Bị phớt lờ thì ai mà chả điên tiết, đảm bảo tôi mà là em nữ chính bây giờ thì trong lòng sẽ thầm hạ quyết tâm không bao giờ thèm nhìn mặt Tuấn Anh tiểu thụ nữa ấy chứ..
Chậc, đó là tôi thôi, một đứa phổi trâu phổi bò ruột để ngoài da mới phản ứng như vậy.. Ngọc Nhi thì khác. Tôi làm sao có thể quên đây là nữ chính được viết theo chiều hướng sáng tạo bệnh hoạn của em tác giả chứ?
Đúng vậy!
Ngọc Nhi không phải thánh nữ, càng không phải Bạch Liên Hoa! Em ấy chính là rắn độc đội lốt thỏ non đấy!!
Ực, Tuấn Anh phớt lờ cưng thì cưng đi mà lườm nguýt anh ta, cớ gì phải bắn ánh mắt sắc như dao ấy về phía chụy???
Có phải đang tính kế gì tôi không vậy??
Tự dưng thấy tình tiết truyện đi đúng hướng ban đầu làm lá gan tôi nhỏ đi không ít đâu..
“Quà.. “ Tôi nuốt nước bọt “Cho em á?”
“Đúng đó!” Anh trai vui vẻ đáp lời “Hôm đó đi dạ tiệc ưng ý bộ Hoa Đêm nhưng lại bị Trung Kiên cướp mất!”
“Hoa Đêm có phải bộ trang sức gồm một chiếc nhẫn và một chiếc lắc không anh??” Ngọc Nhi nghi ngờ hỏi “Đêm đó em thấy họ đề bảng, đó là bộ trang sức được đấu giá với mức giá trên trời kỷ lục!”
“Ừm.. Chính là nó đó!” Tuấn Anh gật đầu xác nhận.
Giá trên trời??
Vậy là tôi chẳng cần làm gì cũng sở hữu trong tay một món đồ giá trị à?? Trời ơi, vẫn biết là trên đó gắn đầy ngọc.. à, kim cương đen, nhưng nào hay nó đắt rẻ thế nào. Kiếp trước tầm hiểu biết của tôi đây mới dừng lại ở giá vàng thôi..
Đúng là nhà tư bản có khác, tặng nhau cả gia tài cũng không thấy tiếc!
“Em chưa được xem tận mắt..” Ngọc Nhi tiếp tục thắc mắc, chậc, xem tận mắt sao được? Theo đúng kịch bản thì hôm đó em bận dây dưa với nam chính trong nhà vệ sinh kia kìa! Đến được đại sảnh dự tiệc mới tài! “.. Nhưng sao lại đắt vậy nhỉ? Cô gái nào được anh Kiên tặng cho món quà đó đúng là may mắn!”
“Nghe nói cậu ta mua tặng vị hôn thê!” Đạt lúc này mới chậm rãi lên tiếng “Bộ trang sức đó đính chín viên kim cương đen tượng trưng cho sự vĩnh hằng, đã vậy còn là thiết kế tâm huyết của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng thế giới..”
“Tôi còn nghe nói.. Hai người đính ước bằng bộ trang sức này, dù thế nào cũng không thể chia lìa!”
“Bảo sao nó đắt!”
“Anh Kiên đã có hôn thê rồi sao??”
“Cũng không rõ, hôm đó mới thấy cậu ta nhắc lần đầu!”
“Lạ thật đấy..”
“Cậu ta có vẻ mê đắm cô gái này rồi..”
“...”
What??
Hôn thê cái gì??
Không thể chia lìa cái gì???
Nghe gớm như kiểu lời nguyền ấy!!!
Trung Kiên, anh có mục đích gì khi ném cái hộp đó ở chỗ tôi?? Còn nói là để tặng cho vị-hôn-thê của mình nữa! Theo tôi nhớ thì Tịnh Nhi này chưa bao giờ là hôn thê của anh ta hết!!
Tình tiết lại loạn như cào cào rồi!!
Chẳng lẽ.. Anh ta mê đắm Tịnh Nhi này thật sao???
Phải rồi!
Từ lần đầu tiên gặp lại ở chỗ nhà vệ sinh đầy thơ mộng ấy đã thấy nam phụ này có cái gì đó khang khác rồi! Đã vậy anh ta còn n lần phá hoại kịch bản, đi theo trêu chọc tôi và phớt lờ nữ chính mãi không thôi..
Thật sự Trung Kiên yêu thích Tịnh Nhi sao??
Trung Kiên anh ta thích Tịnh Nhi???
Có hay không đây???
Không ổn!
