chương Bởi vì chột dạ và sợ hãi nên Lâm Tử Nhiên không dám khóc thành tiếng.Cậu cảm thấy mình sắp chết rồi.Người đàn ông giống như máy móc không cảm xúc, trừng phạt cậu một cách vô tình.Ninh Bách nhìn gương mặt đầy nước mắt của thiếu niên, lệ khí trong lòng chậm rãi tan biến, trong mắt hiện lên một tia đau lòng...!Hắn thế mà có chút mất khống chế.Hắn nhẹ nhàng bế Lâm Tử Nhiên lên đi vào toilet giúp cậu rửa sạch thân thể, quần áo ướt lúc trước đã hong khô, Ninh Bách giúp cậu mặc quần áo, thong thả ung dung cài nút áo cho cậu, như tỉ mỉ đối xử với một kiện bảo vật.Lâm Tử Nhiên căn bản không dám nhúc nhích, tùy ý để Ninh Bách bày bố, cúi đầu, nhìn rất ngoan ngoãn.Kỳ thực nội tâm đang điên cuồng phun tào.Lâm Tử Nhiên: “Hôm nay Ninh Bách thật hung dữ, trước kia hắn không phải như thế.” QAQHệ thống: “Có khả năng đội nón xanh khiến hắn không vui.”Lâm Tử Nhiên: “Tôi và Tưởng Huyên không có gì..”Hệ thống: “Không có gì chính là cùng Tưởng Huyên hôn môi, bị hắn ôm ôm ấp ấp.”Lâm Tử Nhiên……Hệ thống: “Hơn nữa còn vừa vặn bị Ninh Bách nhìn thấy.”Tưởng tượng như vậy, Lâm Tử Nhiên giống như có thể lý giải tại sao Ninh Bách lại phẫn nộ, cảnh tượng kia nhất định không tốt lắm.Từ từ, chính mình có phải bị hệ thống hố rồi không?Nếu là người yêu bình thường thì có thể giải thích như vậy.Nhưng cậu và Ninh Bách được coi là người yêu của nhau sao? Rõ ràng không phải! Bọn họ nhiều lắm chỉ xem là pháo hữu!Cậu vẫn luôn chủ động theo đuổi hắn, nhưng cho tới bây giờ Ninh Bách vẫn chưa nói thích hoặc đưa ra một câu trả lời khẳng định.
Bọn họ chẳng những không phải mối quan hệ người yêu, mà cũng không giống như người yêu ở chung, tự nhiên là không tồn tại nghĩa vụ hứa hẹn giữa những người yêu nhau?Mặc dù đôi khi hành động của Ninh Bách khiến Lâm Tử Nhiên hoài nghi không biết có phải hắn thích chính mình hay không, nhưng sau khi bình tĩnh phân tích, Lâm Tử Nhiên cảm thấy này hẳn là không phải thích, phỏng chừng Ninh Bách chỉ nổi thú tính với mình mà thôi.Có thể tham khảo nguyên cốt truyện ——Ninh Bách là loại người đi thận không đi tâm.Lên giường không có nghĩa là động tâm.Làm tình không có nghĩa là yêu.Thái độ của Ninh Bách cũng đã chứng minh điểm này, tên hỗn đản này thời điểm làm tình với cậu ngay cả quần áo cũng không cởi!Tuy rằng hôm nay cậu cùng Tưởng Huyên có chút quá, nhưng cậu cũng không phải bạn trai của hắn, hắn dựa vào cái gì mà tức giận.
Lâm Tử Nhiên cảm thấy bảo bảo thực ủy khuất.Nếu không phải sắm vai nhân vật, cậu mới không muốn liếm cẩu Ninh Bách đâu!Nhưng lời đã nói ra, cho dù chán ghét loại người như Ninh Bách nhưng hôm nay hắn tới cứu mình là thật, chính mình là người ân oán phân minh! Sẽ không bởi vì chán ghét hắn mà không biết phân biệt.Nên cảm ơn thì vẫn nói cảm ơn.Lâm Tử Nhiên chớp chớp mắt, trên lông mi còn đọng vài giọt lệ, cắn môi nói với Ninh Bách: “Ngày hôm nay cảm ơn anh...”Ninh Bách liếc thiếu niên trong ngực mình, khóe mắt thiếu niên hơi phiếm hồng, bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời; ngay cả vừa rồi ở trên giường cũng chịu đựng không dám khóc lớn...!Thật là làm người đau lòng.Trong mắt Ninh Bách hiện lên một tia thương tiếc, còn có chút sủng nịch mà ngay cả hắn cũng không phát hiện.Trên thực tế, trước đó hắn thực sự rất tức giận.Ngay cả bản thân hắn cũng không biết tại sao mình tức giận như vậy.Hắn đã sớm biết Lộ Hiểu Đông là dạng người gì, biết cậu đời tư rối loạn, biết cậu