Tô Mộ Nghiên cố nín cười rồi nói: “Xin lỗi nhé, tôi thật sự không cố ý.”
Thái Văn Kỳ nghe thấy lời xin lỗi cùng điệu bộ nín cười của Tô Mộ Nghiên thì lại tưởng rằng cô cố tình.
Biểu cảm trên gương mặt anh cũng vì vậy mà trông càng hung dữ, đáng sợ.
Tô Mộ Nghiên bắt đầu cảm thấy mùi nguy hiểm thì hơi hoang mang, liền nhanh chóng nói: “Tôi thật sự không cố ý đâu.
Bây giờ để tôi lau ghế cho cậu nhé!” Vừa nói Tô Mộ Nghiên vừa lục cặp mình để tìm giấy nhưng không có, vì thế cô đành phải quay lại nhìn Thái Văn Kỳ rồi bảo: “Cậu cho tôi mượn giấy được không, tôi không có giấy.”
Thái Văn Kỳ nghe thấy vậy thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, con nhỏ này rõ ràng là cố tình trêu ngươi mình.
Được lắm!
Thái Văn Kỳ siết chặt bàn tay, thầm nghĩ sẽ cho Tô Mộ Nghiên phải trả giá.
Tô Mộ Nghiên dường như cũng đoán được Thái Văn Kỳ đang có ác ý với mình.
Nhưng sau đó Thái Văn Kỳ chỉ im lặng rồi tự mình lau chỗ ngồi, lau chỗ ngồi xong thì rời khỏi lớp để đi đến nhà vệ sinh lau quần áo, cho nên Tô Mộ Nghiên cũng dần dần không thấy lo lắng rằng Thái Văn Kỳ sẽ gây khó dễ cho mình nữa.
Cho đến buổi chiều lúc tan học, Tô Mộ Nghiên đang thu xếp sách vở chuẩn bị ra về nên không để ý thấy Thái Văn Kỳ vừa bóc kẹo cao su rồi cho vào miệng.
Đến lúc Tô Mộ Nghiên bước ra khỏi lớp cũng không để ý đến Thái Văn Kỳ đang lén đi theo phía sau cô.
Lớp - ở trên tầng ba, khi đi xuống cầu thang có chút khó khăn vì giờ tan học có rất nhiều học sinh cũng vội vàng xuống tầng để ra về.
Cầu thang cũng vì vậy mà rất chật chội, các học sinh phải đứng sát lại gần nhau để đi xuống tầng, cảnh tượng giống y hệt như tắc nghẽn giao thông vào giờ cao điểm.
Trước kia Tô Mộ Nghiên rất ít khi đến trường, có đến trường thì cô cũng có người đưa đón đến tận cửa lớp.
Đến giờ tan học cô lại phải ngồi tại lớp một lúc lâu để chờ người tới đón, lúc đó các học sinh cũng về gần hết rồi nên cô chưa từng gặp phải cảnh tượng chen lấn như lúc này bao giờ.
Vì vậy nên Tô Mộ Nghiên cảm thấy không quen, còn có chút ngột ngạt vì xung quanh có quá nhiều người.
Bỗng nhiên, bạn nữ đi bên cạnh Tô Mộ Nghiên bị đẩy mạnh một cái vào người cô khiến cho cô lảo đảo rồi ngã đổ về phía trước.
Nhưng tưởng rằng cô sẽ bị đập mặt vào lưng của người đi đằng trước, vậy mà một cánh tay từ phía sau đã nhanh chóng luồn qua eo cô rồi kéo cô lại.
Có lẽ vì giật mình nên trái tim Tô Mộ Nghiên bị lỡ mất một nhịp.
Người phía sau vừa kéo cô cũng có phản ứng tương tự.
Sau đó nhận ra bản thân vừa mới luồn tay qua eo Tô Mộ Nghiên để kéo cô lại thì người đó nhíu mày rồi nhanh chóng thu tay lại.
Tô Mộ Nghiên biết mình vừa được giúp đỡ thì liền quay lại để định cảm ơn, nhưng lời cảm ơn chưa được cất lên thì khuôn mặt của Thái Văn Kỳ đã đập vào mắt cô.
Trời ạ! Vậy mà người vừa mới giúp Tô Mộ Nghiên lại là Thái Văn Kỳ.
Lời cảm ơn nhất thời bị nghẹn trong cổ họng của Tô Mộ Nghiên.
