chương Lâm Tử Nhiên nhìn Hàn Thâm với vẻ mặt mộng bức, cho dù không nhìn xung quanh nhưng cũng biết giờ phút này mình và Hàn Thâm được vạn chúng chú mục cỡ nào.Hơn nữa anh đang nói cái gì vậy? Bày ra sắc mặt ghen tuông khi nhìn thấy bạn trai mình lén gặp mặt bạn trai cũ, đặt trong mối quan hệ bao dưỡng này của chúng ta, có thích hợp không?!Trước mặt công chúng anh làm ơn chú ý một chút!Lâm Tử Nhiên không chịu nổi nữa, hất tay Hàn Thâm ra muốn rời đi, kết quả lại bị Hàn Thâm bắt được, trực tiếp đâm thẳng vào lồ ng ngực hắn.Giọng nói Hàn Thâm trầm thấp dễ nghe, không thuận theo không buông tha nói: “Những thứ trước kia không dùng nữa thì cứ vứt đi, anh sẽ mua lại cho em cái khác, thời gian qua lâu như vậy, hắn đến đây trả lại cho em là có ý gì, anh thấy rõ ràng là rắp tâm bất lương..”Trên mặt Lâm Tử Nhiên nóng lên, lỗ tai đỏ bừng, cậu cắn răng nói: “Có gì chúng ta về rồi hãy nói!”Giọng nói Hàn Thâm lạnh lùng, tựa hồ rất không vui: “Nếu còn có lần sau, anh sẽ cho hắn ngay cả cửa chính cũng không vào được.”Lâm Tử Nhiên: “….”Lâm Tử Nhiên cầu xin chớp chớp mắt, tôi thua anh thắng, ok chưa? Đại ca, chúng ta vẫn nên trở về rồi nói, mặc dù có vẻ như anh đang bảo vệ tôi, nhưng thật sự quá mất mặt a ~Tôi không muốn tiếp tục bị mọi người vây quanh.Không sai biệt lắm là được.Nhìn thấy Lâm Tử Nhiên túng quẫn, lộ ra bộ dáng vô cùng đáng thương, khóe miệng hắn không khỏi cong lên, cuối cùng không nói lời nào trực tiếp ôm cậu trở lại văn phòng của mình.Suốt quãng đường Lâm Tử Nhiên không dám ngẩng đầu.Vừa mới trải qua việc Thư Gia Ngôn cầm tiền tới trả trước mặt mọi người, hiện tại lại trải qua việc Hàn Thâm ghen tuông trước mặt mọi người, quá nhiều dưa, khán giả hôm nay cần một đoạn thời gian mới có thể tiêu hóa hết.Gần nhất cậu không muốn đi làm...Quá cảm thấy thẹn!Hàn Thâm xoay người đóng cửa văn phòng, Lâm Tử Nhiên nhẹ nhàng thở ra, chui ra khỏi lồ ng ngực hắn.Tuy rằng ngay từ đầu thập phần khiếp sợ mộng bức, nhưng Lâm Tử Nhiên suy ngẫm liền hiểu ra mọi chuyện.