làm xằng làm bậy không có lòng tự ái, hơn nữa ngu xuẩn phản nghịch, không có ánh mắt..Mặc dù biết những điều này, nhưng thời điểm nhìn thấy cậu gần như bị Tưởng Huyên xâm phạm, hắn vẫn như cũ cảm thấy chính mình nóng nảy và phẫn nộ xưa nay chưa từng có.Lần đầu tiên vì một người mà cảm xúc mất khống chế, đây là điều mà Ninh Bách chưa từng trải qua.Vốn dĩ hắn không phải như vậy.Vì một người không nên thích mà trái tim rối loạn.Ninh Bách cụp mắt nhìn nam hài, đè nén suy nghĩ kỳ quái trong lòng, chậm rãi mở miệng: “Anh hy vọng chuyện này không có lần tiếp theo.”Lâm Tử Nhiên gật đầu như gà con mổ thóc!Đương nhiên không có lần tiếp theo!Lão tử sẽ không té ngã hai lần ở cùng một nơi! Hôm nay cậu thật sự không kịp trở tay, không dự đoán được Tưởng Huyên bỗng nhiên ra tay.Xem ra hẳn là Ninh Bách tha thứ cho cậu.Lâm Tử Nhiên yên tâm, cảm ơn cũng nói rồi, chính cậu ngủ với Ninh Bách nhiều lần không có lý do, lại làm tiểu ca chạy chân không ràng buộc lâu như vậy, cậu thật sự không nợ Ninh Bách cái gì.Lâm Tử Nhiên đem sự tình phân tích.Cốt truyện hiện tại đã sụp thành bộ dáng quỷ dị như này, chắc chắn không thể lấy được cấp A, dưới tiền đề không OOC, không bằng nhanh nghĩ cách khiến Ninh Bách phiền chán mình, sớm thoát khỏi quỷ bắt bẻ này một chút.Ánh mắt chợt lóe nảy lên ý hay.Lâm Tử Nhiên bày ra biểu tình cợt nhả thường ngày, dùng ánh mắt nóng rực cảm động nhìn Ninh Bách, nói: “Thân ái, có phải hôm nay anh rất lo lắng cho em không? Còn cố ý đến chỗ Tưởng Huyên tìm em, quả nhiên là anh thích em rồi đi! Có phải anh nguyện ý làm bạn trai của em không?”Bạn trai? Ninh Bách hài hước nhìn cậu, nhưng thực ra rất thuận theo.Lâm Tử Nhiên cười hắc hắc, cố ý không biết tốt xấu nói: “Thân ái, em biết anh quan tâm đến em mà ~ Lần tới chúng ta đi gặp bạn bè nhé, em sẽ giới thiệu anh cho họ nhận thức..”Ninh Bách chỉ nhàn nhạt nhìn cậu không nói lời nào, khóe môi hơi nhếch lên.
Hắn chưa bao giờ nói cảm tình với bạn giường, cũng sẽ không xác định mối quan hệ với bất luận kẻ nào; theo lý thuyết hành động của thiếu niên như vậy bất quá sẽ làm hắn thấy phiền chán..Nhưng…Lâm Tử Nhiên tiếp tục ghê tởm hắn: “Thân ái, em rất yêu anh nha, anh cũng yêu em đúng hông ~ ”‘Yêu’ ?Chữ này rơi vào tai Ninh Bách khiến hắn cau mày, hơi thở toàn thân tức khắc lạnh xuống.Chính mình vừa rồi còn si ngốc mới muốn giữ thiếu niên bên người, nhưng trên thực tế hắn ghét nhất chính là loại người không tự hiểu lấy mình, người có được một tấc lại muốn tiến một thước.Thứ đồ vật mang tên tình yêu này đối với hắn mà nói chính là dư thừa, căn bản không cần thiết...!Phần tình cảm buồn cười này sẽ khiến người ta do dự thiếu quyết đoán có khi ngu ngốc, không có việc gì làm cãi nhau với người yêu, hẹn hò cùng tú ân ái, hứa hẹn nghi ngờ và phản bội...!Tất cả những điều này khiến Ninh Bách cảm thấy phiền chán không kiên nhẫn.Lãng phí thời gian và sinh mệnh.Cái gọi là bạn bè, vợ chồng, người yêu, đơn giản chỉ là sợi dây thừng trói hai người lại với nhau mà thôi.Không vượt qua được khảo nghiệm tình yêu, cuối cùng chỉ đem hai người yêu nhau trở mặt thành thù, không thể thoát khỏi trò chơi, tự biến mình thành một trò cười.Hắn sẽ không yêu bất kỳ ai.Cũng không cần ai tới yêu hắn.Hắn chỉ cần một người bạn giường hợp khẩu vị lại biết chút tình thú thôi.Mà thiếu niên không phù hợp yêu cầu.Còn việc nhất thời động tâm lúc trước, có lẽ là vì thiếu niên ngoan ngoãn nằm ở trên