Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

chương 108

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gián điệp?

Nhà hàng của tôi có tay trong của Ngọc Nhi sao? Tuấn Anh trước đây cũng nói hai mẹ con cô ta cài người vào bên cạnh anh ấy, có khi nào bọn họ cũng làm điều tương tự với tôi không? Nếu như có thì cô ta cài người vào bên cạnh tôi từ khi nào? Là kẻ nào?? Và như thế nào??

Cạnh tôi không hề có người giúp việc thân cận, nhân viên nhà hàng đều là người do bác quản gia cũ nhà Trung Kiên nhận vào làm, hoàn toàn có thể loại trừ. Hơn nữa Ngọc Nhi mới biết đến sự tồn tại của nhà hàng này không lâu nên cái đó cũng có thể gạch bỏ...

Vậy thì khả năng lớn là cô ta đã mua chuộc nhân viên nhà hàng để lấy thông tin và lịch trình.

Rốt cuộc, kẻ trong bóng tối ấy là ai??

.

.

.

Bằng sức mạnh của việc làm nũng, rốt cuộc tôi cũng lung lạc được Trung Kiên, để anh ta giúp mình xuất viện.

Sau khi ăn uống xong xuôi, anh ta nhất quyết bắt tôi trở về bệnh viện. Bác sĩ đã điện thoại gọi suốt từ trưa đến giờ nhưng vì mọi chuyện lu bù quá mức nên anh ta tạm thời để mặc, cho tôi tự do nửa ngày. Nhưng đến tối sẽ có thời gian y tá tới thay bông băng và bôi thuốc liền sẹo sau lưng cho tôi nên nhất định phải trở lại..

Thật ra mấy vết thương này đã ổn định từ lâu, chuyện bôi thuốc gì gì đó kia tôi hoàn toàn có thể tự túc. Chẳng qua bọn họ đều cẩn thận quá mức nên tôi mới bị buộc phải ở lại chỗ nhàm chán đó thôi..

Ban đầu Trung Kiên còn phản đối, dùng sức mạnh ôm tôi bế ra xe, sau khi đi được một đoạn,anh ta tự dưng nghĩ đến chuyện gì đó liền đồng ý để tôi xuất viện.

Lạ lùng là bạn Kiên đã đi gần đến bệnh viện rồi còn quay ngoắt xe lại, đưa tôi về nhà hàng, để tôi yên vị trên phòng mới trở đi. Nói rằng anh ta sẽ giúp tôi thuyết phục gia đình và đem thuốc tới, tôi nên ngoan ngoãn ở lại đây đợi anh ta đi!!

Đúng là người kì quái, tư duy thoát tuyến không thể hiểu nổi..

Vậy là sau khi tắm rửa xong xuôi tôi liền đi thang bộ xuống phía dưới, vừa đi vừa để ý động tĩnh xem có vấn đề gì hay không. Nhưng quả nhiên giống như lời Trung Kiên tiên đoán, bọn chúng biết được chúng tôi đã biết nên im hơi lặng tiếng để xem xét tình hình..

Mấy tầng trên là những phòng riêng biệt, mỗi phòng có một nhân viên phụ trách riêng đứng bên cửa và một nhân viên tổng đứng ở quầy. Mỗi lần dừng lại ở một tầng tôi lại cố ý hỏi thăm tình hình bọn họ, xem xem dạo này có chuyện gì đáng lưu ý hay không, có gì khác lạ hay không.. Tiện thể nhìn xem có ai có biểu hiện đáng ngờ thì ghi vào danh sách đen.

Thế nhưng đời không như là mơ.. Có thể do tôi quá kém tinh tế, cũng có thể là bọn họ che giấu kĩ hoặc thật ra là chả có gián điệp quái nào trong số bọn họ cả. Tuyệt nhiên tôi không nhìn ra được điểm gì đáng ngờ, mình đúng là không có duyên với nghề thám tử mà..

“Cô chủ?” Tường Vy vừa ghi danh sách, vùa chốt thức ăn để vào khay và số bàn vừa hỏi. Mặc cho điều hòa trong phòng chạy hết công suất, mồ hôi trên trán cô nàng vẫn thi nhau chảy thành từng đường “Cô chủ chưa về bệnh viện sao?”

“Người sáng hôm nay sao rồi chị?” Tôi nhăn trán, mặc dù chúng tôi đã lập danh sách những nhân viên bị quấy rối trong thời gian này, cũng đã đưa tiền đến đề bù thỏa đáng..