Hàn Thâm lo lắng chuyện hôm nay bị lộ, sợ cậu không xuống đài được bị người nghị luận, cho nên mới không màng thanh danh, trước mặt mọi người tỏ vẻ là hắn theo đuổi cậu trước? Càng trực tiếp buộc định Thư Gia Ngôn là bạn trai cũ đã chia tay từ lâu.Tuy không nói nhiều nhưng có đủ các yếu tố, hẳn có thể tránh được không ít tin đồn thất thiệt.Nhớ đến sự dụng tâm của Hàn Thâm..Tâm trạng của Lâm Tử Nhiên càng trở nên phức tạp, rõ ràng chúng ta là mối quan hệ bao dưỡng ép buộc, hiện tại anh biến mối quan hệ thành như vậy để làm gì? Chẳng lẽ bá tổng anh còn trông cậy vào việc anh thích tôi, lấy cái việc kiện tụng này ra uy hiếp tôi?Khụ khụ, tuy tôi thừa nhận tiền tài sắc đẹp của anh đều có lực dụ hoặc, nhưng thiết lập không cho phép!Lâm Tử Nhiên nhìn Hàn Thâm, khuôn mặt đỏ lên, thật lâu sau, cắn răng hỏi: “Anh, anh vừa mới làm cái gì...”Hàn Thâm ngoái đầu lại nhìn cậu với vẻ mặt mỉa mai, nhìn cho đến khi Lâm Tử Nhiên hận không thể chui đầu xuống đất, mới nhướn mày cười tủm tỉm nói: “Em thân là tình nhân của anh, hiện tại lại ở trước mặt anh cấu kết làm bậy với bạn trai cũ; có suy xét đến cảm nhận của anh hay không? Anh nói thẳng, nếu các người đã chia tay, anh sẽ tăng giá đưa ra vạn, hy vọng em có giác ngộ và chức nghiệp tu dưỡng, anh không muốn lần nữa nhìn thấy em ở bên cạnh hắn, em hiểu không?”Lâm Tử Nhiên: “…..”Hàn Thâm nói: “Nếu ở bên ngoài anh cũng lười quản, nhưng đây là công ty của anh, hắn tìm đến đây gây chuyện chính là không cho anh mặt mũi.”Lâm Tử Nhiên nhỏ giọng nói: “Chỉ vậy thôi sao..”Hàn Thâm cười, nhàn nhạt nói: “Sao, em suy nghĩ cái gì?”Lâm Tử Nhiên: Thôi, anh vui là được.Nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, Lâm Tử Nhiên đã trở thành một người chơi lão luyện.Chẳng qua cứ như vậy, thật ra chính mình cảm thấy ngượng ngùng khi quá phận với Hàn Thâm.Khó xử quá!Làm đầu người to ra!Để cậu diễn nhân vật này thực sự không thích hợp! Vẫn là loại tiểu bạch hoa ngây thơ đơn thuần như Thư Gia Ngôn tương đối thích hợp hơn, nếu là Thư Gia Ngôn, đại khái có thể yên tâm thoải mái mà tiếp tục náo loạn với Hàn Thâm.Trong nguyên cốt truyện, tuy không xảy ra tình tiết sau khi chia tay Lăng Nam còn đến công ty trả đồ, nhưng giai đoạn sau Hàn Thâm vì theo đuổi Thư Gia Ngôn mà làm những chuyện như vậy, so với hôm nay nửa điểm cũng không thiếu, nhưng Thư Gia Ngôn đều khinh thường nhìn lại… Rốt cuộc y hận Hàn Thâm cường thủ hào đoạt, nửa điểm cũng không cảm kích ý tốt của Hàn Thâm, toàn bộ tình tiết cẩu huyết lại còn ngược tâm, ngược tới ngược lui, ngược lên ngược xuống.Nhưng chính mình chột dạ ăn ké, của cho là của nợ, có đôi khi không thể xuống tay được.Lâm Tử Nhiên tâm tình ưu thương, nếu sự việc đã được giải quyết thì nên rời khỏi nơi này.Kết quả vừa đi được một bước đã bị Hàn Thâm đè lại bả vai.Quay đầu nhìn lại.Hàn Thâm kéo kéo cà vạt, cười lạnh nói: “Tới đây, làm nghĩa vụ một chút rồi hãy đi.”Lâm Tử Nhiên: “….”