giường mang đến một chút ảo giác cho hắn mà thôi.Huống chi dễ dàng nói lời yêu ra miệng, có thực sự là yêu? Không phải, đơn giản đó chỉ là vũ khí sắc bén dùng để đạt được mục đích mà thôi.Lâm Tử Nhiên quan sát biểu tình của Ninh Bách, cậu cảm thấy mình đoán đúng rồi, quả nhiên Ninh Bách không kiên nhẫn! Cậu tiếp tục quạt gió thêm lửa: “Thân ái, anh không trả lời, có phải cam chịu không? Khi nào chúng ta có thể hẹn hò?”Ninh Bách đứng lên, ánh mắt lạnh lùng không có chút độ ấm, giọng nói lãnh đạm: “Em đi đi.”Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, lộ ra thần sắc thất vọng và khổ sở, gục đầu xuống thấp giọng nói: “Nga…”Nhưng Ninh Bách không dao động.Trong đôi mắt màu hổ phách không hề có một chút ấm áp, hắn cứ như vậy nhìn nam hài ủ rũ cụp đuôi rời đi, sau đó nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt mình.Cứ như vậy đi.Ninh Bách nhắm mắt lại, hoàn toàn đè xuống những cảm xúc không nên có.Lâm Tử Nhiên làm bộ thất hồn lạc phách bước ra ngoài.Bả vai cậu khẽ run rẩy, sau đó ngẩng đầu lộ ra một nụ cười đắc ý.Chính mình đoán đúng rồi!Xem ra kịch bản không phải hoàn toàn vô dụng.Cậu biết ngay Ninh Bách không thích nghe người khác nói cái gì mà bạn trai, cái gì mà xác định mối quan hệ linh tinh....!Những chữ cấm nói chính cậu toàn bộ nói hết một lần! Sắp hàng tổ hợp đặt câu tới tới lui lui ném vô mặt Ninh Bách! Ninh Bách chắc chắn cảm thấy cậu không biết tốt xấu, có một tấc lại muốn tiến một thước, không muốn nhìn thấy cậu nữa.Mà đây đúng là điều Lâm Tử Nhiên muốn.Không OOC, kẻ hèn nói mấy câu không chiến mà thu phục được binh lính!Rốt cuộc có thể thoát khỏi Ninh Bách sai sử.Hì hì, tôi biết làm thế nào để anh chán ghét tôi rồi!Lâm Tử Nhiên thở dài ra một hơi, cậu hiện tại sức cùng lực kiệt, hận không thể trực tiếp nằm xuống về nhà ngủ một giấc!Móc di động ra định gọi xe, kết quả chợt nhớ lại; xong đời rồi, điện thoại ném ở trên ghế lô chỗ Tưởng Huyên, lúc rời đi quên cầm theo..Quả thực nhà dột gặp mưa rào, quá xui xẻo!Hơn nửa đêm chẳng lẽ lết bộ trở về?Này cũng quá thảm rồi!……………………Thời điểm Lâm Tử Nhiên về nhà đã quá nửa đêm.Ngủ một giấc đặc biệt sâu.Khẳng định là vì lúc trước quá mệt mỏi.Ngày hôm sau tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, an an tĩnh tĩnh, không có đồng hồ báo thức, không có điện thoại, không có tin tức..Oa oa oa, bỗng nhiên rất thích sự yên tĩnh như vậy.Lâm Tử Nhiên cảm khái: “Buổi sáng yên lặng, ánh mặt trời ấm áp, một ngày đẹp trời cỡ nào.”Hệ thống: “Tôi cần nhắc nhở cậu, bây giờ đã là buổi trưa.”Lâm Tử Nhiên….Hệ thống: “Mặt khác, hôm nay yên tĩnh là điều rất bình thường.”Lâm Tử Nhiên?Hệ thống: “Điện thoại của cậu nằm ở chỗ Tưởng Huyên.”Lâm Tử Nhiên!Lâm Tử Nhiên bệnh hấp hối ngồi dậy, cậu cuối cùng cũng nhớ tới thời điểm Ninh Bách gọi điện cho cậu hôm qua, Tưởng Huyên đã ném điện thoại của cậu đi, sau đó cậu tự mình đi theo Ninh Bách, cũng không nhớ quay lại lấy điện thoại..Bảo cậu quay lại lấy điện thoại, có cho triệu cũng không có khả năng, cậu mới không ngu mà quay lại đó.Tưởng Huyên quá nguy hiểm.Thôi, mất thì cứ mất rồi, cùng lắm là mua cái khác.Đầu năm nay cái gì không có, chứ không thể không có điện thoại.
Lâm Tử Nhiên rời giường rửa mặt sau đó đi ra ngoài lần nữa mua điện thoại, lại lần nữa cập nhật điện thoại, quả nhiên có điện thoại mới có cảm giác an toàn!Ninh Bách quả nhiên không liên hệ với cậu, Tưởng Huyên cũng không có động tĩnh.