Nhưng chung quy có nhiều vấn đề không phải cứ có tiền sẽ giải quyết được. Ví dụ như anh chàng sáng nay, dù có chữa khỏi thì sau này nếu mưa gió, trái nắng trở trời kiểu gì cũng sẽ vẫn đau nhức không thôi.

“Anh ấy đã ổn định lại rồi!” Tường Vy vẫn ghi điên cuồng, thấy tôi hỏi thăm đến người sáng nay thì vui vẻ đáp lời “Cảm ơn cô chủ đã để ý!”

“Anh ấy với chị là..” Tôi buột miệng, cái thái độ này không phải hai người yêu nhau tôi mới thấy lạ đấy!

Rốt cuộc thì một người có quá khứ đau thương như Tường Vy cũng đã hòa nhập được với cuộc sống rồi sao? Thật tốt quá..

“Bọn họ chuẩn bị đăng kí kết hôn rồi đó!”

“Phải, phải! Hôm nào cũng diễn cảnh ngọt ngào làm anh em chúng tôi sắp sâu răng hết lượt rồi!”

“Haha~”

“...”

Lời vừa nói ra, lập tức mọi người nhao nhao hưởng ứng, người nào người nấy đồng loạt hưởng ứng, nói đến độ Tường Vy cô nương xấu hổ tới mức đỏ mặt bỏ chạy!

Nhưng.. Chồng sắp cưới của mình không dưng vì công việc này mà bị thương.. Lẽ nào Tường Vy không hề cảm thấy oán trách?

Cô nàng cao thượng đến thế ư? Hay là do tôi đã đa nghi quá mức rồi??

.

.

.

Trung Kiên trở lại đã là việc của mấy tiếng sau.. Thật ra làm thủ tục ra viện không phải vấn đề lớn, chỉ cần nộp giấy sau đó h ngày mai tới thanh toán là xong. Anh ta còn bận đi tìm mua giúp tôi mấy loại thuốc mà bệnh viện vừa tầm hết rồi mới trở về.

Vẻ mặt xuân phong phơi phới kiểu như vừa thành công chèn ép được ai kia là thế nào? Dù nghi ngờ nhảy loạn trong lòng tôi cũng không dám mở miệng hỏi, vì giữa cái thời điểm nước sôi lửa bỏng thế này tự dưng bạn Kiên lên cơn, bế tôi chạy từ tầng ba lên tận phòng ở!!

Không phải tôi thích thế, cũng không phải tôi không chống cự.. Nhưng nói thật bạn Kiên quá mạnh thế nên tôi đành ngậm ngùi hưởng thụ.

“Anh đã khóa cửa rồi, em không chạy thoát đâu!” Anh ta tự đắc tung cao chiếc chìa khóa rồi thuần thục bắt lại, nụ cười gian tà lại bắt đầu treo trên mặt.

Chạy cái gì?

Mắc mớ gì mà tôi phải chạy??

Bạn Kiên, đừng thỉnh thoảng lại lên cơn thế, tôi thật sự không chịu nổi đâu!!!

“Ngoan ngoãn ở đây đợi, anh tắm p là xong ngay!”

“Này, anh muốn làm gì???” Không chờ tôi thắc mắc xong bạn ấy đã vội vã chạy mất hút.

Hơ..

Khó hiểu..

Còn bày đặt khóa cửa nữa chứ, xì, làm như chúng tôi chưa cùng phòng kiểu này bao giờ ấy. Cũng đâu phải trẻ con mà cần giả bộ ngại ngùng? Tôi khinh thường lườm cửa nhà tắm một hồi, sau đó nằm bò ra giường xem mấy chương trình tivi thiếu muối.

Chỗ này đã thật lâu không có người ở nhưng Trung Kiên luôn giúp tôi dọn dẹp, thi thoảng quét dọn và thay ga trải giường để nhỡ tôi có phải ở lại cũng không lo không có đồ sạch.

Nghĩ đến mấy hành động nho nhỏ mà Trung Kiên thường xuyên làm cho mình, tự dưng cảm giác trong lòng nở đầy những hoa, vui vẻ cực kì. Nếu như tôi vẫn còn ở thế giới thực thì những trải nghiệm này chắc chắn cả đời sẽ không được hưởng qua.

“Em còn chưa cởi đồ sao?” Trung Kiên vừa lau tóc vừa vui vẻ mở cửa đi ra, tốc độ tắm đúng là kinh hoàng thật, kiểu như đi qua nước không bằng!

“Cởi đồ làm gì?” Môi tôi tự dưng giật giật, dự cảm chẳng hay ho chút nào. Anh làm như tôi đợi cung phi đến thị tẩm không bằng, còn cởi đồ trước...

“Có cần anh giúp không??” Trung Kiên ném cái khăn mặt ra xa, kì diệu thế nào nó lại bay một đường thuần thục treo mình trên móc áo. Ảo quá! Quá ảo!! Không thể có chuyện hoang đường như thế được!!!

Không đợi tôi kháng nghị xong xuôi, bạn Kiên đã sử dụng mị lực làm vũ khí sắc bén với mong muốn cắt đứt suy nghĩ của tôi. Thân thể tráng kiện vẫn còn hơi nước và mùi hương xà phòng dịu dàng, ngực trần trụi màu cổ đồng hiển lộ trong không khí, phần dưới chỉ vẻn vẹn chiếc khăn nhỏ quấn ngang, mái tóc đen nhánh hơi ướt được vén sang một bên.. Cộng thêm dáng đi khêu gợi, khéo léo phô bày toàn bộ vẻ đẹp thân thể, Trung Kiên đã hoàn toàn thành công làm tôi xịt máu mũi!!!

Này!

Tôi đang bị thương đầy người đấy!

Anh.. Anh muốn làm gì??

“Không!” Tôi giữ chặt cổ áo, vừa lau máu mũi vừa quyết tử cố thủ.

“Sao lại không?” Trung Kiên cúi sát mặt tôi, ngọt ngào lợi dụng vẻ thanh thuần của mình để giả ngây thơ “Chuyện này là chuyện bình thường thôi mà, em xấu hổ gì chứ??”

“Không được!” Tôi quát, hất bàn tay đang đưa loạn của anh ta lên “Tôi.. Tôi đang bị thương đấy!”

“Ồ, xưng tôi với anh cơ à?” Trung Kiên nhếch mép cười haha, sau đó cúi mặt đưa môi tới, ý đồ hôn để làm lung lạc ý chí của tôi chứ gì???

“Em.. Này, anh đừng có đùa!!!”

“Được rồi không đùa!” Anh ta phá ra cười, ngồi sang một bên vui vẻ ôm bụng “Em đang nghĩ cái gì mờ ám đúng không? Tịnh Nhi đúng là nhiều suy nghĩ xấu xa thật đấy!”

“Hả.. Anh.. “ Tôi vừa oan ức vừa thất thần nhìn Trung Kiên kéo cái khăn che ngang bụng mình, phía dưới.. phía dưới thế mà lại có mặc quần!!!

Vậy là ngay từ đầu anh ta đã có ý định trêu tôi!!!

Tên! Khốn!

“Anh nói cởi đồ..”

“Ừm, cởi đồ để anh bôi thuốc cho!” Trung Kiên vẫn cứ khúc khích cười, gọi đòn cực kì “Hihi~ Tịnh Nhi ~~”

“Anh...”

Vậy là sau một quá trình đấu tranh và trấn áp, cuối cùng chúng tôi cũng làm xong mọi việc. Trung Kiên không trở về nhà mà cùng tôi ở lại nhà hàng, chúng tôi cùng nhau sửa lại lớp sơn bên ngoài nhà hàng, hộ tống nhân viên làm ca tối về hết sau đó phân tán theo dõi bên ngoài để xem có dò ra được manh mối gì hay không.

Một đêm dài dằng dặc, mãi tới tờ mờ sáng chúng tôi mới buông lỏng để nghỉ ngơi.

Ai ngờ, đúng lúc này điện thoại Trung Kiên lại reo vang.

Tiếng điện thoại réo rắt lên xuống phá tan sự yên ả của buổi sớm mùa hè mát mẻ. Không hiểu sao lúc anh ta vừa nhấc máy báo nghe dự cảm nguy hiểm reo vang trong tâm trí. Quả nhiên Trung Kiên vừa nghe vừa nghiến răng, sau đó anh ta xiết chặt nắm tay ngăn mình không ném điện thoại, đôi mắt sắc như chim Ưng lạnh giọng thông báo: “Tường Vy.. Cô ta xảy ra chuyện rồi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio