Gần chín giờ tối, ông Tô và Tô Mộ Nghiên rời khỏi nhà ông Lý.
Ông Lý vừa tiễn hai ông cháu Tô Mộ Nghiên thì liền gọi Thái Văn Kỳ vào phòng nói chuyện.
“Quan hệ giữa cháu và cô bé Mộ Nghiên kia có vẻ không được tốt cho lắm nhỉ?” Ông Lý hỏi Thái Văn Kỳ, Thái Văn Kỳ liền đáp: “Mối quan hệ giữa cháu và Tô Mộ Nghiên rất bình thường, chỉ là chưa thân quen cho lắm mà thôi.”
Ông Lý không hoàn toàn tin vào câu trả lời của Thái Văn Kỳ nhưng cũng không gặng hỏi nữa.
Thái Văn Kỳ đang tưởng rằng cuộc nói chuyện đã có thể kết thúc ở đây thì lại nghe ông ngoại nói: “Con mắt nhìn người của ông rất tốt, ông có thể nhìn ra rằng cô bé Mộ Nghiên kia là một người tốt bụng, ông rất có thiện cảm với cô bé đó.
Hơn nữa Mộ Nghiên còn là cháu gái của bạn ông, vì vậy ông mong cháu ở trường có thể chú ý đến con bé hơn.”
Thái Văn Kỳ không thể từ chối nên đành miễn cưỡng đồng ý: “Vâng, cháu sẽ chú ý đến cậu ấy.”
Sáng hôm sau.
Tô Mộ Nghiên bị hệ thống gọi dậy: [Ký chủ, cô mau dậy đi kẻo trễ học.]
Tô Mộ Nghiên còn đang mê man bỗng nhiên lại bị đánh thức bởi giọng nói của hệ thống.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra thì cảm thấy đầu mình đau điếng, đến lúc ngồi dậy thì cảm thấy hơi choáng váng, đưa tay lên sờ trán thì thấy trán nóng bừng bừng.
Tô Mộ Nghiên biết chắc chắn mình sốt rồi.
Mà sốt thì nên nghỉ ngơi nên Tô Mộ Nghiên lại nằm xuống giường.
Tuy nhiên hệ thống không để cho cô yên: [Ký chủ, cô mau dậy đi học.]
“Tôi sốt rồi, cần được nghỉ ngơi, chốc nữa tôi sẽ nhờ người xin nghỉ học.” Tô Mộ Nghiên uể oải nói.
Hệ thống lại phản đối: [Ký chủ không được nghỉ, cô cần làm nhiệm vụ.]
“Tôi đã vất vả từ khi khai giảng đến giờ rồi, nghỉ một ngày thì có làm sao chứ? Tôi nghỉ một ngày thì cái tên chết tiệt Thái Văn Kỳ kia cũng không cưa đổ được Tuyết Sam đâu.”
[Cô có thể nghỉ phép, nhưng hôm nay thì không được.]
Tô Mộ Nghiên nhíu mày: “Tại sao?”
[Tại vì theo cốt truyện, hôm nay vào tiết thể dục Hà Tuyết Sam sẽ bị ngã, Thái Văn Kỳ sẽ đưa cô ấy đến phòng y tế, vì thế tình cảm của Hà Tuyết Sam dành cho Thái Văn Kỳ sẽ tăng lên.
Mà ký chủ cần phải ngăn chặn điều đó, cho nên hôm nay ký chủ không thể nghỉ học.]
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì tức lộn ruột: “Cái tên chết tiệt Thái Văn Kỳ, hôm nào không ra tay lại ra tay vào đúng ngày bà đây bị ốm!” Tô Mộ Nghiên còn muốn chửi thêm, nhưng vì quá mệt mỏi nên chỉ mắng được một hai câu thì đã không còn sức lực.
Cuối cùng cô vẫn phải gắng gượng mà rời khỏi giường.
Đến lúc xuống nhà ăn sáng, ông nội cũng nhận ra tình trạng sức khỏe không tốt của cô.
Ông hỏi han hai ba câu rồi nhắc nhở Tô Mộ Nghiên chú ý sức khỏe.
Đến lúc ông và Tô Mộ Nghiên vừa ăn sáng xong thì quản gia đi đến báo tin: “Thưa ông chủ, cậu Thái Văn Kỳ đã đến để đưa cô Mộ Nghiên đi học.”
Tô Mộ Nghiên nghe thấy vậy thì mới nhớ ra chuyện hôm qua.
Ông nội và ông Lý đã quyết định để cô và Thái Văn Kỳ đi học chung, cho nên hôm nay cô thật sự phải đến trường với Thái Văn Kỳ.
