Trong lúc cô cật lực thay đổi bản thân để quyến rũ được người đàn ông hoàn hảo như Tuấn Đạt, cô chị gái hờ kia cũng đã thay đổi theo rồi.
Bắt đầu từ buổi chiều hôm đó, khi cô ác ý hất vai để chị ta ngã lăn từ đầu cầu thang xuống đất. Ngọc Nhi vui vẻ nhìn Tịnh Nhi lăn lăn lăn, lăn đến tận cuối cầu thang sau đó còn chạy thêm vài chục vòng. Tới tận lúc chị ta va vào tường đánh “ầm” một tiếng mới thấy dừng lại.
Mỡ nhiều như vậy thì chỉ có hỏng tường chứ chết làm sao được?
Ngọc Nhi bĩu môi đi ra cửa, quả nhiên chị ta lồm cồm bò dậy chậm chạp lê lên tầng hai ngủ thẳng giấc đến tận lúc cô đi học về!
Đúng là đồ con heo!!
Sau đó, Trung Kiên trở lại.
Ánh mắt anh ta nhìn cô không một chút cảm tình, người này tuy bề ngoài không lạnh lùng như Tuấn Đạt, nhưng đáy mắt anh ta luôn phát ra tia sáng nguy hiểm làm cô sợ hãi. Sớm trưởng thành, Ngọc Nhi luôn nhạy cảm với biểu hiện của người xung quanh. Cô biết, mình nên tránh xa anh ta!
Ấy thế mà người này lại dám nhìn con lợn đó bằng ánh mắt ngọt ngào! Mặc dù khen cô nhưng chưa lần nào nhìn cô cả, mọi ánh mắt của anh ta đều phiêu du trên người chị ta!! Đừng nói anh ta khẩu vị nặng, đến cả con lợn này cũng muốn ăn đấy nhé?
Hôm sau Tịnh Nhi tới trường, còn tiến hành chuyển lớp. Trước khi đi chị ta còn mạnh dạn đối đầu với thầy chủ nhiệm. Hừ, khó khăn lắm cô mới khiến mọi người bài xích được chị ta, vậy mà chị ta còn dám đến trường, dám chuyển lớp?
Được rồi, dù sao đó cũng chỉ là lớp vô tích sự, ra khỏi đây xem chị còn giá trị gì không nào!
Lùm xùm trên trường đi qua, chị ta còn được Tuấn Anh thuê Đại Việt về làm vệ sĩ cho. Đáng hận, Đạt Việt như vậy mà chị ta muốn anh ấy đi theo bảo vệ? Có phải chị ta điên rồi hay không?? Người mà anh ta nên bảo vệ phải là cô đây này!!!
Mỗi một ngày Ngọc Nhi đều bận rộn, đều quay cuồng. Tình cảm, cô muốn có tình cảm!
Một thứ tình cảm mãnh liệt có thể đốt cháy mọi thứ thì càng tốt!
Vậy là đối tượng Tuấn Đạt ra sức được cô tìm cách đốn ngã. Song song với anh ta còn có vài người đàn ông khác không đáng nhắc tới. Ngọc Nhi luôn mong muốn trái tim mình được lấp đầy, nhưng việc đó thì một kẻ lạnh nhạt như Tuấn Đạt vĩnh viễn không thể làm được. Có điều, người cô muốn chân chính chỉ có anh ta..
A, mâu thuẫn quá!
Nhưng Ngọc Nhi tình nguyện không rời khỏi những sự mâu thuẫn này đâu.
Cuộc sống của hai mẹ con Ngọc Nhi từ khi chuyển đến biệt thự Vi gia thay đổi chóng mặt. Đúng là từ chim Trĩ biến thành Phượng Hoàng. Mẹ cô vẫn xinh đẹp như thế, và giờ đây với sức mạnh thêm vào của đồng tiền, người phụ nữ ấy càng biến mình trở thành kẻ quyến rũ nhất thế giới.
Ít ra là trong con mắt của Ngọc Nhi, mẹ cô lúc nào cũng đẹp. Trừ khi bà ấy nổi điên lên và mắng chửi cô không hết lời.
Có điều từ lúc về Vi gia đến giờ, người này dường như đã tìm cách giấu kín toàn bộ phẫn nộ của mình đi. Cũng có thể do bà ấy không còn phải vất vả lo chuyện tiền nong nữa, cũng có thể do bà ấy phải giữ gìn hình tượng của mình trước mặt người nào đó..
Giống như cô, mỗi lần ở bên Tuấn Đạt đều phải diễn trò, đeo lớp mặt nạ giả tạo lên đó. Con người thật xấu xa muốn cháy lên nhưng lại sợ hãi anh ta nhìn thấy vẻ mặt kinh khủng ấy mà ghét bỏ cô. Dần dần, Ngọc Nhi diễn mãi thành thói quen. Đến mức mỗi khi trời tối, chỉ còn mình cô trong căn phòng lớn xa lạ, Ngọc Nhi nhìn vào gương hoảng hốt tự hỏi đâu mới là mình?
Người con gái dịu dàng xinh đẹp kia.. Hay là kẻ tâm ngoan thủ lạt cả ngày tìm cách tính kế người khác??
Ở đâu??
Cô là ai??
.
TRUYỆN THUỘC SỞ HỮU CỦA SUMONSTER, CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TRÊN WATTPAD. AI LẤY TRUYỆN CỦA MÌNH ĐI ĐÂU LÀM ƠN HÃY XIN PHÉP VÀ GHI NGUỒN ĐẦY ĐỦ.
.
Rốt cuộc cô cũng gặp được một người.
Người đó nâng niu trân trọng cô.
Người đó biết rõ bộ mặt thật của cô nhưng vẫn chấp nhận, miễn cô không muốn gỡ mặt nạ cũng không nhẫn tâm tháo sự giả tạo của cô xuống.
Người đó luôn một lòng hướng về cô, ánh mắt nhìn cô sạch sẽ đến đáng sợ.
Người đó bề ngoài đáng sợ như trời đêm,nhưng nội tâm lại cao quý đẹp đẽ như ánh sáng mặt trời.
Người đó..
Đáng tiếc, anh ta đến quá muộn.
Lúc Đại Việt xuất hiện, quan tâm cô, chăm sóc cho cô.. Chính là sau khi cô và Tuấn Đạt phát sinh quan hệ không lâu.
Quả nhiên cô đoán đúng, Tuấn Đạt không nhận ra cô chính là cô gái tuổi năm nào. Người đàn ông ưa sạch sẽ và có ham muốn chiếm hữu cao như anh ta không chấp nhận thân thể đã từng có quan hệ xác thịt như cô.
Nói cô bẩn?
Ngọc Nhi chua xót cười khẩy, bẩn ư? Còn không phải do anh??
Nhưng thiếu nữ tuổi tưởng như đã trưởng thành vì trải đời sớm ấy lại không thể nói ra những lời đó. Càng không thể mở miệng thanh minh cho chính mình..
Nhìn bóng lưng người đàn ông ấy quay đi, lòng cô một mảnh lặng lẽ. Có cái gì đó như chết đi, vỡ tan trong lồng ngực. Ngọc Nhi thảm thiết muốn gào khóc, nhưng bề ngoài lại lặng ngắt như tờ. Cô khống chế cảm xúc quá tốt, hay là do nó không thể vỡ òa?
Đại Việt giống như dòng suối mát, ở bên cạnh dịu dàng xoa dịu tâm hồn chằng chịt vết thương của cô. Tất nhiên, chuyện giữa cô và Tuấn Đạt như thế nào anh ta chẳng hề biết rõ. Nếu như Đại Việt cũng giống những tên đàn ông khác thì sao? Hễ thấy con gái không còn thứ đó, sẽ nghiễm nhiên quy chụp lên đầu người con gái ấy cái mác lẳng lơ.
Nếu anh ta quả thật nghĩ như vậy, cô sẽ không cần!
Nhưng Ngọc Nhi rất sợ cô đơn, cô sợ phải ở một mình.
Căn phòng ấy, ngôi nhà ấy.. Quá rộng lớn.
.
.
.
Tịnh Nhi thay đổi hoàn toàn, chị ta lột xác thành một mỹ nhân hoàn toàn khác biệt. Vẻ mặt xinh đẹp, ăn nói đã có phần khá khẩm hơn, đã vậy còn bắt đầu biết đề phòng với cô. Hừ, có vẻ sau cú ngã đó, dây thần kinh nào đó bị mỡ đè của chị ta đã được giải phóng! Tịnh Nhi ngu ngốc đã không còn rồi!
Không sao. Yếu thì đè nén, mạnh thì thân cận! Chị ta càng mạnh, cô càng được nhờ. Có điều, chị gái, chị đã có Trung Kiên một lòng một dạ, sao nhất thiết còn phải câu kéo Tuấn Đạt của tôi??
Đồ tham lam không biết xấu hổ!
Đừng hòng tôi cho chị làm được điều ấy! Tuấn Đạt là của tôi!!
VĨNH VIỄN!!
Không lâu sau đó cô gặp Quỳnh Chi- kẻ đem lòng yêu Trung Kiên say đắm. Hai người bắt tay với nhau hợp tác đẩy Tịnh Nhi xuống hố. Ai ngờ trời không chiều lòng người, mọi thứ bắt đầu từ khi cô tính kế chị ta đột nhiên trở nên khó khăn.
Mọi mưu kế đều bị Tịnh Nhi hóa giải, từ trong hiểm nguy chị ta lại tìm được may mắn thoát chết. Không những vậy còn vô tình đẩy vị thế của mẹ con cô xuống đáy. Từ những người được bố tin tưởng, yêu thương.. ông ấy đã có những ánh nhìn nghi hoặc với hai người.
Ngọc Nhi ra sức cứu vãn tình thế, nhưng sức lực bỏ ra nhiều, kết quả thu lại chỉ là con số âm!
Tất cả mọi người đều rời bỏ cô, đến cả Đại Việt tưởng như thâm tình, vậy mà khi biết rõ cô là người của Tuấn Đạt đã ra đi không luyến tiếc.
Sau đó, anh ta, anh ta, và cả anh ta nữa.. Bọn họ đều lần lượt quay lưng với cô. Cuối cùng, trong nhà hàng ấy, ngay trước mắt người chị gái hờ kia, Tuấn Đạt đã ném tự tôn của cô xuống đất, nhẫn tâm dẫm lên, bóc trần mọi thứ!
Tuấn Đạt!
Tuấn Đạt!!
Vậy là sao!?
Em nghe không rõ!!!
Anh nói.. Mọi chuyện anh đều biết??
Em qua lại với người đàn ông nào anh cũng rõ như lòng bàn tay??
Tại sao anh không nói là anh biết??
Tại sao?
Vì em còn khả năng lợi dụng sao?
Vì em..
Không!
Nhất định không phải!!!
Tịnh Nhi!
Tất cả là do chị khơi mào chia rẽ chúng tôi!
Hận..
Tôi hận chị!!
Haha ~ Cô biết chứ, Tịnh Nhi chỉ là cái thớt cô giận quá mà chém vào. Bản chất của người đàn ông mang tên Tuấn Đạt này sao cô không rõ: lạnh lùng, bá đạo, luôn luôn đặt lợi ích lên trước mắt. Cô nhất định bị mù mới nhìn trúng anh ta, mới coi anh ta như trời, như đời của mình mà theo đuổi tới cùng..
Sau cuối thì sao?
Người đau cũng chỉ có người con gái ngu ngốc như cô mà thôi.
Ngọc Nhi cô cũng mới chỉ tuổi..
Tại sao ai cũng không tình nguyện yêu thương cô??
.
.
.
Mẹ ngoại tình cùng tên lái xe mới tới, hắn ta đẹp trai lại dẻo mỏ nên nhanh chóng chiếm được cảm tình của mẹ. Thế nhưng từ trên người hắn ta cô luôn cảm nhận được khí tức nguy hiểm, kiểu như đó không phải một tay lái xe đơn thuần. Có lẽ nào hắn là người của Tịnh Nhi cài vào? Giống như cô cài vô số tay trong bên cạnh chị ta và Tuấn Anh vậy??
Nhưng Tịnh Nhi từ khi nào lại thông minh được đến thế, hơn nữa người này còn là do chính tay mẹ cô lựa chọn, không thể..
Có điều vẻ mặt nguy hiểm của hắn, tốt nhất bỏ đi, mẹ thiếu tiền để bao dưỡng trai trẻ hay sao? Vì cớ gì cứ đâm đầu vào hắn??
A, hay rồi!
Bố cô phát hiện!
Một buổi chiều mà có đủ loại khó khăn ập đến, Ngọc Nhi bối rối phát hiện ra mình không biết phải làm thế nào cho phải, mãi tới khi bị đuổi ra khỏi nhà cô mới hoàn hồn.
Mẹ đứng bên cạnh cô, đôi mắt đẹp mở to trống rỗng. Bà ấy không tiếc nuối tình cảm vừa tan vỡ với bố hờ, cũng không hối tiếc kho vàng vừa mất, % của Vi gia kia bà càng không để vào mắt.. Thứ mà bà quan tâm giờ này chỉ có mấy câu nói của kẻ phản bội kia. Phải, hắn thế nào lại yêu mẹ chứ! Hắn chỉ lừa mẹ thôi, hắn chỉ lợi dụng mẹ mà moi tiền thôi!!
Sao?
Sáng mắt ra chưa??
Sáng mắt ra chưa??
“Mẹ? Mẹ muốn đi đâu??” Khuôn mặt đẹp đờ dẫn, bà ấy vô thức đi về phía trước. Cũng may cung đường này vắng vẻ không có xe qua lại, nếu không Ngọc Nhi thật sự sợ rằng bà ấy trong lúc tuyệt vọng bị xe tông chết.
“Lâm, Lâm.. Không thể như vậy..” Bà ấy không trả lời cô,miệng lẩm bẩm mấy câu gì đó.
Cảm giác của bà ấy lúc này ra sao?
Tuyệt vọng không?
Chẳng hiểu lí do, nhưng khi thấy người phụ nữ ấy đờ đẫn đứng ngốc cạnh mình, trong lòng Ngọc Nhi nở đầy hoa.
Mẹ, giờ thì mẹ chỉ có thể dựa vào con!
Bằng một phương thức kì diệu nào đó, % cổ phần Vi gia đáng lẽ thuộc về cô nay lại biến mất sạch sẽ không dấu vết. Mặc dù Ngọc Nhi có đứng tên người khác mở một tài khoản riêng, nhưng số tiền trong đó chỉ là tiền chết, không thể mỗi ngày một tăng như % kia được.
Mẹ cô thì.. Aii~ Coi như vô dụng rồi! Bà ấy từ trước đến nay đều vung tay quá trán, gặp bữa liền ăn. Làm gì có chuyện tích cóp cái gì đó cho sau này chứ?
“Haha Ngọc Nhi~” Giọng cười sang sảng mang theo vài phần hàm ý ghét bỏ và hả hê vang vọng “Mày cũng xuống dốc thế này à??”
“Trình Phương?” Hừ, con khốn thất bại này làm gì ở đây? Không phải cả gia sản nhà nó đều đã bị tịch biên, cả nhà vào tù hết lượt rồi à?
“Ai làm mày đến nông nỗi này?” Cô ta đưa mắt hỏi nhỏ “Không ngờ đấy, đứa nào có bản lĩnh diệt nổi kẻ lòng lang dạ thú như mày?”
“Câm miệng!”
Đứa nào?
Đứa nào à?!
Lẽ nào nói tự mình làm tự mình chịu??
Không thể! Lỗi không phải do cô, phải có người chịu trách nhiệm cho chuyện này! Tịnh Nhi..
Phải! Chính là chị ta! Tại sao chứ? Tại sao ông trời lại bất công đến thế? Một kẻ sống sung sướng từ nhỏ, ngoại hình xinh đẹp, tính cách thuần lương đã vậy ai gặp cũng yêu quý chị ta hết.. Vì sao không dành cho cô một chút? Cô chỉ cần một người bố cũng không thể có??
Tại sao!!
Vi Tịnh Nhi!
Chị ta không đáng có được những thứ đó!
“Kẻ này mày cũng biết đó thôi..” Ngọc Nhi cười khẩy, tùy ý nói “Này Trình Phương, có muốn hả giận không? Tao sẽ bày cách cho mày..”
Ngọc Nhi quay người trở về. Bản tính Trình Phương thế nào cô đã sớm nắm rõ như lòng bàn tay. Tưởng rằng sau vụ việc của gia đình cô ta sẽ trưởng thành không ít, ai ngờ vẫn cứ như cũ, vừa bị kích vài câu đã nóng máu lên rồi.
Được đấy, với kẻ có thù tất báo như vậy, xem xem chị sống có dễ chịu hay không!
Còn chưa biết chị ta sau đó thế nào, Ngọc Nhi vừa về đến khu trọ thì nơi này đã sớm loạn thành một mảnh. Trước cửa phòng cô người đứng xem chen chúc, bọn họ vừa nhìn ngó vừa chỉ trỏ, ánh mắt mang theo ý thương hại và khinh thường đan xen.
Dự cảm không tốt làm cô nhăn mày lại, Ngọc Nhi xuyên qua đám đông tiến vào phòng. Trên chiếc giường lớn bẩn thỉu, thân thể dập nát của mẹ cô nằm đó, thoi thóp như thể chỉ còn một vài hơi tàn.
Ngọc Nhi sửng sốt nhìn qua, cảm giác bàn chân cô như hóa đá. Mấy ngày nay mẹ đều ngây ngốc trong phòng, không ăn không uống, khuôn mặt xinh đẹp cũng tiều tụy không ít. Nhưng tiều tụy không có nghĩa là thế kia.. Da mặt bong tróc vì những vết móng tay sắc nhọn, tóc và da đầu bong từng mảng đau đớn, thân thể đầy những vết thương vẫn đang rỉ máu..
Mẹ.. Mẹ muốn bỏ con đi sao??
“Kinh quá, vậy mà dám đi tìm đàn ông có vợ đánh ghen!”
“Nhìn mặt có vẻ hiền lành.. Ai ngờ chỉ là kẻ ghê tởm!”
“Bị đánh đáng lắm!! Coi bộ sắp chết rồi!”
“Haha..”
“CÚT!!! CÚT HẾT ĐI!! KHÔNG AI MƯỢN CÁC NGƯỜI Ở CHỖ NÀY NHIỀU CHUYỆN!!!!”
Ngọc Nhi điên cuồng gao lên, bàn tay nhỏ cũng không yên tĩnh, cô cầm chiếc túi xách của mình khua loạn. Ai nấy đều cảm thấy hoảng hốt, chửi bới cô điên sau đó cũng tản ra.
Điên?
Phải, cô điên rồi!!
“Mẹ! Sao mẹ ngốc vậy chứ??” Bác sĩ nói mẹ cô nguy kịch, giờ muốn khỏi hẳn thì không thể, chỉ có khả năng kéo dài sự sống mà thôi.
Nhưng cái sự kéo dài kia.. Rất tốn kém!
Vậy là khoản tiền trong ngân hàng sắp sửa bay biến hết, rồi sau này cô biết làm gì để lấy tiền chữa bệnh cho mẹ đây??
“Để tao chết đi!” Mẹ cô nhắm mắt, nức nở “Lâm đã không cần tao, tao còn sống làm gì??”
Nhưng con cần!