Không cần đồng thời liếm cẩu hai người, bị gọi tới gọi đi còn phải lo cho cái mông của mình, cuộc sống của Lâm Tử Nhiên thật sự rất hạnh phúc.Bình đạm có phúc của bình đạm!Khiêm tốn là một điều tốt!Nếu biết trước cốt truyện sẽ sụp thành cái dạng này, chính mình lúc trước liếm cẩu bọn họ làm gì?Đúng mệt!Ăn ăn ngủ ngủ trong trò chơi mới có thể bù đắp được.Hầy, hiện tại mới cảm thấy đây là một trò chơi nhẹ nhàng, bởi vì không cần để ý bình xét cấp độ, dù sao cũng không được cấp A, Lâm Tử Nhiên cảm thấy mình càng ngày càng Phật hệ.Hệ thống: “Cậu muốn làm gì tiếp?”Lâm Tử Nhiên: “Tôi muốn hỗn qua ngày..”Hệ thống……Lâm Tử Nhiên: “Ấy, đừng sốt ruột, cậu để tôi suy nghĩ một chút, dù sao chết cũng phải có cảm giác nghi thức.”Hệ thống……Lâm Tử Nhiên tiếp tục vùi đầu vào điện thoại mới chơi game.
Cậu sẽ không nói cho hệ thống biết kỳ thực mình có chút túng, tự sát có chút chướng ngại tâm lý, vả lại hiện tại đang chơi vui vẻ như vầy, thật vất vả khổ tận cam lai, muốn rời khỏi cũng không vội nhất thời...!Dù sao thời gian cậu vào thế giới này rất ngắn, bây giờ rời khỏi còn chưa bằng thời gian một giấc mộng đâu.Nếu không tới chơi trò chơi vậy chẳng lẽ tới chịu khổ? Kia mới thật sự không có lời!Từ hôm nay trở đi, cậu muốn biến trò chơi này thành một trò chơi bình thường!Trong khoảng thời gian này Lâm Tử Nhiên ngoài ở nhà chờ đợi thì còn ngẫu nhiên ra cửa ăn cơm tiệm, ngày ngày trôi qua vừa có tiền vừa tiêu sái.Lộ Hiểu Đông ở thế giới này bằng tuổi với cậu, đều là sinh viên, cho nên Lâm Tử Nhiên kỳ thực đồng cảm như bản thân mình cũng bị; hơn nữa cũng không cần phải giả thành tên vô lại trước mặt Ninh Bách và Tưởng Huyên, thời điểm khác thậm chí không cần đặc biệt trang điểm, chỉ cần làm chính mình là tốt rồi, bởi vì chả có người để ý cậu thay đổi hay không.Mặc dù thấy cũng không phát hiện được cái gì.Hơn nữa đã quen với xã hội hiện đại, nên cuộc sống không có bất luận chướng ngại và không quen nào, vô cùng nhẹ nhàng.Thực ra có đôi khi Lâm Tử Nhiên cảm thấy đứa nhỏ Lộ Hiểu Đông này quá luẩn quẩn trong lòng, quá để ý cái nhìn của người khác, cuối cùng mới biến bản thân mình thành bộ dạng này.
Nếu hắn có thể thật sự hoàn toàn không để bụng, thì sẽ không cố ý làm ra bộ dáng nổi loạn.Thực sự buông bỏ là để làm chính mình, chứ không phải không từ thủ đoạn giành được sự chú ý của người khác, thậm chí không tiếc biến mình thành bộ dáng mà mình ghét nhất, để rồi cuối cùng chỉ còn lại hai bàn tay trắng.Đáng tiếc, Lộ Hiểu Đông không bỏ xuống được.Hắn vẫn quá hèn mọn.Chỉ là một đứa trẻ như vậy, tại sao cuối cùng lại nháo tới mức muốn QJ Ninh Bách? Không giống chuyện hắn có thể làm..Trong kịch bản vẫn chưa nói qua suy nghĩ của Lộ Hiểu Đông.Hôm nay Lâm Tử Nhiên ngáp một cái ra khỏi phòng, đang chuẩn bị đi ra bên ngoài thì ngoài ý muốn phát hiện Lộ Mậu Phong thế mà đang chờ cậu ở phòng khách.Lộ Mậu Phong nhìn Lâm Tử Nhiên cười nói: “Hiểu Đông, tối nay con bồi baba đi yến hội nhé.”Lâm Tử Nhiên lộ ra thần sắc bất ngờ.
Từ trước đến nay Lộ Mậu Phong đều vờ như không nhìn thấy cậu, ngẫu nhiên chạm mặt cũng tỏ vẻ ghét bỏ và không kiên nhẫn....!Về sau Lâm Tử Nhiên cũng đem đôi cha mẹ tiện nghi này thành phông nền luôn, không quấy rầy nhau chuyện gì, tự nhiên hôm nay đột nhiên nhớ tới muốn rủ cậu tham gia yến hội? Còn vẻ mặt ôn hòa như vậy, bộ mặt trời mọc đằng Tây hả?Lâm Tử Nhiên dường như nghĩ tới cái gì, cậu cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, bĩu môi, lộ ra bộ dáng không kiên nhẫn nói: “Ba đi yến hội dẫn con theo làm gì, con cái gì cũng không biết, không thú vị, không muốn đi.”Lộ Mậu Phong vẫn chưa tức giận, ngược lại nở nụ cười hòa khí: “Tiệc giao lưu tổ chức ở thương hội thành phố, mọi người đều mang theo người nhà đi cùng, con đi theo không cần làm gì cả, dù sao cũng là đi ngang qua sân khấu, nếu không kiên nhẫn thì đến lúc đó rời đi.”Vốn dĩ Lâm Tử Nhiên còn muốn tiếp tục cự tuyệt, nhưng đối diện với ánh mắt mong chờ của Lộ Mậu Phong, vẻ mặt cậu hơi thay đổi, bỗng sửa lời: “Được.”Đúng giờ tối, Lâm Tử Nhiên và Lộ Mậu Phong cùng nhau xuất phát.Cũng may lần trước Ninh Bách chọn giúp cậu một đống quần áo, Lâm Tử Nhiên chọn lấy một bộ suit mặc vào, thoạt nhìn khuôn mặt có chút trẻ con, là tiểu tử có tinh thần làm người ta thích!Không nói tới quy mô bữa tiệc này rất lớn, kỳ thực Lâm Tử Nhiên có chút ngoài dự kiến, bất quá như thế cũng tốt, bởi vì đối với cậu mà nói trường hợp như vậy tương đối an toàn.Cậu cũng không tin Tưởng Huyên dám động thủ ở đây.Lâm Tử Nhiên đi theo Lộ Mậu Phong vào đại sảnh.
Bên trong ăn uống linh đình, đều là nhân sĩ thương giới áo mũ chỉnh tề, quả nhiên có không ít người mang theo vợ con đến; xem ra Lộ Mậu Phong không lừa cậu, nếu xem nhẹ tình huống đặc thù của Lộ gia, hắn mang chính mình tới cũng rất bình thường...!Nhưng Lâm Tử Nhiên lại biết điều Lộ Mậu Phong nói không bình thường, ông ta sẽ không dẫn Lộ Hiểu Đông đến tham dự trường hợp này đâu, trong tình huống bình thường không chê cậu làm mất mặt đã là không tệ.Lâm Tử Nhiên không chút để ý đi tới, cho đến khi nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng đi tới trước mặt mình, a, biết ngay mà.Lộ Mậu Phong cung kính chào hỏi: “Tưởng tiên sinh ngài cũng ở chỗ này a!”Tưởng Huyên hơi mỉm cười với hắn: “Lộ tổng.”Sau đó tầm mắt lướt qua Lộ Mậu Phong rồi dừng lại trên khuôn mặt Lâm Tử Nhiên.
Mấy ngày không gặp thiếu niên tựa hồ đã quên sự tình ngày đó, bộ dáng ngoan ngoãn rũ mắt nhìn mũi chân.Lâm Tử Nhiên cúi đầu, trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều.Xem ra đúng là bị cậu đoán trúng, buổi tối hôm đó tuy rằng Ninh Bách rốt cục xuất hiện cứu cậu, nhưng cậu và Tưởng Huyên cũng tan rã trong không vui, tương đương trở mặt trước mặt mọi người.
Nhưng mấy ngày nay Tưởng Huyên một mực không động tĩnh, Lâm Tử Nhiên cũng không nghĩ hắn tính toán buông tha chính mình, dù sao vai chính công cũng không phải người thích bị vả mặt.
Kịch bản nhiều lần dùng từ ‘tàn nhẫn quả quyết’ để hình dung hắn, là bá tổng cao cao tại thượng, người như vậy không phải người dễ tính..
Cho nên giữa đường Lộ Mậu Phong phá lệ muốn dẫn cậu tới tham gia yến hội, suy nghĩ một chút liền biết có lẽ lại là ý tứ của Tưởng Huyên.Tưởng Huyên thật ra rất lợi hại, thích đùa giỡn Lộ Hiểu Đông trong lòng bàn tay, đã có thể nhờ bạn bè dẫn cậu ra ngoài thì cũng có thể nhờ cha cậu dẫn cậu ra đây.Lâm Tử Nhiên hoàn toàn không để ý đến việc Tưởng Huyên suy nghĩ như thế nào hay muốn làm gì, đối với cậu mà nói, trò chơi này có thể rời khỏi bất cứ lúc nào, chuyện đêm đó tuy rằng rất tức giận nhưng sau đó cũng chỉ có thế.Nhưng cậu thấy thật không đáng cho Lộ Hiểu Đông.Cậu nghĩ vạn nhất giờ phút này, thật sự không quan hệ gì với Tưởng Huyên, thật sự chỉ là Lộ Mậu Phong muốn dẫn hắn đi tới đây..Đáng tiếc không có vạn nhất.Lộ Mậu Phong ân cần mang theo con trai đến lấy lòng Tưởng Huyên, ông ta chưa từng nghĩ tới Lộ Hiểu Đông nghĩ gì, cũng không thèm trưng cầu ý kiến Lộ Hiểu Đông.
