghi bọn họ đã dừng việc phản bát khi nhìn thấy Thẩm Lạc.
Có lẽ những người này quen biết mẹ của mình.
Ba người rồi hàng đến chỗ của đứa trẻ kia, nhìn bọn chúng trong thật nhỏ bé lại có thể làm những chuyện như chiến đấu. Cố Hy nhìn Khiên Ngưu cười nói:" Nè nè!! Muốn đấu với anh không?" Khiên Ngưu ngạc nhiên nhìn Cố Hy mắt sáng lên hớn hở đáp:" Dạ"
Hai người ra một góc để chuẩn bị trận đấu.
" Đấu thôi" Quả Tuấn nhìn Mạt Mạt nói. Mạt Mạt theo sao Quả Tuấn vui vẻ đáp:" Vâng "
" Đi thôi" Câu ngắn gọn của Mạc Nhiên với Ngọc Vy, Ngọc Vy đi đến chỗ tập.
Chỉ còn lại Từ Trạch, nhìn bạn mình được dẫn đi còn mình ở lại có chút khó chịu nó cũng muốn đánh một trận với người lớn hơn nó.
Nó nhìn Thẩm Lạc đang xem một sắp giấy trên tay nói:" Tôi không có người huấn luyện à?" Thẩm Lạc nhìn nó:" Lần sao dùng kính ngữ, người huấn luyện của em không rảnh rỗi như những người khác đâu người đó sẽ tới thôi. Em cũng nên chuẩn bị tinh thần để đối đầu với người đó đi"
Từ Trạch ở cạnh Thẩm Lạc nhìn bạn mình đang chiến đấu hăng sai, nó cũng muốn thử cảm giác ấy.
Cuộc chiến cũng kết thúc cả ba bọn nhỏ đều thua nhưng bọn chúng đã có thêm kinh nghiệm trong việc chiến đấu.
" Này!! Từ Trạch người huấn luyện của cậu đâu ?" Mạt Mạt đến trước mặt của nó hỏi.
" Không biết" một câu trả lời lạnh nhạt.
Ba đứa này đã quen với tính cách của Từ Trạch nên cũng biết bây giờ Từ Trạch đang muốn thực chiến với người huấn luyện kia như thế nào.