Câu này Ngọc Nhi không nói ra miệng, nhưng nó vang lên trong tâm trí cô hàng ngày. Nếu như mẹ cô thật sự chết, cô sẽ không biết nên bám víu vào đâu nữa.
Hơn nữa, từ khi bà ấy bị người ta đánh ra nông nỗi này, mọi sinh hoạt hàng ngày của bà đều do cô phục vụ.. Thành ra người mẹ ấy vừa có chút cảm kích cô, lại có phần nể sợ. Cô biết, bà ấy nói muốn chết, nhưng chỉ là nói mà thôi, đến con gà còn ham sống thì lấy đâu ra kẻ muốn chết chứ??
Nhìn người phụ nữ một thời không cần cô, luôn đá cô ra xa, nay biến đổi trở nên dựa dẫm dần vào mình, không có mình thì không thể sống.. Cảm giác thỏa mãn ngập tràn tâm trí Ngọc Nhi.
.
.
.
Tuấn Đạt tới khu Tây làm việc?
Cô muốn gặp anh ấy.. Chỉ cần một chút thôi cũng được, giá như được nhìn thấy Tuấn Đạt, được cùng anh ấy nói vài ba câu, được anh ấy nhìn nhận.. Giá như..
Lúc ở trong con hẻm bẩn thỉu bị người luân gian, Ngọc Nhi chua xót nhận ra bản thân vô giá trị thế nào. Bẩn thỉu, xấu xí, ghê tởm.. đến ông trời cũng không công nhận cô, không để mắt đến cô.
Cô càng chua xót hơn khi nhận ra rằng, thì ra cô giống bà ấy đến vậy.. Vừa nghĩ tới đối phương đã làm lí trí của cô bay biến hết..
.
.
.
Gặp lại Đại Việt đã là chuyện của mấy tháng sau..
Cô sa đọa, lao mình vào việc bán thân, vừa để có đồ ăn vừa để chữa bệnh cho mẹ. Thế nhưng cũng chỉ được một thời gian mà thôi, mẹ cô đã hoàn toàn tuyệt vọng với thế giới, ra đi trong đau đớn. Ánh mắt tan rã của bà ấy lúc nhìn đến cô vẫn còn hằn nguyên trong đầu Ngọc Nhi. Vừa là sự chối bỏ lại vừa là cảm giác hối hận. Suy cho cùng, từ bé đến giờ cô vẫn luôn là cái gai trong mắt bà ấy, mặc cho cô có đối tốt với bà ấy thế nào cũng không thể thay đổi.
Anh ta đến quán Bar uống rượu, tình cờ thế nào lại nhìn thấy cô. Đại Việt nửa ngạc nhiên nửa nghi ngờ nhìn qua, đến tận khi tiếng cười giòn giã của cô vang lên anh mới tỉnh lại.
“Tại sao em ở đây?”
“Sao tôi lại không thể ở đây?” Ngọc Nhi nhếch môi cười, một làn khói thơm phả ra từ khuôn miệng xinh đẹp. Cô dụi điếu thuốc, nhướn mi thành thục “Đại Việt lão gia, có muốn cùng tôi làm một vài trao đổi thú vị không??”
Ánh mắt anh ta phức tạp, nhưng rồi cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý toàn bộ yêu sách của cô. Ngọc Nhi đau lòng nhấc mình, sự hối hận đan xen nhau dày đặc.
Nếu như ngày đó cô chọn Đại Việt có lẽ bây giờ cuộc sống của hai mẹ con cô đã khác.
Đáng tiếc không có nếu như.. Cô đã hủy hoại mình, vô tình làm liên lụy cả anh..
.
.
.
Cơn đau cuối cùng đã không còn, Ngọc Nhi cảm thấy bản thân nhẹ bẫng. Một đời người trôi qua trí óc cô chỉ trong nháy mắt, tất cả cảm xúc vỡ òa trong im lặng.
Thần trí không còn thanh tỉnh, bàn tay cô cũng lạnh dần.
Lạnh quá..
Giá như có ai đó thật lòng ôm mình vào ngực..
HẾT