Ông có biết Lộ Hiểu Đông sẽ phải trả cái giá gì không? Hay là nói chỉ cần Lộ Hiểu Đông có được niềm vui của Tưởng Huyên, đối với ông mà nói chính là con trai có giá trị sử dụng, liền cho hắn vẻ mặt ôn hòa, dẫn hắn tham gia yến tiệc…Lâm Tử Nhiên đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.Cho dù Lộ Hiểu Đông vì mấy người mà đi lấy lòng Tưởng Huyên, nỗ lực chứng tỏ bản thân để thoạt nhìn mình có chút hữu dụng, nhưng thật sự hắn muốn bị nam nhân đùa giỡn chà đạp hay sao?Thực sự một chút tôn nghiêm cũng không có sao?Huống chi trong cốt truyện ban đầu, hắn cũng không thành công, cuối cùng còn thua rất thảm.Bây giờ đổi thành cậu, đi đến một bước này, càng không có lý do vì Lộ Mậu Phong mà bán đứng chính mình.Cậu sẽ không bởi vì Lộ Mậu Phong tươi cười với cậu một cái mà cao hứng không biết đông tây nam bắc, sẽ không cảm thấy có thể làm chút chuyện giúp Lộ Mậu Phong là khẳng định bản thân.
Ngược lại, cậu rất phiền có một người cha như vậy, nếu thực sự trong lòng ông còn để bụng đứa nhỏ này thì mong ít nhất đừng lợi dụng nó.Lâm Tử Nhiên trong lòng cười lạnh, nếu ông cảm thấy như vậy là có thể lấy lòng Tưởng Huyên, vậy ngượng ngùng quá, làm cho ông thất vọng rồi.Dù sao thì tôi vẫn luôn làm ông thất vọng mà, không phải sao?Có một người cha như vậy căn bản không đáng để Lộ Hiểu Đông đào tim đào phổi yêu thương.Hệ thống: “Có phải cậu đã đoán được sẽ gặp Tưởng Huyên?”Lâm Tử Nhiên: “Ha hả, Tưởng Huyên là áo cơm cha mẹ của Lộ Mậu Phong, không nghe Tưởng Huyên thì nghe ai?”Hệ thống: “Cậu tới gặp Tưởng Huyên rất nguy hiểm.”Lâm Tử Nhiên: “Trước công chúng, xã hội pháp trị, ai sợ ai! Lần trước bị Tưởng Huyên bắt vào tay là bởi vì trở tay không kịp, lần này hắn sẽ không tái phạm sai lầm như vậy!”Kỳ thật cậu có thể không đến, nhưng cậu không quen nhìn hành động của Lộ Mậu Phong.Lảng tránh hoàn toàn không làm cậu thấy sảng khoái.Lộ Mậu Phong đối Tưởng Huyên ân cần cung kính, Tưởng Huyên thất thần cùng ông ta tán gẫu vài câu.
Lộ Mậu Phong biết nhìn mặt đoán ý, nhìn tâm tư Tưởng Huyên đều đặt trên người Lâm Tử Nhiên, vội vàng biết điều nói: “Hiểu Đông, sững sờ ở đó làm gì? Còn không mau qua đây chào hỏi Tưởng tiên sinh?”Lâm Tử Nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn bọn họ không nói lời nào.Tưởng Huyên nhìn khuôn mặt lãnh đạm xa cách của thiếu niên, ánh mắt có chút phức tạp.
Hành vi ngày đó của hắn có lẽ là nhất thời xúc động, nhưng mấy ngày trôi qua, hắn phát hiện mình không buông được người này.Dù biết thiếu niên đang đi theo Ninh Bách, làm hắn mất mặt, hắn vẫn cứ không muốn mất đi cậu.
Tưởng Huyên không thể không thừa nhận, có lẽ là nhất thời hứng khởi và dục vọng chiếm hữu quấy phá, hắn thật sự có ý muốn ‘thượng’ thiếu niên này.Tưởng Huyên đoán được Lâm Tử Nhiên tất nhiên sẽ không muốn gặp mình, cho nên mới đưa ra hạ sách này, để Lộ Mậu Phong mang Lâm Tử Nhiên tới.Thái độ Lâm Tử Nhiên không tốt, tình huống nhất thời có chút xấu hổ, Lộ Mậu Phong vội vàng hòa giải, đẩy đẩy Lâm Tử Nhiên: “Đứa nhỏ này, sao lại thế?”Hắn còn muốn răn dạy Lâm Tử Nhiên, Tưởng Huyên bỗng nhiên mở miệng: “Lần trước náo loạn có chút mâu thuẫn nhỏ, Hiểu Đông còn đang giận tôi, Lộ tổng đừng trách em ấy.”Tưởng Huyên đã nói như vậy, đương nhiên Lộ Mậu Phong sẽ không nói Lâm Tử Nhiên nữa, bộ dáng hắn khâm phục cảm kích: “Vẫn là Tưởng tiên sinh độ lượng, đứa nhỏ này từ trước đến nay không hiểu chuyện lại hồ nháo, mấy năm nay nếu không có sự giúp đỡ của ngài còn không biết chọc tới bao nhiêu phiền toái.”A ~ hóa ra ông mới là chó săn chung cực, Lộ Hiểu Đông ở trước mặt ông chỉ xứng là con trai.Lâm Tử Nhiên trong lòng cười lạnh, mỉa mai liếc mắt nhìn hai người bọn họ, không chút do dự quay người rời đi.Tưởng Huyên thấy vậy cũng không kiên nhẫn tiếp tục nghe Lộ Mậu Phong nói chuyện, trầm giọng nói: “Tôi còn có việc phải làm, lần sau lại cùng Lộ tổng nói tiếp.”Dứt lời ném Lộ Mậu Phong qua một bên rồi nhanh chóng đuổi theo.Lâm Tử Nhiên bước vào hoa viên trong khách sạn, không khí bên ngoài tươi mát hơn nhiều, mới vừa đi vài bước liền nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Hiểu Đông.”Lâm Tử Nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn người đàn ông trước mặt.Ở đây không có người, nhưng nếu lớn giọng một chút thì sẽ khiến bên ngoài chú ý, nơi thích hợp để nói chuyện.Tưởng Huyên nhìn vẻ mặt hờ hững và xa cách của thiếu niên, trong lòng chợt hối hận ngày đó mình xúc động.Thiếu niên theo hắn đã nhiều năm, vẫn luôn cực kỳ tín nhiệm hắn, sở dĩ thích Ninh Bách ước chừng là vì nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc.
Nếu chính mình có thể buông tâm ghen ghét, thêm một chút kiên nhẫn, tôn trọng cậu một chút, có lẽ sẽ không đi đến bước này.Sẽ không để cậu sợ hãi xa cách chính mình như vậy.Tưởng Huyên tiến lên một bước, hắn nhìn Lâm Tử Nhiên thật sâu, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: “Thực xin lỗi.”Lâm Tử Nhiên ngẩn ra.Cậu nghĩ Tưởng Huyên có lẽ sẽ tiếp tục vừa đe dọa vừa dụ dỗ, thậm chí có khả năng lấy Lộ Mậu Phong ra uy hiếp chính mình, rốt cuộc hắn muốn có được cái gì từ trước đến nay đều làm như thế.
Chính mình không phải vai chính thụ của hắn, không có tư cách làm phiền hắn lo lắng lấy lòng theo đuổi.Thấy hứng thú thì chơi đùa, chơi chán rồi thì vứt đi, đây mới là tính cách thật của Tưởng Huyên.Cho nên Lâm Tử Nhiên đã suy nghĩ rất nhiều, chỉ không nghĩ tới khả năng Tưởng Huyên sẽ xin lỗi.Hắn xin lỗi chính mình tựa như một trò đùa.Ai sẽ đi xin lỗi một con chó?Hừ, bất quá quản anh có nói xin lỗi hay không, đừng tưởng rằng tôi lại lấy lòng anh.
Lộ Hiểu Đông vì Lộ Mậu Phong mới liếm cẩu anh, nhưng cốt truyện hiện tại sụp con bà nó rồi, một phân điểm cũng không lấy được, tôi ăn no căng bụng mới đi liếm cẩu cho anh?Tôi không ngại anh giận chó đánh mèo lên người Lộ Mậu Phong đâu.Tiểu ác ma trong lòng Lâm Tử Nhiên kêu to, cậu nhìn Tưởng Huyên đầy khiêu khích, hất cằm nói: “Nếu tôi không tiếp thu thì sao? Tưởng tiên sinh có phải lại muốn cho người bắt tôi về không?”Hệ thống: “Không thể không nhắc cậu có chút OOC.”Lâm Tử Nhiên: “Tôi không phục, tôi OOC chỗ nào? Cho dù tôi là Lộ Hiểu Đông thì cũng không thể không phát tính tình, thế nào còn phải liếm cẩu?”Hệ thống……Lâm Tử Nhiên: “Còn nữa, chỉ cần không bị NPC phát hiện thân phận tôi là người đến từ bên ngoài, thì không tính sụp đổ, đây là những gì cậu nói với tôi.”Hệ thống: ....Không sai.Lâm Tử Nhiên nghĩ tới đoạn thời gian đó cuối cùng biến thành tức giận, cực khổ lâu như vậy một hồi không cẩn thận theo đuổi vai chính thụ tới tay! Cẩn trọng liếm cẩu vai chính công kết quả vai chính công muốn ngủ với mình!Nói liếm cẩu hay lắm, liếm đến cuối cùng còn lại hai bàn tay trắng đâu? Mấy người có thể có chút cốt khí, đừng dễ dàng bị liếm tới được không!Đúng là tức chết mà, không liếm nữa!Cho dù cậu tiếp tục sắm vai Lộ Hiểu Đông, chẳng lẽ không thể lựa chọn một con đường khác?Ai nói Lộ Hiểu Đông phải đi một con đường chết?Tưởng Huyên nhìn người thiếu niên trước mắt, trong ánh mắt nóng rực sáng ngời của thiếu niên không hề che giấu sự phẫn nộ cùng chán ghét.Cậu quả nhiên còn giận hắn, sở dĩ ngày đó ép dạ cầu toàn, đơn giản là bởi vì không thể phản kháng, hiện giờ mới là cảm giác thực sự của cậu.Một sai lầm đơn giản sẽ phá hỏng mọi thứ.
Thiếu niên từng ngưỡng mộ sùng bái nhìn hắn, lấy lòng gọi hắn Huyên ca đã biến mất rồi.Tưởng Huyên cảm thấy lồng ngực có chút nặng nề, đây là lần đầu tiên hắn phán đoán sai lầm một sự việc, hậu quả của nó còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng.Đứa nhỏ này kỳ thực cũng có tính tình.Tưởng Huyên im lặng hồi lâu, hắn bình tĩnh nhìn Lâm Tử Nhiên, khàn giọng nói: “Anh sẽ không làm như vậy nữa.”Lâm Tử Nhiên cười ha hả, không tỏ ý kiến: “Vậy là tốt nhất, nếu Tưởng tiên sinh không có chuyện gì khác thì tôi đi đây, về sau không có việc thì không cần gặp lại, cuối cùng, lần sau đừng để cha tôi kêu tôi ra đây nữa —— bởi vì tôi sẽ không đến.”Cậu quay người bỏ đi, không cho Tưởng Huyên chút mặt mũi nào.Tưởng Huyên nhìn bóng dáng thiếu niên quyết tuyệt xoay người, thật giống như nếu để cậu rời đi như vậy, thật sự sẽ không còn cơ hội nào nữa..
Hắn đột nhiên tiến lên một bước, duỗi tay bắt được cổ tay cậu.Lâm Tử Nhiên cau mày, quay đầu lại lạnh lùng nhìn hắn.Ánh mắt Tưởng Huyên có chút khổ sở, chậm rãi nói: “Anh thích em.”Anh thích tôi?Anh không nói những lời này còn tốt, anh chỉ muốn ngủ với tôi, kết quả thế mà anh nói anh thích tôi?Có người nào thích như anh không?Lâm Tử Nhiên càng tức giận, lạnh lùng nói: “Buông tôi ra!”Tưởng Huyên không chịu buông tay, hắn dùng ánh mắt chân thành nhìn Lâm Tử Nhiên: “Anh biết trước đây là anh không đúng, nhưng về sau sẽ không, cho anh một cơ hội để bù đắp cho em được không? Không phải em vẫn luôn ngưỡng mộ anh sao..”Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến, mang theo nhè nhẹ hàn ý: “Tưởng tổng làm gì vậy?”Lâm Tử Nhiên ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.Liền nhìn thấy Ninh Bách đứng ở phía trước, hôm nay hắn vẫn như cũ bộ dáng nghiêm cẩn không chút cẩu thả, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút cảm xúc, môi mỏng cong lên lạnh lùng, trong mắt ẩn ẩn bao phủ một tầng hàn ý.Lâm Tử Nhiên thực sự ngoài ý muốn, cậu chưa từng gặp qua Ninh Bách như vậy.Tưởng Huyên nâng mắt nhìn về phía Ninh Bách, thần sắc trong mắt chậm rãi lạnh xuống.Hắn có thể từ từ thuyết phục Lâm Tử Nhiên, nhưng đối với Ninh Bách thì không có kiên nhẫn như vậy, hơn nữa nếu không phải người này hoành đao đoạt ái thì người mà Lâm Tử Nhiên ngưỡng mộ vẫn là hắn.
Tưởng Huyên có lòng tin sớm muộn gì cậu cũng sẽ yêu hắn, tiền đề nếu Ninh Bách không xuất hiện.Tưởng Huyên nhíu mày, chậm rãi mở miệng, mắt đen lãnh lệ: “Hiểu Đông theo tôi đã mấy năm, em ấy vẫn luôn coi tôi như đại ca, tôi trò chuyện với em ấy mà thôi, chẳng lẽ Ninh đại luật sư cũng muốn xen vào chuyện của người khác?”“Xen vào việc của người khác?” Ninh Bách tiến lên một bước, tầm mắt hắn lướt qua Lâm Tử Nhiên, cuối cùng nhìn về phía Tưởng Huyên, môi mỏng cong lên, lạnh giọng nói từng chữ một: “Anh dây dưa với bạn trai của tôi, còn nói là tôi xen vào việc của người khác?”Lâm Tử Nhiên???Bạn trai?Ninh Bách thế mà thừa nhận cậu là bạn trai của hắn?!.