………………Một giờ sau.Lâm Tử Nhiên lê bước chân phù phiếm rời khỏi phòng làm việc của Hàn Thâm, hốt hoảng, tự ôm lấy mình tự khóc.Lâm Tử Nhiên: “Cảm giác hôm nay thật là dai dẳng.” QAQHệ thống: “……”Vừa định rời đi liền nhìn thấy em gái thư ký lén lút đứng ở một bên, muốn nói lại thôi nhìn cậu, hai người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút quỷ dị.Cuối cùng Lâm Tử Nhiên mở miệng trước, tâm như tro tàn nói: “Em muốn hỏi cái gì?”Em gái thư ký đặc biệt ngượng ngùng, đầu tiên cô nàng nắm tay Lâm Tử Nhiên nói: “Cho dù Hàn tổng không nói lời kia, thì em vẫn tin tưởng anh Lăng! Sao bọn họ có thể nói anh như vậy!”Lâm Tử Nhiên có chút cảm động.Em gái thư ký lại hỏi: “À, anh Lăng có thể tiết lộ một chút cho em biết, rốt cuộc Hàn tổng theo đuổi anh như thế nào không? Mọi người đều rất tò mò về vấn đề này.”Lâm Tử Nhiên dường như suy tư, Hàn Thâm theo đuổi cậu như thế nào?Phương thức theo đuổi của hắn rất hiếm lạ! Đầu tiên là uy hiếp tôi, muốn kiện tôi, tiếp đó uy hiếp tôi cùng ăn cơm, lại uy hiếp muốn tôi trả tiền, sau đó uy hiếp lão bản của tôi muốn tôi từ chức, cuối cùng là uy hiếp tôi nếu không nghe lời liền thu thập Thư Gia Ngôn, ném ra cái giá vạn bao dưỡng, dùng tiền tài và quyền thế khiến tôi khuất phục.Đây cũng được coi là nỗ lực “theo đuổi” đi?Lâm Tử Nhiên vẻ mặt hờ hững, nói: “Bí mật.”Em gái thư ký: “.....”………………Khi Lâm Tử Nhiên về đến nhà, cả người vô lực nằm phịch xuống giường.Điện thoại vang lên.Lại là tin nhắn của Giang Dĩ Huy.Giang Dĩ Huy: “Gần đây em thế nào rồi?”Lâm Tử Nhiên không muốn trả lời.Giang Dĩ Huy: “Hàn Thâm thật sự không phải bạn trai của em sao? Lần trước anh thấy hắn rõ ràng rất quan tâm đến em.”Giang Dĩ Huy: “Nếu em chưa có bạn trai, thì anh muốn theo đuổi em.”Giang Dĩ Huy: “Anh thật sự rất thích em.”Lâm Tử Nhiên cảm thấy hắn ta rất phiền, không cần tiếp tục ngụy trang nữa à? Tôi mà nói Hàn Thâm là bạn trai của tôi, thì anh càng cắn chết không buông.Lâm Tử Nhiên không khỏi nhớ đến nguyên cốt truyện.Trong nguyên cốt truyện, sau khi Lăng Nam và Thư Gia Ngôn chia tay thì Giang Dĩ Huy mới lên sân khấu.Giang Dĩ Huy biết Hàn Thâm thích Thư Gia Ngôn, lập tức nảy ra ý tưởng giả vờ nhất kiến chung tình với Thư Gia Ngôn, theo đuổi không buông.
Thư Gia Ngôn là tiểu bạch hoa đơn thuần, thật sự tin rằng Giang Dĩ Huy thích mình, đúng thời điểm bất lực và thống khổ bị Hàn Thâm hiếp bức, Giang Dĩ Huy xuất hiện với phong thái như thiên thần, phảng phất có thể cứu y thoát khỏi nanh vuốt của Hàn Thâm..
Vì thế Thư Gia Ngôn do dự.Một mặt y không thích Giang Dĩ Huy, không thể tiếp nhận tâm ý của Giang Dĩ Huy; mặt khác lại không thể kháng cự Giang Dĩ Huy tới gần, muốn dùng Giang Dĩ Huy để thoát khỏi sự khống chế của Hàn Thâm.
Dưới tâm trạng vừa mâu thuẫn vừa rối rắm như vậy, Thư Gia Ngôn và Giang Dĩ Huy vẫn duy trì khoảng cách như gần như xa, nội tâm đau khổ, chịu rất nhiều dày vò.Nơi này có một đoạn suất diễn ái muội với Giang Dĩ Huy, coi như phúc lợi của nam hai đi...!Nói tóm lại, sau khi Hàn Thâm biết Thư Gia Ngôn từng tiếp xúc với Giang Dĩ Huy, trong lòng thập phần đố kỵ và thống khổ, nhưng hắn vẫn giả vờ như không phát hiện hai người âm thầm tiếp xúc, chính là muốn nhìn xem Thư Gia Ngôn sẽ lựa chọn như thế nào.Thư Gia Ngôn không biết hành vi của mình đều bị Hàn Thâm nhìn ở trong mắt, ngược lại tiếp tục vụng trộm qua lại với Giang Dĩ Huy sau lưng Hàn Thâm.Lúc này Giang Dĩ Huy còn chưa thật sự thích Thư Gia Ngôn, chỉ là muốn lợi dụng Thư Gia Ngôn để đả kích Hàn Thâm, cũng dụ dỗ Thư Gia Ngôn đánh cắp thông tin cơ mật.
Thư Gia Ngôn ngây thơ đơn thuần thiếu chút nữa là tin tưởng Giang Dĩ Huy, nhưng ở thời khắc cuối cùng lương tâm ngăn y lại, mới không phạm phải sai lầm lớn!Hàn Thâm âm thầm nhìn thấy hết thảy, nhìn thấy dưới sự dụ hoặc mà Thư Gia Ngôn vẫn không phản bội chính mình, cuối cùng hoàn toàn động tâm yêu Thư Gia Ngôn.Sự xuất hiện của Giang Dĩ Huy là một bước ngoặc quan trọng thúc đẩy cảm tình công thụ!Giang Dĩ Huy giả vờ theo đuổi, Thư Gia Ngôn tạm thời phản bội, âm mưu của Giang Dĩ Huy bị bại lộ, Hàn Thâm không hề lưu tình triển khai mưa rền gió dữ đả kích Giang Dĩ Huy, sau đó Hàn Thâm yêu Thư Gia Ngôn, Giang Dĩ Huy ảm đạm rời sân khấu.Tổng kết: Giang Dĩ Huy là công cụ hình người thúc đẩy cảm tình công thụ.Tác dụng duy nhất của hắn ta là tiếp cận Thư Gia Ngôn, dụ dỗ Thư Gia Ngôn phản bội Hàn Thâm, hơn nữa khiến Hàn Thâm ghen tuông hóa cảnh Tu La tràng.
Sau khi trải qua thống khổ và đấu tranh nội tâm, cuối cùng Thư Gia Ngôn vẫn không phản bội Hàn Thâm, thành công giành được một mảnh chân tình của bá tổng! Giang Dĩ Huy chịu khổ bị loại.Lâm Tử Nhiên run lập cập.Mặc dù cốt truyện rất cẩu huyết, tình tiết bên trong cũng thật kch thích.Bất quá những việc này, có liên quan gì đến cậu?!Đừng nói mình cầm kịch bản trong tay, cho dù không có kịch bản, biết bản tính của Giang Dĩ Huy, cậu cũng không có hứng thú dây dưa với Giang Dĩ Huy.
Một Hàn Thâm đã làm đầu người to ra, chẳng lẽ còn muốn tự tìm Tu La tràng sao?Hơn nữa cậu cũng không phải tiểu bạch hoa như Thư Gia Ngôn...!Tuy rằng quả thực cậu bị hiếp bức, nhưng bởi vì có thể rời khỏi trò chơi, không phải bức thiết muốn được cứu vớt, ngược lại cậu sắp bị Hàn Thâm nuôi thành một con cá mặn luôn rồi.Muốn cậu đi theo cốt truyện ngược tâm rối nùi của Thư Gia Ngôn, đó là việc không thể nào, Lâm Tử Nhiên cười lạnh một tiếng, xóa phương thức liên hệ với Giang Dĩ Huy.Lừa tôi mua máy hút bụi còn chưa đủ, còn muốn lừa tôi chơi vô gian đạo với anh sao?!………………Lâm Tử Nhiên bắt đầu cuộc sống ở nhà.Lúc trước còn chút cố kỵ thiết lập của Lăng Nam, luôn đến công ty làm việc đúng giờ, tuy ở công ty ăn uống rất vui vẻ, nhưng việc dậy sớm đúng giờ rời giường không tốt chút nào.Hiện tại Lâm Tử Nhiên có thể tận tình ngủ nướng.Sau khi trải qua chuyện như vậy, mình có thể đương nhiên bởi vì ‘hổ thẹn’ ‘không thể đối mặt’ ‘nội tâm dày vò’ và ‘đau đớn’ mà tránh đến công ty đi làm!Một mình yên lặng ở nhà ‘chữa thương’ !Ồ, bạn nói Hàn Thâm đã làm sáng tỏ rồi sao..Vậy thì có liên quan gì đâu? Chính mình là Lăng Nam, ai hiếm lạ Hàn Thâm làm sáng tỏ chứ, không trách đã là không tồi rồi.Nếu như không phải Hàn Thâm chen một chân, cậu và Thư Gia Ngôn đã ân ân ái ái không chia tay, tự nhiên cũng sẽ không sốt ruột như vậy? Nơi nào nháo đến khó coi, còn bị mọi người xoi mói chỉ chỉ chỏ chỏ như vậy? Đã xảy ra chuyện như vậy, sao có thể xem như không có việc gì mà tiếp tục đi làm?Cho nên, thương tâm, cần thiết thương tâm! Khổ sở, cần thiết khổ sở!Lâm Tử Nhiên suy nghĩ cẩn thận, sau đó vui sướng yên tâm thoải mái trạch ở nhà.Xóa bạn tốt Giang Dĩ Huy, không cần phải nghe tên vai phản diện nhai đi nhai lại, không cần đi làm, mỗi ngày ở nhà ăn ăn uống uống, còn có tiền dùng không hết; trời ạ, cảm giác như trở về cuộc sống hạnh phúc ở thế giới thứ nhất vậy!Cậu cảm thấy mình có thể!Cứ thế qua ba ngày, Hàn Thâm bỗng nhiên tới.Lâm Tử Nhiên nghiêm mặt, Hàn Thâm tới, chính mình lại tiếp tục diễn, rốt cuộc cậu coi như đầu sỏ gây tội, hơn nữa chính mình cũng không thể OOC.Trong tay Hàn Thâm xách cái túi, mở ra bỏ vào tủ lạnh, tất cả đều là kem.Lâm Tử Nhiên: “…..”Tách, nước miếng thiếu nữa chảy xuống.Không được không được, phải bình tĩnh, cậu cảnh giác nhìn Hàn Thâm; tên gia hỏa này quá mức nhạy bén, lúc trước đi trên đường bất quá chỉ liếc mắt một cái, đã bị hắn phát hiện nhược điểm của mình.Hàn Thâm khẽ nhìn Lâm Tử Nhiên, nói: “Đây là thái độ em đối với kim chủ sao?”Lâm Tử Nhiên: “Hừ.”Hàn Thâm nhìn khuôn mặt biệt nữu của thanh niên, thấp giọng cười một tiếng: “Hôm nay anh tới đây chỉ là nhắc nhở em một tiếng, thu thập một chút, ngày mai cùng anh đi công tác.”Lâm Tử Nhiên: ???Sao đây? Bồi ngủ không đủ còn muốn bồi đi công tác? Không phải chứ!Lâm Tử Nhiên lạnh lùng nói: “Anh đi công tác tôi đi theo làm gì?” Cậu không thích đi công tác, mệt lắm, cậu chỉ muốn ở nhà!Hàn Thâm nhìn cậu, giọng điệu trầm thấp, ý vị thâm trường nói: “Thân là tình nhân, bồi anh đi công tác không phải là một trong những chức trách của em sao? Bởi vì bất kể lúc nào anh cần, em đều phải ở bên cạnh anh.”Lâm Tử Nhiên: “.....” Anh không sợ tinh tẫn nhân vong sao!Hàn Thâm nói xong liền xoay người rời đi, đi nhanh như gió, phảng phất chỉ đơn thuần tới đây để thông báo một tiếng.Lâm Tử Nhiên: Kỳ thực anh gọi điện thông báo cũng được.Chờ Hàn Thâm rời đi.Lâm Tử Nhiên lập tức khóa cửa lại, bay nhanh vào phòng bếp, mở tủ lạnh, oa oa oa là khẩu vị cậu thích, xem phân thượng ăn rất ngon, tôi sẽ cùng anh đi công tác!………………Lâm Tử Nhiên không biết mình phải đi công tác bao lâu, cậu nghĩ nghĩ, vẫn nên sắp xếp vali đầy đủ quần áo, lo trước khỏi họa.Sáng sớm hôm sau Hàn Thâm lái xe đón ở dưới lầu nhà cậu, hai người trực tiếp đến sân bay.Bọn họ đến một thành phố khác, người đứng đầu chi nhánh địa phương tự mình nghênh đón, trực tiếp đưa họ đến công ty.Lâm Tử Nhiên thật vất vả học hết cấp ba, lại bắt đầu những ngày tháng bị bắt đi cùng boss...!Không hiểu sao có chút chua xót, may mà ở đây chưa ai biết cậu, chỉ cho rằng cậu là trợ lý của Hàn Thâm, đột nhiên thay đổi hoàn cảnh, cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều!Hàn Thâm tới đây vì một hạng mục, nhưng có vẻ cũng không bận lắm, bởi vì ngày đầu tiên hắn đến nơi này chỉ làm việc chưa đến nửa ngày! Giữa trưa, người phụ trách cung kính mời Hàn Thâm cùng nhau dùng bữa, nhưng Hàn Thâm cự tuyệt.Hắn mang theo Lâm Tử Nhiên rời đi.Đi đến một ngôi nhà địa phương có nhà hàng rất đặc sắc.Ở thành phố trước đó, gần như toàn bộ đồ ăn ngon Hàn Thâm đều mang theo Lâm Tử Nhiên đến ăn, đột nhiên tiến vào một thành phố khác rất thú vị, Lâm Tử Nhiên đang ăn bỗng sinh ra một ý tưởng kỳ quái.Hàn Thâm đây là mang theo cậu tới mở bản đồ mới!Có vẻ như không tệ.Ăn uống xong, thấy còn chưa đến hai giờ, Lâm Tử Nhiên cho rằng Hàn Thâm sắp đi làm, ai biết hắn lại cười nhẹ nói: “Đi leo núi.”Lâm Tử Nhiên: ???Thành phố này là thành phố du lịch, sông núi nổi tiếng đều có nét đặc sắc riêng, bất quá theo quan điểm của Lâm Tử Nhiên, đều có một điểm chung, đó là bò dậy đặc biệt mệt!Cậu thể lực kém, tại sao phải cùng Hàn Thâm leo núi chứ!Ban đầu thì còn được, sau đó bắp chân run lên, so với vận động ‘bạch bạch bạch’ còn vất vả hơn.Lâm Tử Nhiên gần như muốn khóc.Chợt cảm thấy cánh tay căng thẳng, Lâm Tử Nhiên vừa ngẩng đầu liền phát hiện Hàn Thâm nắm lấy cánh tay mình.
Hắn nhẹ nhàng lôi kéo, khiến cậu dựa vào trên người hắn, cười khinh miệt: “Với thể lực kém như vậy, khó trách ở trên giường một lát liền không được, em nên tập luyện nhiều hơn.”Lâm Tử Nhiên: “.….” Anh đủ rồi nha, có tin tôi giết anh hay không.Lâm Tử Nhiên tức không nhịn được, hất tay Hàn Thâm ra, cả giận nói: “Tôi tự đi được!”Cậu cảm thấy bản thân mình bị khinh thường! Thân là đàn ông lại bị nhục nhã như vậy! Cậu có chỗ nào kém? Cũng như trình độ của thanh niên thành thị bình thường, mọi người đi làm vất vả làm sao có thời gian rèn luyện, không phải đều giống như cậu sao? Mọi người cho rằng bá tổng dùng để bài trí à?!Vì tỏ vẻ mình có thể rèn luyện, Lâm Tử Nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước!Chẳng bao lâu liền ném Hàn Thâm qua sau đầu, kết quả bởi vì dùng sức quá mạnh không đủ khí lực, chưa đến một lát liền kiên trì không nổi, mệt như chó chết.Lâm Tử Nhiên ngồi xuống một phiến đá bên đường, không đi nữa.Chậc, không được thì không đi nữa.Hàn Thâm đứng ở một bên nhìn chằm chằm khuôn mặt buồn bực của thanh niên, trên môi mang theo ý cười, cầm bình nước đưa đến trước mặt cậu, nói: “Uống một chút đi.”Lâm Tử Nhiên còn tức giận, vươn tay đẩy tay Hàn Thâm ra.Hàn Thâm cũng không giận, rút tay về tự mình uống.Lâm Tử Nhiên: “.....” Tại sao anh không kiên trì thêm một chút?Có chút khát, nhưng lại ngượng ngùng xuống nước...!Ai bảo vừa rồi cậu từ chối?Hàn Thâm rũ mắt nhìn thanh niên, bé mèo nhỏ uể oải ỉu xìu, thở phì phì, bộ dáng rất muốn nhưng lại không hạ được mặt mũi...!Hắn không khỏi cười thầm, đột nhiên uống một ngụm nước, bàn tay to chế trụ đầu Lâm Tử Nhiên, trực tiếp hôn lên môi cậu.Nước khoáng mang theo chút lạnh lẽo dọc theo đôi môi căng mọng của người đàn ông là hương vị ngọt ngào, Lâm Tử Nhiên mờ mịt mở to hai mắt, không biết cố gắng từng chút một nuốt xuống..
Ngay sau đó sắc mặt đỏ bừng, đột ngột đẩy Hàn Thâm ra!Lâm Tử Nhiên vội vàng nhìn trái nhìn phải, còn tốt còn tốt, không ai phát hiện!Cậu vỗ tay liền đoạt lấy bình nước Hàn Thâm cầm trong tay, dùng sức trừng hắn, tự tôi uống! Không cần anh đút!Hàn Thâm lim môi, nghĩ nghĩ vẫn là không mở miệng, hắn sợ nếu mở miệng nói, Lâm Tử Nhiên sẽ tức giận mà hắt nước vào mặt hắn.Thời điểm xuống núi thì trời đã tối.Lâm Tử Nhiên hữu khí vô lực ngồi trên xe, cả người mệt mỏi, quần áo trên người đều ướt đẫm mồ hôi, mình thật sự thiếu rèn luyện sao..Cậu không khỏi lâm vào trầm tư.Hàn Thâm xoay vô lăng, nghiêng mắt nhìn thanh niên, trong mắt hiện lên ý cười, sau đó quay đầu tập trung lái xe.Bữa tối bọn họ không đi khách sạn, mà trực tiếp ở một tòa nhà dưới chân núi.Bữa tối tương đối thanh đạm, nhưng Lâm Tử Nhiên vẫn ăn không ít.Sau khi ăn tối xong cậu đánh một cái ngáp, chỉ muốn về ngủ một giấc, kết quả đi theo Hàn Thâm trở lại phòng cho khách, mới phát hiện hai người bọn họ ở chung một phòng.Ha hả.Lâm Tử Nhiên bẹp miệng, ngồi xuống ghế sô pha, sau đó bất động, hai chân luôn đau nhức, cậu mệt lười tắm rửa.Hàn Thâm cởi áo khoác ném sang một bên, rũ mắt nhìn Lâm Tử Nhiên, thấp giọng cười: “Làm sao vậy? Không động đậy nổi?”Lâm Tử Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Mỏi chân.”Hàn Thâm gật đầu, tiến lên một bước.Lâm Tử Nhiên ngửa người ra sau, cảnh giác nhìn Hàn Thâm.Hàn Thâm cong khóe môi, cười cười: “Xem ra là cần anh hỗ trợ.”Sau đó hắn trực tiếp duỗi tay bế bổng Lâm Tử Nhiên vào toilet.Lâm Tử Nhiên hơi chút vùng vẫy đã bị Hàn Thâm đè lại, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông mang ý cười, giọng điệu hài hước: “Đừng căng thẳng, vận động quá độ là như thế, chân nhức mỏi mát xa một chút là tốt rồi.”Lâm Tử Nhiên: “……”………………Sau đó cậu được Hàn Thâm tắm rửa trong toilet, sạch sẽ từ trong ra ngoài rồi lại mát xa một lần.Trở lại trên giường, lại đổi phong cách mát xa thêm một lần nữa.Lâm Tử Nhiên hốt hoảng: “Rốt cuộc là tại sao? Đều leo núi như nhau, nhưng hắn còn thừa nhiều tinh lực như vậy.”Hệ thống im lặng một hồi: “Có lẽ cậu thật sự cần rèn luyện.”Lâm Tử Nhiên: “…..” đau thấu tâm!Hàn Thâm ôm lấy Lâm Tử Nhiên, nhìn cậu nhắm mắt lại, ghé sát vào tai cậu, cười nhẹ: “Tốt hơn chưa? Chân còn mỏi không?”Lâm Tử Nhiên vốn không muốn để ý tới hắn, vừa nghe hắn nói lời này lập tức xù lông, cả giận nói: “Hết mỏi rồi!”Hàn Thâm gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, ngủ đi.”Bởi vì quá mệt mỏi, Lâm Tử Nhiên chìm vào giấc ngủ sâu.Ngày hôm sau mơ màng tỉnh lại, Hàn Thâm không có ở bên cạnh, Lâm Tử Nhiên từ trên giường bò dậy, hai chân còn hơi run run, cũng không biết là leo núi, hay là di chứng của ‘bạch bạch bạch’ hoặc là cả hai.Cậu khó khăn quá mà.Còn tiếp tục như vậy nữa thì không xuống được giường mất.Trong lòng Lâm Tử Nhiên rơi lệ đầy mặt, cậu đi vào phòng khách xem xét, sau đó đi vào thư phòng nhìn nhìn, phát hiện Hàn Thâm đang làm việc ở thư phòng.
Nhìn thấy cậu đã tỉnh, hắn cười khẽ: “Bữa sáng trực tiếp ăn ở nhà hàng là được, anh còn có việc, buổi trưa sẽ bồi em ra ngoài ăn cơm.”Lâm Tử Nhiên hừ một tiếng, ai hiếm lạ anh bồi tôi ăn cơm!Một mình cậu ra ngoài ăn sáng, trong lòng thầm cầu nguyện Hàn Thâm bận nhiều một chút.
Đường đường là tổng tài mà không muốn tăng ca kiếm tiền, nếu tóm được sẽ nói gì với mình? Không làm việc đàng hoàng!Lâm Tử Nhiên ăn sáng xong, đi dạo ở bên ngoài, khung cảnh của khu nghỉ dưỡng này rất yên bình, lâm viên tuyệt đẹp, thoạt nhìn rất sang trọng, không có cảm giác biển người tấp nập, trên cơ bản cũng chưa nhìn thấy mấy người khách.Cuộc sống của kẻ có tiền chính là hạnh phúc như vậy, không cảm nhận được phiền não.Lâm Tử Nhiên đi vài bước liền lười động, vì thế đi vào một con đường đầy cây xanh, chưa đi được hai bước, bỗng một người đi ra từ phía sau cây đại thụ.Lâm Tử Nhiên hoảng sợ, ngẩng đầu liền đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông, cùng cặp mắt đào hoa đa tình kia, tức khắc sắc mặt trầm xuống!Lúc trước bị lừa là chưa có phòng bị, bây giờ ở nơi này đụng phải Giang Dĩ Huy, Lâm Tử Nhiên không cho rằng đây là trùng hợp.Cậu không muốn liên quan gì đến vai phản diện này, xoay người muốn đi, kết quả lại bị Giang Dĩ Huy bắt lấy cánh tay!Lâm Tử Nhiên hất ra nhưng không được.Mà Giang Dĩ Huy thuận thế kéo cậu vào lòng, ôm lấy cậu thật chặt, giọng nói vừa dịu dàng vừa thâm tình: “Anh rất lo lắng cho em.”Lâm Tử Nhiên: Ha hả.Xem ra là có chuẩn bị mà đến.Sau bao ngày lười đăng chương thì editor quyết định bão chương cho mn đây..