Tô Mộ Nghiên không muốn nhưng cũng chẳng làm được gì, đành phải chào ông nội rồi xách cặp ra ngoài cổng để cùng Thái Văn Kỳ đi học.
Lúc cô ra ngoài cổng thì Thái Văn Kỳ đang đứng chờ ở bên ngoài xe.
Cô đi lướt qua anh rồi rất tự nhiên mà mở cửa rồi lên xe, còn anh sau đó cũng không nói gì mà lên xe theo.
Hai người ngồi trong xe cũng không nói chuyện, chỉ coi nhau như không khí.
Lúc đi được một đoạn đường, Tô Mộ Nghiên liền nhờ chú tài xế chốc nữa dừng xe ở quán trà sữa gần cổng trường để cô xuống xe.
Tô Mộ Nghiên không muốn người trong trường nhìn thấy mình đi chung với Thái Văn Kỳ, mà Thái Văn Kỳ cũng không muốn bị người khác nhìn thấy mình đi chung với Tô Mộ Nghiên.
Ngồi trong xe được một lát, Tô Mộ Nghiên lại cảm thấy cơ thể mệt mỏi hơn.
Đầu óc cô choáng váng, lại cảm thấy hơi buồn ngủ, hai mắt cô bắt đầu lờ đà lờ đờ.
Thái Văn Kỳ vô tình nhìn gương chiếu hậu thì thấy được sắc mặt thiếu sức sống của Tô Mộ Nghiên.
Hàng mi cong dài của cô từ từ cụp xuống, đầu cô cũng bắt đầu gật gà gật gù.
Bỗng nhiên, Tô Mộ Nghiên bất ngờ thiếp đi, cơ thể ngả về phía Thái Văn Kỳ.
Thái Văn Kỳ nhìn qua gương chiếu hậu thấy Tô Mộ Nghiên ngả về phía mình nhưng không kịp đỡ.
Thế là người cô ngã nằm xuống ghế, còn đầu cô thì ngã lên đùi của anh.
“Bịch” Đầu va chạm với đùi, Tô Mộ Nghiên cảm nhận được cơn đau nên tỉnh lại.
Đùi của Thái Văn Kỳ cũng bị đập đau nên anh nhíu mày, tức giận nói: “Tô Mộ Nghiên, cậu ngồi dậy cho tôi.”
Tô Mộ Nghiên tỉnh lại nhưng vẫn còn mơ màng, sau khi nghe thấy giọng nói của Thái Văn Kỳ thì mới tỉnh táo hoàn toàn.
Nhận ra mình đang gối đầu lên đùi của Thái Văn Kỳ, Tô Mộ Nghiên liền vội vàng ngồi dậy, trong lòng cảm thấy xấu hổ không thôi.
Nhưng vì đã quá mệt mỏi nên sự xấu hổ cũng nhanh chóng tan biến, thay vào đó là cảm giác vô cùng khó chịu trong người.
Không lâu sau xe cũng dừng lại ở trước quán trà sữa, Tô Mộ Nghiên liền chào chú tài xế rồi xuống xe để đi bộ đến trường.
Thái Văn Kỳ thấy Tô Mộ Nghiên chào chú tài xế nhưng lại coi anh như không khí thì không khỏi bực mình.
Nhớ đến hôm qua ông ngoại bảo rằng Tô Mộ Nghiên là người tốt, Thái Văn Kỳ lúc đó còn cảm thấy thật nực cười.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Thái Văn Kỳ nhớ ra rằng từ trước đến nay anh chưa thấy cô làm việc xấu bao giờ.
Bình thường ở lớp Tô Mộ Nghiên luôn hòa đồng với bạn bè, lễ phép với thầy cô, vừa rồi cô cũng rất lễ phép với chú tài xế.
Thái Văn Kỳ nghĩ đi nghĩ lại thì dám khẳng định rằng duy chỉ khi đối mặt với anh thì Tô Mộ Nghiên mới có thái độ đáng ghét.
Hừ!
Xem ra là cô vô cùng ghét anh.
Trùng hợp!
Anh cũng rất ghét cô.
Sau khi đến trường, Tô Mộ Nghiên liền ngồi xuống chỗ ngồi rồi gục mặt xuống bàn.
Cậu bạn Lâm Tấn Lam ngồi bên cạnh thấy vậy thì liền hỏi han cô, cô chỉ nói là mình hơi mệt rồi không trả lời nữa.
Vào giờ học, Tô Mộ Nghiên vẫn có thể gắng gượng nghe giảng và ghi bài.
Tới giờ ra chơi Hà Tuyết Sam đến rủ cô ra ngoài nhưng cô bảo mình mệt, Hà Tuyết Sam liền ngồi bên cạnh hỏi han, trò chuyện với cô.
Đến giờ cơm trưa, Tô Mộ Nghiên thật sự không chịu nổi nữa.
Cô không muốn xuống canteen ăn trưa mà chỉ muốn nằm nghỉ, Hà Tuyết Sam liền bảo rằng cô nên về nhà nghỉ ngơi.
Tô Mộ Nghiên đương nhiên muốn về lắm, nhưng vì tiết thể dục chiều nay Thái Văn Kỳ sẽ có cơ hội tiếp cận Hà Tuyết Sam nên Tô Mộ Nghiên không thể về nhà được.
Hà Tuyết Sam không khuyên được Tô Mộ Nghiên về nhà thì liền đưa cô xuống phòng y tế nghỉ ngơi, sau đó lại xuống canteen mua cho cô ít đồ ăn nhẹ.
Tô Mộ Nghiên thật sự cảm động trước sự chăm sóc của Hà Tuyết Sam.
Cô thầm nhủ mình phải bảo vệ cho Hà Tuyết Sam thật tốt.
Đến giờ vào lớp buổi chiều, Tô Mộ Nghiên lại lên lớp học.
Mặc dù vừa rồi đã nằm nghỉ ở phòng y tế và uống thuốc nhưng cô vẫn không cảm thấy đỡ mệt hơn là bao.
Đến giờ thể dục, dù Hà Tuyết Sam đã ngăn cản nhưng Tô Mộ Nghiên vẫn cố gắng xuống sân.
Thầy thể dục sau khi để cả lớp tập bài thể dục chung thì liền cho cả lớp chạy bộ quanh sân thể dục.
Tô Mộ Nghiên nghe thấy từ “chạy bộ” thì chỉ muốn nằm xuống ngất ngay tại chỗ.
Cô thật sự đã quá mệt mỏi rồi!
Theo như nguyên tác, chốc nữa khi đang chạy bộ thì Hà Tuyết Sam không may bị vấp ngã.
Nam chính Thái Ngạn Nhân vội vàng chạy tới để đưa Hà Tuyết Sam đến phòng y tế nhưng không kịp, Thái Văn Kỳ đã nhanh hơn nam chính một bước.
Anh đã chạy về phía nữ chính đầu tiên, sau đó cõng cô xuống phòng ý tế.
Còn Nam chính Thái Ngạn Nhân vì chậm chân nên chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn Hà Tuyết Sam từ phía sau.
Trước kia Tô Mộ Nghiên đọc đến đoạn này thì tức không chịu nổi.
Bây giờ cô quyết không thể để cho Thái Văn Kỳ chạm được vào Hà Tuyết Sam.
Tô Mộ Nghiên vốn muốn chạy ngay bên cạnh Hà Tuyết Sam để bảo vệ cô ấy, nhưng vì vị trí của Hà Tuyết Sam ở trước cô khá xa nên cô không đuổi theo được,
Lúc Tô Mộ Nghiên chạy được hơn nửa vòng sân, nam chính Thái Ngạn Nhân đã chạy xong một vòng.
Thầy thể dục bảo con trai phải chạy năm vòng sân nên Thái Ngạn Nhân vẫn phải chạy tiếp.
Đến lúc chạy đến gần Tô Mộ Nghiên thì anh thả chậm tốc độ lại, sau đó từ từ đến gần rồi hỏi cô: “Cậu có ổn không?”
Thái Ngạn Nhân thấy sắc mặt Tô Mộ Nghiên không tốt nên mới hỏi.
Dù gì cũng là bạn cùng lớp, lại cùng chung một CLB, hơn nữa Tô Mộ Nghiên còn là bạn của Hà Tuyết Sam nên Thái Ngạn Nhân cũng chú ý đến cô.
Mà Tô Mộ Nghiên nhìn thấy Thái Ngạn Nhân thì liền vội vàng nói: “Lớp trưởng, cậu phải chú ý Tuyết Sam.
Tớ lo rằng chốc nữa cậu ấy sẽ ngã, cậu nhất định phải để ý đến cậu ấy đấy!”
Thái Ngạn Nhân nghe vậy thì ngơ ngác mất vài giây rồi bật cười.
Rõ ràng anh hỏi Tô Mộ Nghiên có ổn không, vậy mà Tô Mộ Nghiên lại bảo anh chú ý đến Hà Tuyết Sam.
Thật là kỳ lạ!.