Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

chương 31

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ra khỏi phòng tắm hơi nhờ sự cưỡng chế của đội ngũ bảo vệ nhiệt tình với nghề.

Bốn cô gái trẻ xinh đẹp và giàu có chúng tôi đứa nào đứa nấy quấn khăn tắm, khuôn mặt có vài vết xước, đầu tóc thì rối tung như thể vừa đi bão về mà quên gội đầu bằng Tré Seme để tóc vào nếp lại..

Nói chung là thê thảm vô cùng..

“Đánh không đã tay gì hết!” Hạ Lam bực bội đấm vào tường than thở. Thôi đi nàng ạ, thế còn không đã gì nữa, mang tiếng là bốn người đánh nhau mà toàn là nàng đi xử người ta không..

Trình Phương với Ngọc Nhi lôi hai chúng tôi vào cuộc chiến nhưng nào ngờ Hạ Lam này lại biết chút võ vẽ, ra tay một cái lập tức chiếm thế thượng phong, đánh cho hai người kia tan tác..

“Thế là được rồi!” Tôi xoa mấy vết xước trên trán cười cười, đúng là con gái có khác, vũ khí móng tay được sử dụng cực kì hữu ích! “Dằn mặt tí thôi mà!”

“Hừ,nói chuyện ngứa tai chết được!” Hạ Lam bĩu môi “Trai theo bọn chị đầy, thèm gì đi dành thằng nào với mấy cưng?? Đã vậy lúc nói mặt còn vênh lên tận trời.. Đúng là cặn bã!!”

“Thôi thôi xuôi đi cô ạ!” Tôi vỗ vỗ lưng bạn Hạ Lam để bạn ấy hạ nhiệt, tính ra thanh toán sau đó sẽ về nhà luôn.

Chuyện này to như vậy, đánh nhau ở ngoài còn phá tanh bành Spa của người ta thế nào về cũng bị ông bố hờ sỉ vả cho xem! Ai bảo ông ta là người cực kì trọng sĩ diện chứ?

“Này, xì trét dữ quá!” Hạ Lam đột ngột bám lấy tôi như con sâu do “Đi giải tỏa căng thẳng xíu không??”

“Đi đâu??”

“Tất nhiên là mua sắm rồi!” Cô nàng nháy mắt “Xem đi, quần áo của cậu rộng quá rồi đấy! Cái này phải để cho ba người mặc mới vừa!”

“Nói quá lời rồi..”

“Mà này, sao lúc chúng tôi chuyển đến đây cả lớp có mỗi chỗ cậu còn trống thế??”

“Thật ra trước đây nó cũng không trống..” Vì tôi béo ú nên một mình ngồi hết cả băng ghế đó đấy!

Nói ra như vậy liệu cô tiểu thư ngổ ngáo này có giật mình không ta??

.

.

.

Lái xe nhà Hạ Lam đưa chúng tôi đến trung tâm mua sắm lần trước, khác hẳn với con gà như tôi, Hạ Lam của chúng ta chính là dân chuyên nghiệp trong việc chọn đồ!

Đảm bảo chơi ngôi sao thời trang cô nàng phải là stylist giỏi nhất ấy chứ!

Hạ Lam đưa tôi đến tầng , ở đó có vài tiệm quần áo quen của cô ấy, đa phần đều là những nhãn hiệu nổi tiếng với cái giá trên trời. Và đồ thì rất hợp phong cách Hạ Lam: trẻ trung và có chút nổi loạn.

“Cậu cứ ngắm đi!” Hạ Lam đẩy mấy cái giá treo đồ sang, mấy cô nhân viên ở đây nhìn thấy cô nàng này mắt sáng hệt như thấy mỏ vàng vậy đó.

Ừm.. Nhìn Hạ Lam thế kia cơ mà, lại thêm tính cách hào sảng thoải mái của cô ấy, đảm bảo mua sắm cũng không bao giờ tính toán!

“Nhưng mà tôi nghĩ ở đây chẳng có cái nào phù hợp với cậu đâu!”

“Sao không??” Tôi bĩu môi, tôi đây giờ chính là cái giá treo đồ đấy nhé, đảm bảo % cái gì mặc lên cũng hợp!

“Vì đây là đồ dành cho người phẳng!” Cô nàng tự đắc nhấn mạnh, có gì hay chứ? Phẳng cũng khoe làm như oai lắm không bằng..

Kiếp trước tôi phẳng lì, đau đớn làm sao, suốt ngày bị trêu là đồ đàn ông rởm, rồi thì LCD, rồi abc xyz.. nghe mà nhức nách! Giờ bự rồi thì lại quen một cô bạn kì thị ngực bự và tôn sùng phẳng lì thế này chứ?