Tôi lại bị kích động rồi!
Làm sao chuyện vớ vẩn như vậy có thể xảy ra được chứ?
Mà nếu nó có xảy ra thật thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.. Người anh ta thích là Tịnh Nhi nguyên bản, tôi chỉ là kẻ thế hồn trong thân xác cô ấy mà thôi!
Trái tim ngu ngốc này! Mày đập thình thịch như vậy để được cái gì chứ???
.
.
.
Đạt đưa cho tôi một khay đựng đồ trang sức cực kì tinh tế. Phía trên đặt một chiếc vòng cổ lộng lẫy với nhưng viên đá quý tinh xảo. Đi kèm với nó là một đôi hoa tai cùng tông màu và một chiếc lắc tay nhỏ nhắn xinh đẹp.
Quá đẹp ấy chứ!
Tôi lại chuẩn bị vì tiền mà mờ mắt rồi!!!
“Saphire Lục Bảo..” Đạt nâng khóe mắt nhìn thái độ sững sờ của tôi, hiển nhiên anh ta vô cùng vừa ý vì dáng vẻ thích thú không giấu giếm này.
Đùa chứ lần đầu nhìn thấy đá quý siêu lộng lẫy ở cự li gần thế, đứa con gái nào tiết chế được mới là tài đấy! E hèm.. Thôi được, là lần thứ hai rồi..
Nhưng mà mấy viên ngọc đen nhẻm kia làm tôi liên tưởng đến bạn Đại Việt nên sự thích thú giảm đi mấy phần rồi.. còn bộ trang sức này.. màu sắc tươi tắn diễm lệ, quá yêu luôn!!
“Giống màu mắt của em..” Đạt nhìn xoáy vào mắt tôi, sự vừa ý vẫn còn hiển hiện rõ rệt “Chắc chắn đeo lên sẽ rất đẹp!”
Má ơi!
Đẹp cơ đấy!!!
Nam chính khinh thường Tịnh Nhi này cực kì cơ mà, sao mới có một thời gian không gặp đã quay sang tán thưởng tôi ngay được rồi??
Còn là khen không hề kiêng dè nữa chứ??
Anh ta nhìn thẳng mặt tôi cơ đấy!! Nhìn thẳng mặt người mà trước đây anh ta khinh không thèm liếc mắt lấy nửa cái cơ đấy!!!
Cảm tình với bạn cứu vớt dễ đến vậy sao nam chính??
Chỉ cần mặt đẹp một chút là lập tức vừa mắt bạn ngay được sao???
Phi!!
Tôi nhổ vào!!
.
.
.
Ôm hộp trang sức mới được anh trai thân yêu tặng chuồn về phòng trước. Quả thật tôi thần kinh rất mong manh yếu ớt, còn không chịu nổi không khí căng thẳng dưới đó đâu!
Cũng tại bạn nam chính chết tiệt, rỗi hơi thì đi mà khen người bạn ý vừa làm chuyện thân mật ý.. Tự dưng lôi tôi vào đường tên mũi đạn làm chi??
Định khơi dậy thù hận để mọi thứ đi đúng kịch bản hả??
Đừng có mơ!
Một nghìn lần cũng đừng mơ!!
Chị đây không bao giờ dâng hiến tính mạng làm vật tế thần cho cuộc tình của mấy người đâu!!
Thôi.. Rảnh đâu mà nghĩ đến bọn họ cho đau đầu hại não!
Tôi bày hai hộp trang sức ra bàn học sau đó nằm bò ra mà ngắm. Tiền đấy, rất nhiều tiền đấy!!
Sau này nhỡ có bị đá khỏi nhà tùy tiện lấy một vật trong đây đem đi bán là khỏi lo không mở được nhà hàng rồi!! Khi đó thì tôi nhất định sẽ ung dung làm bà chủ, nấu món ăn cao cấp với giá bình dân.. Người dân bây giờ hư vinh lắm, giá rẻ mà được ăn đồ của giới thượng lưu thì thế nào họ cũng bỏ tiền ra thử vài lần!!
Ờ ha.. Mà sao tôi phải đợi đến tận sau này??
Bắt tay vào làm ngay từ bây giờ có phải tốt hơn nhiều không? Ít ra thì lúc này vẫn còn hậu thuẫn từ anh trai, vốn không lo mất lại có người hướng dẫn kinh doanh!!
Quá chuẩn!!
Thế nên, phút sau, trong khi tôi vẫn đang khí thế hừng hực thì bạn Đa Linh nào đó đã gọi điện nói chuyện như thường lệ..
“Em muốn mở hàng ăn?” Trung Kiên ngạc nhiên hỏi tôi, đúng đó, bình thường chúng tôi đều là gọi điện để nói mấy chuyện vớ vẩn như vậy!
Ban đầu còn ngại ngùng, nhưng sau đó vì bị bản chất tường thành của anh ta cọ xát liên tục nên tôi cũng lây dần.. Mấy chuyện thường ngày cũng theo đó mà báo cáo chi tiết cho nam phụ, thi thoảng còn nói luôn cả vài suy nghĩ linh tinh hoặc kể về một bộ tiểu thuyết cẩu huyết nào đó tôi vừa mới đọc..
Trung Kiên cực kì kiên nhẫn, anh ta nghe hết những câu chuyện nhàm chán mà tôi nói. Thậm chí còn nghe với thái độ vô cùng chăm chú nữa chứ! Bằng chứng chính là ở chỗ tôi kể lệch hoặc lơ đãng sẽ bị anh ta nhắc nhở, hoặc tôi nói đến tên người nào trong lớp anh ta sẽ nhớ ngay ra đặc điểm của người đó.. Trí nhớ quá khủng!
Nam phụ này cũng không để tôi tự bạch một mình, chính anh ta cũng rất chăm chỉ kể lộ trình một ngày cho tôi. Đi với ai,làm những việc gì,vô tình gặp cái gì hay ho.. Và luôn luôn đảm bảo với tôi là anh ta không đi với gái nào hết!!
Má, làm như tôi quan tâm không bằng..
“Phải đó, dù sao em cũng lớn rồi!” Tôi gật đầu, vừa sàm sỡ mấy viên Saphire vừa nói “Ăn bám mãi cũng không tốt!”
“Dự định thế nào?” Anh ta nghiêm túc hỏi lại “Tốt nhất em nên lên một kế hoạch chắc chắn trên giấy đã! Khi nào về anh sẽ giúp em xem qua một chút!”
“Thì mở một cửa hàng thôi!” Tôi bĩu môi “Làm gì phải lên kế hoạch rồi giấy tờ phiền phức vậy chứ?”
“Ngốc!” Trung Kiên phá ra cười, hiển nhiên đây không phải kiểu cười tán dương rồi! “Em nghĩ đơn giảm quá nhỉ, tưởng biết nấu ăn là sẽ mở được nhà hàng à??”
“Một cái nhà hàng nho nhỏ..” Tôi nhíu mày suy tính, cũng đâu phải phức tạp đến thế? Thuê mặt bằng, mua một chút đồ dùng trong bếp, rồi bàn ghế, nhân công hai ba người.. “..Phục vụ tầng lớp bình dân thôi mà!”
“Em đùa chắc? Đã làm thì phải làm hẳn hoi, làm cho lớn! Còn làm để lấy kinh nghiệm thì bỏ qua đi cho đỡ mệt!”
“Hả??”
“Kiểu thế này..”
Và rồi Trung Kiên dùng giọng nói ngọt ngào của mình tẩy trắng não tôi. Từ một kẻ tham vọng nhỏ nhoi, chỉ muốn mở một cửa hàng ăn bình dân nơi góc phố đã thay đổi hoàn toàn!
Nhà hàng đẳng cấp nằm ở trung tâm thành phố, mặt bằng từ - tầng, hai tầng dưới để phục vụ khách bình dân, hai tầng tiếp theo là khách trung lưu, các tầng còn lại chia thành phòng riêng biệt phục vụ nhu cầu của khách cao cấp. Riêng tầng thượng sẽ được xây sửa theo hướng sân vườn, trồng hoa và cây cảnh nhằm tạo không gian thoáng mát. Không gian này vừa có thể cho thuê làm sảnh cưới, hoặc tổ chức sinh nhật, party.. gì đó. Còn bình thường sẽ để làm quầy Club, phục vụ rượu nhẹ và cafe..
Nghe thôi đã thấy sướng hết tai rồi!!!
Trời ơi!
Tôi mà làm chủ được chỗ đó thì khỏi lo chết đói! Chưa kể Trung Kiên còn nói sẽ dùng các mối quan hệ của anh ta kéo khách đến cho tôi! Và cả Vi gia này nữa chứ.. Lợi dụng Tuấn Anh thì lo gì ế ẩm!!!
Thế nhưng, quy mô càng lớn thì quản lý càng khó khăn..
Liệu một đứa xuất thân bần hàn, chẳng có đầu óc kinh doanh lại không có trong mình bàn tay vàng như nữ chính có thể làm được hay không??
Aiiiii
~Làm nữ phụ thật khổ quá mà...