Sáng chủ nhật - ngày tổ chức lễ hội trường.
Thái Văn Kỳ đến đón Tô Mộ Nghiên đến trường như mọi ngày.
Nhưng hôm nay, anh cảm thấy thái độ của Tô Mộ Nghiên đối với anh không giống như mọi khi.
Nhìn thấy anh, Tô Mộ Nghiên mỉm cười rồi nói: “Chào cậu.”.
Mặc dù nụ cười có chút không được tự nhiên, nhưng Thái Văn Kỳ biết Tô Mộ Nghiên đã mở lòng với anh rồi.
Lên trên xe, Tô Mộ Nghiên quan tâm hỏi Thái Văn Kỳ rằng vết thương đã đỡ chút nào chưa.
Thái Văn Kỳ thật sự rất vui mừng, mỉm cười đáp: “Đỡ nhiều rồi.”
Sau đó, anh liền tìm chủ đề nói chuyện với Tô Mộ Nghiên.
Tô Mộ Nghiên không hề lạnh nhạt mà rất nghiêm túc cùng anh trò chuyện.
Thế là lần đầu tiên kể từ khi mất trí nhớ, Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ mới nói chuyện với nhau nhiều đến vậy.
Tới trường, Tô Mộ Nghiên liền cùng các bạn bắt tay vào làm việc ở quán trà sữa.
Thái Văn Kỳ muốn giúp đỡ, nhưng Tô Mộ Nghiên vì lo cho vết thương của anh nên nhất quyết không cho anh làm việc.
Thái Văn Kỳ vì vậy nên chỉ có thể ngồi trong quán trà sữa, yên lặng nhìn Tô Mộ Nghiên đang bận bịu với công việc.
Rất nhanh trong trường đã có thêm nhiều học sinh đến, tạo nên không khí nhộn nhịp và tấp nập của lễ hội.
Quán trà sữa của lớp - cũng rất nhanh đã chật kín khách, Thái Văn Kỳ cuối cùng cũng phải ra giúp đỡ một tay.
Đến khoảng tám giờ quán vẫn không bớt khách.
Tô Mộ Nghiên vừa bê đồ uống ra cho khách xong thì một đàn anh khóa trên bỗng đi tới trước mặt cô rồi hỏi: “Anh có thể xin số điện thoại của em không?”
Tô Mộ Nghiên bối rối trong khoảng vài giây, sau đó dứt khoát trả lời: “Xin lỗi anh, em có bạn trai rồi ạ.” Đây là câu nói rất hữu dụng để từ chối người khác, Tô Mộ Nghiên chỉ bất chợt nghĩ ra nên mới nói thôi.
Nhưng nói xong, Tô Mộ Nghiên lại cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Đáng lẽ cô có thể từ chối bằng cách khác, vậy mà tại sao cô lại nói mình đã có người yêu chứ?
Kỳ lạ nhất là khi nói ra câu nói đó, Tô Mộ Nghiên lại không có cảm giác là mình đang nói dối.
Cô cảm thấy….
dường như bản thân thật sự đã có bạn trai rồi.
Nhưng cô lấy đâu ra bạn trai chứ?
Tô Mộ Nghiên đang nghĩ đến đây thì đàn anh kia bỗng hỏi: “Em… thật sự có bạn trai rồi hả?”
Tô Mộ Nghiên còn chưa kịp trả lời câu hỏi này thì Thái Ngạn Nhân đã đi đến, nói với đàn anh kia rằng: “Cậu ấy có bạn trai rồi, bạn trai cậu ấy là bạn Thái Văn Kỳ của lớp em ạ.”
Đàn anh nghe vậy thì liền tiếc nuối bỏ đi.
Còn Tô Mộ Nghiên thì sửng sốt, liền kéo Thái Ngạn Nhân ra sau quầy thu ngân rồi chất vấn: “Cậu nói linh tinh gì vậy? Cậu giúp tớ nói dối là có bạn trai thì được rồi, sao còn lôi Thái Văn Kỳ vào?”
“Hả? Nói dối gì chứ? Mà lôi Thái Văn Kỳ vào thì sao?” Thái Ngạn Nhân khó hiểu, “Dù sao Thái Văn Kỳ cũng là bạn trai của cậu mà.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì khựng người lại trong giây lát, sau đó liền nhíu mày, hỏi: “Cậu nói cái gì vậy? Thái Văn Kỳ và tớ đâu có phải người yêu?”
“Mộ Nghiên à, cậu không cần giấu nữa.” Thái Ngạn Nhân cười, “Bố tớ đã nói cho tớ biết chuyện của cậu và Thái Văn Kỳ rồi.”
Tô Mộ Nghiên nghe đến đây thì thật sự ngơ người luôn.
Cô hỏi Thái Ngạn Nhân: “Bố cậu nói với cậu chuyện gì?”
Thái Ngạn Nhân liền kể cho Tô Mộ Nghiên chuyện lần trước ở cổng trường lúc tan học.
Sau khi Tô Mộ Nghiên bảo bố Thái Ngạn Nhân là “ông già xấu tính” rồi kéo Thái Văn Kỳ đi, bố của Thái Ngạn Nhân rất tức giận.
Trên đường về, bỗng nhiên ông ta hỏi Thái Ngạn Nhân: “Tại sao hình nền điện thoại của con lại có Tô Mộ Nghiên? Cô bé đó là bạn gái của Văn Kỳ cơ mà.”
Thái Ngạn Nhân nghe vậy thì kinh ngạc, liền hỏi: “Mộ Nghiên là bạn gái của Thái Văn Kỳ ạ? Sao bố lại nói vậy?”
Bố của Thái Ngạn Nhân nhíu mày: “Lần trước bố gặp cô bé đó, chính cô bé đã nói với bố rằng mình là bạn gái của Văn Kỳ.
Sau đó Văn Kỳ cũng xuất hiện, còn xưng hô bạn trai bạn gái với cô bé đó nữa.
Chẳng lẽ con học cùng lớp hai đứa nó mà không biết hai đứa nó yêu nhau sao?”
Lúc Thái Ngạn Nhân nghe thấy bố mình nói vậy thì sốc đến ngơ người luôn.
Anh còn có hơi không vui vì Tô Mộ Nghiên không hề nói cho anh biết chuyện này, anh và cô dù sao cũng là bạn bè mà.
Nhưng nghĩ lại, có thể Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ muốn yêu đương bí mật nên anh cũng nên tôn trọng quyết định của hai người.
Bây giờ Tô Mộ Nghiên hỏi bố Thái Ngạn Nhân đã nói với anh những gì, anh liền đem tất cả chuyện mà bố nói cho anh nghe ra.
Tô Mộ Nghiên nghe xong thì sững sờ.
Chính miệng cô đã nói với bố của Thái Ngạn Nhân rằng cô là người yêu của Thái Văn Kỳ ư? Thái Văn Kỳ cũng gọi cô là bạn gái trước mặt ông Thái?
Tô Mộ Nghiên không thể tin nổi, nhưng cô cảm thấy Thái Ngạn Nhân không hề nói dối.
Anh chẳng có lý do gì để nói dối cô về chuyện này cả, bố của anh cũng thế.
Vậy chẳng lẽ… Cô và Thái Văn Kỳ thật người là người yêu sao?
Tô Mộ Nghiên hoang mang, Thái Ngạn Nhân lúc này cũng nhận ra thái độ khác lạ của cô.
Suy nghĩ một hồi, Thái Ngạn Nhân do dự mà hỏi: “Mộ Nghiên, chẳng lẽ sau khi mất trí nhớ… Cậu không biết chuyện mình và Thái Văn Kỳ là người yêu sao?”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì nhìn Thái Ngạn Nhân nhưng không trả lời.
Thái Ngạn Nhân lại hỏi: “Chẳng lẽ Thái Văn Kỳ không nói cho cậu biết?”
Tô Mộ Nghiên trầm mặc, trong lòng rối như tơ vò.
Lúc này mấy người bạn cùng lớp đi đến, nói với Tô Mộ Nghiên và các bạn khác: “Chúng tớ đến thay ca cho các cậu đây, các cậu đi chơi đi.”
Tô Mộ Nghiên nghe xong thì liền tháo tạp dề ra rồi đi tìm Thái Văn Kỳ.
Rất nhanh cô đã thấy Thái Văn Kỳ đứng dưới gốc cây lớn trước quán trà sữa.
Anh đang nói chuyện với một bạn nữ lớp khác, mà bạn nữ này chính là bạn nữ đã tặng socola cho Thái Văn Kỳ vào ngày Valentine nhưng bị từ chối.
Tô Mộ Nghiên đương nhiên không nhớ ra bạn nữ này, nhưng trong lòng cô bỗng nhiên lại xuất hiện cảm giác ghen tuông.
Bạn nữ đó lúc này đang mỉm cười nhìn Thái Văn Kỳ, sau đó hỏi anh: “Có thể cho tớ xin số điện thoại của cậu không?”
Trong lòng Tô Mộ Nghiên thầm gào thét: Thái Văn Kỳ, không được cho!
Nhưng không ngờ rằng Thái Văn Kỳ lại nói: “Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi.”
Bạn nữ đó nghe xong thì ngượng ngùng bỏ đi.
Tô Mộ Nghiên lúc này thì vừa thấy vui vì Thái Văn Kỳ đã từ chối, nhưng lại vừa cảm thấy lo sợ, hốt hoảng.
Lúc này, Thái Văn Kỳ cũng đã nhìn thấy cô.
Anh liền chạy đến bên cạnh cô rồi hỏi: “Cậu có mệt không?”
Tô Mộ Nghiên không trả lời.
Cô nhớ đến chuyện mà Thái Ngạn Nhân vừa nói, Thái Văn Kỳ và cô là người yêu.
Cô thật sự vô cùng bồn chồn, trái tim đập nhanh đến đáng sợ.
Cô phải lấy hết dũng khí, cuối cùng mới có thể hỏi Thái Văn Kỳ rằng: “Trước kia… chúng ta là người yêu sao?”
Sau khi nghe thấy câu hỏi này, phản ứng đầu tiên Thái Văn Kỳ bất ngờ, sau đó là vui mừng.
Anh mỉm cười hạnh phúc, nắm lấy tay Tô Mộ Nghiên: “Cậu nhớ ra rồi sao? Cậu nhớ ra chuyện của chúng ta rồi sao?”
Thái Văn Kỳ vô cùng vui vẻ, nhưng trái tim Tô Mộ Nghiên dường như lại từ từ tan vỡ.
Cô nhìn Thái Văn Kỳ, nghẹn ngào hỏi: “Cậu và tớ của trước kia… thật sự là người yêu?”
Thái Văn Kỳ vui đến mức không phát hiện ra điểm khác thường.
Anh ôm chầm lấy Tô Mộ Nghiên, hạnh phúc nói với cô: “Phải, tớ và cậu là người yêu, chúng mình rất yêu nhau.
Chúng mình đã từng nắm tay nhau, từng ôm nhau, từng hôn nhau, cùng nhau làm rất nhiều việc.”
Thái Văn Kỳ vừa nói vừa mỉm cười hạnh phúc.
Anh muốn kể hết tất cả mọi việc với Tô Mộ Nghiên, muốn cho Tô Mộ Nghiên nhớ lại hết tất cả.
Thế nhưng, Tô Mộ Nghiên lúc này lại vô cùng đau lòng.
Bởi vì…
Cô không phải “Tô Mộ Nghiên”.
“Tô Mộ Nghiên trước kia” - người con gái mà Thái Văn Kỳ thích… không phải là cô.
Trái tim Tô Mộ Nghiên đau xót, một giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt, từ từ lăn xuống khuôn mặt cô.
Người Thái Văn Kỳ thích không phải là cô.
Người Thái Văn Kỳ từng nắm tay không phải là cô.
Người mà anh từng ôm không phải là cô.
Người mà anh từng hôn cũng không phải là cô.
Cô gái mà anh thích là Tô Mộ Nghiên của ngày trước.
Không phải là cô..