Tôi nên khen bạn Hạ Lam tự tin hay nói cô nàng đang ảo tưởng tự an ủi bản thân đây??

“Đừng lo! Chút nữa dẫn cậu đi chọn đồ!”

“Ừm..”

“Này, mấy hôm nữa cậu có đến nhà tôi không??” Hạ Lam ướm thử một cái áo, sau đó ném luôn cho nhân viên mà chẳng buồn nhìn giá.

“Đến nhà cậu làm chi?”

“Dạ tiệc!” Hạ Lam đáp gọn “Tôi xem danh sách có mời nhà cậu mà! Đi chứ? Cậu không đi thì buồn chán lắm! Ở đó toàn một đám muỗi, vo ve đến đau cả đầu!!”

“Vậy à??” Trái đất tròn dữ vậy sao? Tưởng đi tiệc tận đẩu tận đâu, thì ra là ở ngay nhà cô bạn ngồi chung bàn! “Tôi tưởng tiệc tùng thì phải vui chứ? Tôi còn chưa đi dạ tiệc bao giờ..”

“Thật á??” Hạ Lam tròn mắt ngạc nhiên “Không thể nào! Cậu là con gái nhà họ Vi mà!!!”

“Haha..”

Đúng là con gái nhà họ Vi thì thế nào??

Vốn dĩ ông bố hờ này chỉ coi trọng cô em gái xinh như mộng Ngọc Nhi kia mà thôi. Còn Tịnh Nhi này ấy à.. Hoàn toàn không để vào mắt!

Nói chung cũng không thể trách được, Tịnh Nhi nguyên bản quá ngây thơ, trong sáng, cũng không có ước mơ gì lớn.. tất nhiên không thể lọt vào mắt của một ông bố tham vọng như bố của Tịnh Nhi.

Ngọc Nhi thì ngược lại,muốn tâm cơ có tâm cơ, muốn hoài bão đủ hoài bão, đã vậy còn xinh đẹp động lòng người, đa tài đa nghệ.. Không chuyên tâm bồi dưỡng cô nàng thì đúng là ngu ngốc!

Quả thật, nếu tôi là ông bố kia, tôi cũng sẽ chấp nhận một đứa con xuất sắc nhưng không mang dòng máu của mình..

Nghĩ mà thấy rầu hết cả lòng...

.

.

.

Vừa về đến nhà đã ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc.

Tôi chậm rãi tiến vào phòng ăn, trên người là bộ đồ mới toanh cực kì vừa vặn với thân hình nóng bỏng hiện tại tôi đang sở hữu.

Chậc, nói đến mà muốn rớt nước mắt.. Phải bao nhiêu ngày rồi mới được mặc đồ vừa khít với người, còn là đồ đẹp nữa chứ..

Phòng ăn có đầy đủ cả gia đình, và hiển nhiên là mặt ai nấy đều treo những biểu cảm tiêu cực. Thấy tôi bước đến thì đồng loạt quay ra nhìn sau đó ngây ra một chút như thể thấy quái.. à, không!! Bây giờ là thấy tiên nữ!!

Ai bảo chụy đẹp làm chi???

“Ư hừm..” Bố đằng hắng một tiếng làm mọi người giật mình tỉnh lại, sau đó quay sang chỗ tôi, ánh mắt cố tỏ vẻ cáu giận nhưng sự cáu giận ấy đã bị át đi mấy phần do ngạc nhiên và.. cưng chiều?? Mẹ nó, tôi nhìn lộn đấy à??? “Tịnh Nhi, mau vào đây!”

“Cả nhà ăn tối sớm vậy sao ạ??” Tôi đặt cái cặp nặng trĩu xuống ghế và hỏi cho có lệ.

Làm sao đã ăn uống được chứ, đồ ăn còn chưa có dọn lên đâu!

“Cả ngày chỉ biết có ăn!” Mẹ kế nói nhỏ, giọng đầy bất mãn. Haha, chắc em Ngọc Nhi về trước và đã ăn mắng no rồi đây mà! Mẹ kế hẳn đang xót con gái, đã vậy lúc tôi về còn xuất hiện chói lòa như thế bảo sao không cáu “Béo là phải!”

“Hihi~” Tôi cười ngọt ngào “Con béo là có lý do cả thưa dì! Không tin dì cứ hỏi em Ngọc Nhi là biết ạ!”