Lúc này những bạn học đi phía sau lại lên tiếng thúc giục, bảo những người phía trước mau đi nhanh lên.
Tô Mộ Nghiên lại không muốn làm ảnh hưởng đến người khác nên liền quay mặt về phía trước rồi tiếp tục đi.
Vừa đi, Tô Mộ Nghiên vừa nhớ tới chuyện Thái Văn Kỳ vừa đỡ mình.
Mặc dù rất ghét anh nhưng cô cảm thấy dù sao mình cũng nên cảm ơn anh một câu.
Thế là đến khi đi xuống tầng một, mọi người xung quanh dần tản ra, Tô Mộ Nghiên liền quay lại nhìn Thái Văn Kỳ rồi chân thành nói: “Vừa rồi cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Không ngờ rằng Thái Văn Kỳ nghe vậy thì lại khẽ nhếch mép cười rồi đáp: “Không cần cảm ơn.” Nói xong thì Thái Văn Kỳ liền lướt qua Tô Mộ Nghiên rồi nhanh chóng đi về phía cổng trường.
Tô Mộ Nghiên nhìn theo Thái Văn Kỳ, trong lòng thầm nghĩ: Kể ra cậu ta cũng không xấu xa lắm.
Hôm nay mình giẫm vào giày cậu ta, còn làm rơi kẹo cao su vào ghế cậu ta mà vừa rồi cậu ta vẫn giúp mình…
Tô Mộ Nghiên vừa nghĩ đến đây thì một cô bạn bỗng đi đến bên cạnh cô rồi bảo: “Bạn ơi, tóc của bạn bị dính kẹo cao su kìa.”
“...” Tô Mộ Nghiên nghe xong thì liền đưa tay sờ loạn lên tóc mình.
Cô bạn kia thấy vậy thì liền cầm lấy phần tóc bị dính kẹo cao su của Tô Mộ Nghiên rồi đưa cho cô xem.
May mà kẹo cao su chỉ dính ở phần đuôi tóc, nếu không thể gỡ ra thì cắt một ít tóc đi cũng không sao nên Tô Mộ Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau khi nhớ ra người vẫn luôn đi phía sau mình là Thái Văn Kỳ, Tô Mộ Nghiên liền tức muốn điên lên.
Cái tên chết tiệt! Rõ ràng là cậu ta muốn trả đũa vụ dính kẹo cao su lên ghế đây mà!
Tô Mộ Nghiên cố kìm nén cơn giận rồi cảm ơn bạn nữ vừa rồi giúp cô.
Đợi bạn nữ đó đi mất thì Tô Mộ Nghiên mới lẩm bẩm chửi rủa Thái Văn Kỳ bằng tất cả vốn từ mà cô có.
Đến lúc về nhà, Tô Mộ Nghiên loay hoay ở nhà vệ sinh một lúc thì mới gỡ được kẹo cao su ra khỏi tóc.
Nhưng dù gỡ được kẹo ra rồi thì Tô Mộ Nghiên vẫn không ngừng mắng chửi Thái Văn Kỳ trong lòng.
Sáng hôm sau đi học, Tô Mộ Nghiên vừa đến lớp được một lúc thì Thái Văn Kỳ cũng đến.
Tô Mộ Nghiên ngồi dưới cuối lớp ngẩng đầu nhìn Thái Văn Kỳ thì bắt gặp ánh mắt của anh cũng đang hướng về phía cô.
Hai ánh mắt chạm nhau giống như phát ra tia lửa điện.
Cả hai chỉ chạm mắt nhau một giây nhưng cũng có thể thấy được trong ánh mắt đối phương có bao nhiêu ý thù địch.
Nếu không phải còn đang trong lớp học, nếu hai người không phải bạn cùng lớp, nếu hai người không ngồi cùng một bàn,...!thì có lẽ hai người đã có thể lao vào mắng chửi nhau té tát rồi.
Đến giờ vào lớp.
Tiết đầu tiên là tiết Toán của một cô giáo vô cùng nghiêm khắc.
Tô Mộ Nghiên lấy sách vở ra khỏi cặp thì mới phát hiện: Mình quên mang hộp bút rồi!
Tô Mộ Nghiên đang định xin mượn bút của cô bạn ngồi phía trước thì cô giáo trên bảng bỗng gõ mạnh thước kẻ xuống bàn rồi quát: “Ở trong lớp của tôi không được nói chuyện, không được làm việc riêng, không được quay lên quay xuống, nếu không thì các cô các cậu ra khỏi lớp ngay cho tôi.”
Tô Mộ Nghiên nghe xong lời cô giáo nói thì thật sự không dám gọi bạn học ở bàn trên.
Bởi vì khi người ngồi bàn trên mà quay xuống bàn dưới thì rất dễ bị phát hiện, lỡ bạn ấy quay xuống mà bị cô giáo nhìn thấy thì không phải cả cô và bạn ấy đều sẽ bị phạt sao?
Tô Mộ Nghiên cảm thấy nếu để người khác bị phạt vì mình thì rất áy náy, vì vậy cô cũng không dám gọi bạn bàn trên cho mình mượn bút.
Cô nghĩ bụng một tiết không ghi bài cũng không sao, chốc nữa mượn bút với mượn vở của bạn học để chép lại cũng được rồi.
Tuy nhiên cuộc sống thật chẳng dễ dàng.
Cô giáo dạy Toán bỗng nhiên giao bài tập rồi bảo học sinh làm vào vở, sau đó phải nộp vở để cho cô kiểm tra ngay khi tiết học kết thúc.
Tô Mộ Nghiên nghe xong thì gần như tuyệt vọng, đành phải lén gọi cô bạn bàn trên cho mượn bút.
Nhưng có lẽ cô bạn này rất sợ cô giáo dạy Toán nên Tô Mộ Nghiên gọi hai ba câu mà vẫn không quay lại.
Hết cách, Tô Mộ Nghiên chỉ đành quay sang nhìn Thái Văn Kỳ.
Cô không muốn nhờ vả Thái Văn Kỳ một chút nào, nhưng cô thật sự sợ giáo viên sẽ phê bình rồi có ấn tượng không tốt về cô.
Hơn nữa không làm bài tập trong lớp đương nhiên sẽ bị trừ điểm hạnh kiểm nên Tô Mộ Nghiên đành phải nhờ vả Thái Văn Kỳ.
Cô ngồi nhích về phía anh rồi dùng chân của mình chạm nhẹ vào chân anh.
Thái Văn Kỳ cảm nhận được chân của mình và chân của Tô Mộ Nghiên chạm vào nhau thì nhíu mày.
Tô Mộ Nghiên liền nói nhỏ: “Cậu cho tôi mượn bút với, tôi làm bài tập xong sẽ trả lại ngay.”
Thái Văn Kỳ đã nghe thấy rõ lời Tô Mộ Nghiên nói nhưng anh lại vờ như không nghe thấy.
Tô Mộ Nghiên lại tưởng anh không nghe thấy thật nên liền lấy tay đập nhẹ vào tay anh hai cái.
Thái Văn Kỳ cảm nhận được sự mềm mại chạm vào tay mình thì vô thức rụt tay lại.
Tô Mộ Nghiên ở bên cạnh lại nói nhỏ: “Cậu cho tôi mượn bút một chút đi.”
Thái Văn Kỳ không đáp lời, cố tình làm lơ Tô Mộ Nghiên để không cho cô mượn bút.
Lý do chỉ có một, đó là bởi vì anh ghét cô.
Không chỉ vì cô là nữ phụ xấu tính, mà còn vì cô cố tình giẫm lên giày của anh, còn làm kẹo cao su rơi vào ghế của anh nữa.
Thái Văn Kỳ dám chắc rằng từ trước đến giờ chưa có bất cứ người nào có thể khiến cho anh ghét đến như thế.
Hơn nữa Thái Văn Kỳ cũng nhận ra rằng Tô Mộ Nghiên ghét mình nên anh lại càng ghét cô hơn.
Vậy mà cô còn muốn mượn bút của anh ư? Thái Văn Kỳ thầm nghĩ: Đừng mơ!
Tô Mộ Nghiên lúc này cũng nhận ra rằng Thái Văn Kỳ đang cố ý ngó lơ mình.
Nhưng vì tình thế cấp bách, Tô Mộ Nghiên đành phải mặt dày xin xỏ: “Cho tôi mượn một lát thôi, tôi làm bài xong sẽ trả ngay.”
Thái Văn Kỳ vẫn vờ như không nghe thấy, Tô Mộ Nghiên đang định xin anh nốt lần cuối thì cô giáo đứng trên bảng bỗng gõ thước “cạch” một cái.
Tô Mộ Nghiên và các bạn trong lớp đều giật mình.
Cô giáo liền nhìn về phía Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ rồi lớn tiếng: “Hai em học sinh ngồi bàn cuối đứng lên cho tôi!”.