“Liên quan gì đến Ngọc Nhi?” Bố ngạc nhiên nhìn qua, trong mắt lóe lên mấy tia sáng kì quái. Đúng là dân lăn lộn lâu năm trong thương trường có khác,một câu thôi mà đã đánh hơi được điều kì quái rồi.

“Con không biết..” Ngọc Nhi nặn ra một nụ cười méo mó “Chị, chị đùa gì vậy? “

“Thôi, không nói nữa!” Bố chốt một câu không để tôi nói thêm cái gì “Mau ngồi xuống!”

“Có chuyện gì mà nghiêm trọng vậy ạ??” Tuấn Anh hình như về sau khi bố đã mắng Ngọc Nhi nên không biết chuyện gì xảy ra, anh ta kéo tôi ngồi xuống cạnh mình rồi tò mò hỏi “Đã xảy ra chuyện gì mà con không biết hay sao?”

“Hừ, con cái nhà này không được ai dạy dỗ hết hay sao??” Bố đập bàn một cái để thị uy, mặt kính rung lên một chút rồi rất nhanh bình ổn lại.

Đảm bảo là đau tay lắm, xem bàn tay đỏ lựng kia là tôi hiểu rồi..

“Ra ngoài cãi lộn, đánh nhau, còn phá tanh bành hàng quán của người ta.. Các con nghĩ mình giống mấy đứa đầu đường xó chợ, không ai quản lý, cả ngày chỉ biết đánh lộn để kiếm cơn hay sao??”

“Hả??” Anh trai nghe đến đoạn này buột miệng hỏi một câu, mắt không nhịn được trợn lên liếc qua tôi vẻ như sốc lắm “Đánh nhau? Ai với ai??”

“Còn ai với ai nữa! “ Câu hỏi ngớ ngẩn này làm bố tức điên lên, ông ta lườm Tuấn Anh một phát sắc lẹm rồi gằn giọng “Hai cô con gái quý của nhà này đấy!!”

“...”

“Đồn ra ngoài thì nhà họ Vi còn mặt mũi nào?? Ta như thế này mà có hai đứa con gái không phải khuê nữ hay sao?? Nói! Đứa nào gây chuyện trước??”

“Bố bình tĩnh đi ạ!” Tôi chớp chớp đôi mắt xanh biếc xinh đẹp của mình, sát chiêu của người đẹp đấy! Tôi phải tập nhìn gương N lần mới học được kiểu chớp mắt lấy lòng này đó!! Xem, có tác dụng rồi! Bố hờ đang ngẩn ra.. “Chuyện này, chỉ là hiểu lầm thôi!”

“Hiểu lầm thế nào??”

“Con và em Ngọc Nhi chỉ cố gắng can ngăn hai cô gái đánh nhau trong phòng..” Xin lỗi vì đã bán đứng bạn Hạ Lam! Tôi cũng không có ý muốn bảo vệ em gái xinh đẹp Ngọc Nhi làm gì.. Nhưng chuyện này cũng liên quan đến thanh danh của cả tôi nữa!

Nhỡ đâu vì chuyện xấu này mà không xin phép làm nhà hàng được thì sao? Tốt nhất không nên dại dột mà đụng chạm vào túi tiền của mình!

Chờ đến khi tôi tự kiếm được tiền xem...

“Ai ngờ lại bị hiểu thành như vậy..”

“....” Ngọc Nhi im lặng nhìn qua tôi, quái quỷ, tôi đang tìm cách giải vây cho cả hai đó, lẽ nào cô em này không muốn làm cho bố hờ có cái nhìn tốt về mình??

“Khi nãy hình như con không có nói thế!” Bố hừ mũi, tia nhìn sắc như dao bắn về phía nữ chính.

Hự, trúng đạn rồi!

Ngọc Nhi à, khi nãy em đã nói cái gì???

Có ai vẽ chuyện lại không khớp như tôi không???

Có đồng chí nào xuyên không thảm như tôi không??

Cả đời không nói dối, đến khi nói một phát lập tức bị vạch trần!!!

“Lừa người cũng không biết đường!” Bố cau mày, ngồi phịch xuống ghế “Thật đáng thất vọng!”

“...”

“Hai con..” Ông ấy thở dài một hơi sau đó chậm rãi tuyên cáo “Tịnh Nhi.. Con đi học mấy lớp lễ nghi đi, sau này còn biết cách cư xử! Còn Ngọc Nhi.. Đi học nhiều như vậy mà vẫn không có tiến bộ! Con! Ở nhà suy nghĩ vài ngày đi! Thấu đáo rồi hãy đến lớp tiếp!!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio