Sáng hôm sau Tuấn Anh đón hai chúng tôi xuất viện và trở về biệt thự nhà họ Vi. Nghe nói Hạ gia đã thanh toán toàn bộ viện phí, còn muốn cử người đến tạ lỗi và đưa đón chúng tôi để bày tỏ thành ý. Nhưng sau đó vì Trung Kiên ngại thủ tục rườm rà làm tôi mệt mỏi nên đã từ chối hết!
Mệt mỏi thật đó!
Quá mệt ấy chứ!
Đêm hôm qua.. Đúng là kịch tình đầy rẫy!!
Trung Kiên sama sau khi quyết định sẽ nghỉ làm xem phim, anh ta vẫn giữ nguyên tư thế tựa như ôm từ phía sau ấy, mặt dày kê cằm lên vai tôi giả bộ chăm chú chọn phim.
Trong chiếc máy tính đầy rẫy tài liệu và hồ sơ sổ sách đó có chứa một forder đầy những phim, đủ hết các thể loại luôn chứ đùa à!
Anh ta hỏi ý kiến tôi một chút, sau đó vì tôi ít khi xem phim nên đành tự mình chọn lựa. Đó là một bộ phim dài tập cẩu huyết đến nỗi làm cho không khí trong phòng bệnh nồng nặc mùi máu chó!
Trời ơi, đúng là thế giới nào cũng có những nhà biên kịch đại tài!
Phim kể về hai chị em gái sinh đôi bị tách ra từ nhỏ, sau đó được hai gia đình giàu có nhận nuôi. Cả hai lớn lên đều vô cùng xinh đẹp nên bị các bạn trong trường quý tộc đem ra so sánh, cuối cùng cô chị được làm hoa khôi vì mái tóc dài dịu dàng thướt tha, còn cô em gái cá tính với mái tóc ngắn bị đẩy xuống vị trí số hai!
Chính vì chuyện này mà cô em gái bắt đầu quay ra ganh ghét chị gái mình vô cùng, liên tiếp tìm cách hãm hại.
Chuyện chưa dừng ở đó, tiếp theo, cô chị bị N fan cuồng theo đuổi nồng nhiệt, còn tìm cách xxx cô trong khi cô đi tập đàn về qua ngõ nhỏ. Mẹ! Đúng là ngu mà, đường lớn không đi, đâm đầu vào đó để bị bọn dâm tặc trêu ghẹo sau đó lớn tiếng kêu người giúp!! Cũng may nam chính đến đúng lúc ứng cứu, sau hai người vừa thấy nhau đã “Trong lòng như đã, mặt ngoài còn e“. Rồi thì cảm ơn, xin số điện thoại, hẹn hò.. yêu đương thắm thiết.
Cô em gái biết được nên nhảy vào phá hoại, đội tóc giả giống hệt cô chị rồi quyến rũ nam chính lên giường với mình. Chuyện này làm cô chị sốc, bỏ đi.. Cô em có bầu, nam chính phải cưới....
Đọan cuối cô chị có về hay không tôi không đủ dũng khí để xem tiếp! Nếu xem nữa tôi sợ mình thật sự sẽ không kiềm chế được cơn tức mà đập máy!!
Thánh thần ơi!
Vậy mà bạn Trung Kiên khen hay tới tấp! Thậm chí còn có những đoạn làm bạn ấy xúc động đến lặng người!!!
Mẹ! Ngu đến cạn lời thì có!!!
Tôi đúng là không tài nào hòa nhập được với bọn họ!! Căn bản là sóng não không cũng tần số...
.
.
.
Căn biệt thự lớn trống trải, sau khi đưa chúng tôi về Tuấn Anh lại tiếp tục đến công ty giải quyết công việc. Nghe nói dạo này công ty gặp một số trục trặc nên anh trai rất bận rộn.
Anh trai bận rộn, không lí nào chủ tịch tập đoàn như bố hờ lại rảnh rang được, thế nên ông ta cũng không hề ở nhà.
Còn với bà mẹ kế ngàn năm tôi mới đụng mặt một lần thì thôi, tốt nhất là không cần nhắc đến. Dù sao trong câu chuyện này, vai trò của bà ta vô cùng mờ nhạt, chỉ để làm nền cho việc tôn vinh nữ chính có khả năng vượt lên số phận để sống tiếp mà thôi..
Ngọc Nhi giờ này hẳn là vẫn còn đang ung dung ở trường rồi..
“Anh phải ra ngoài một chút!” Trung Kiên đợi tôi đi tới cửa phòng mới xoay người thông báo “Công ty xảy ra chút chuyện cần anh giải quyết!”
Ơ hay, chuyện của anh liên quan gì đến tôi mà phải báo cáo??
Muốn đi đâu thì đi, ai cấm anh chứ??
“Ở nhà ngoan, khi nào về anh sẽ mua bánh cho em!” Thấy tôi không trả lời mà cứ nhìn anh ta như sinh vật lạ, tư duy thoát tuyến của Trung Kiên lập tức khởi động!
Kiểu này.. chắc anh ta nghĩ tôi đang dỗi vì bị bỏ rơi và tìm cách dỗ dành đúng không???
“Được không? Vào phòng nghỉ chút đi!”
“Anh cứ đi đi!” Tôi mở cửa, đưa mắt nhìn anh ta một cái theo kiểu khinh thường rồi dứt khoát vào phòng “Mặc kệ tôi!”
“Em giận đấy hả?” Trung Kiên cười cười, kéo vạt áo tôi lại “Hay anh ở nhà với em vậy?”
“Liên quan gì mà giận??”
“Hmm~ Sao lại không liên quan??” Nụ cười tà mị vẫn đeo trên mặt anh ta không rời “Thôi thế này đi, nếu em buồn chán, xem nốt phim hôm qua, một lúc là anh về rồi!!”
Khỏi!!!
Phén đi!!!
Thể loại phim đó chỉ có kẻ tư duy thoát tuyến như anh mới thấy thích thú thôi!!!!
.
.
.
Căn phòng lớn vẫn gọn gàng sạch sẽ y như cũ.
Chiếc giường king size siêu lớn được trải ga phẳng phiu, chăn gối được sắp xếp theo một cách vô cùng nghệ thuật. Những chiếc rèm cửa quấn gọn gàng làm để lộ ra từng khung cửa sổ bằng kính sáng bóng không một hạt bụi.
Hàng giá sách thật dài kê san sát nhau tạo cho căn phòng không khí tĩnh mịch khó tả.
Có lẽ Tuấn Anh đã bảo người làm lên giúp tôi dọn dẹp phòng. Bình thường khi tôi ở nhà đều tự mình làm việc đó, cũng không muốn ai vào phòng mình vì sợ họ phát hiện tôi tích trữ một loạt tiểu thuyết với truyện tranh này nọ.. Chậc, đúng là cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra!
Cộc cộc cộc!
“Ai vậy?”
“Là tôi!” Giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo vang vọng làm tôi nổi một tầng da gà. Không cần mở cửa cũng tưởng tượng ra được đứng phía ngoài đó là một cục đen sì sì! “Đại Việt đây!”
“Có chuyện gì không?” Nghĩ đến khuôn mặt đáng ghét của anh ta, sau đó lắp ghép với chuyện anh ta cố tình bao che cho Ngọc Nhi hãm hại tôi, quả thật tôi không tài nào cho anh ta thái độ tốt được.
Chị đây quả thật có hiền, nhưng đách bao giờ là thánh mẫu nhé!
“Tôi đến để từ biệt!” Anh ta vẫn dùng cái giọng nói lạnh như băng ấy để trả lời.
Từ biệt sao? Có nghĩa là thế nào? Bình thường Đại Việt cũng thường xuyên bỏ đi làm vài vụ làm ăn này nọ, nhưng sau đó vài ba ngày là trở về.. Lúc đi anh ta chỉ thông báo với Tuấn Anh để anh trai nói lại với tôi mà thôi. Sao hôm nay tự dưng khác vậy??
Anh ta sẽ đi luôn ư?
Có phải.. Do Ngọc Nhi?? Dễ lắm! Nhìn người mình yêu thích dây dưa thân mật với người khác như vậy, kẻ ưa độc chiếm như Đại Việt hẳn là thấy thất vọng và đau lòng lắm.. Nhưng nói thật, cảnh anh ta thấy vẫn còn nhẹ nhàng chán. Thử ở nhà và xem xuân cung đồ như tôi xem, không khéo anh ta còn nhảy ra chém nhau với nam chính ấy chứ!
Cơ mà không phải anh ta vẫn một mực bảo vệ cho Ngọc Nhi đó sao?? Còn nói giúp..
“Từ biệt?” Tôi nhíu mày, phân vân tự hỏi liệu có phải Tuấn Anh đã nói chuyện với anh ta về việc tôi không cần vệ sĩ như anh ta nữa không ta?
“Phải!” Đại Việt nói nhỏ “Phía bên kia có một số vấn đề nên tôi phải đi trong một thời gian dài.. Có lẽ.. sẽ không thể làm vệ sĩ cho cô được nữa!”
Thôi đi!
Làm màu hoài!
Ông toàn lo yêu đương chứ có bao giờ tận hết chức nghiệp vệ sĩ với tôi đâu!???
“Ừm..” Thôi thì bạn ấy cũng sắp hết lên sàn rồi, tôi cũng nên lịch sự tí chứ nhỉ?
Nghĩ qua nghĩ lại, cuối cùng cũng vẫn lê thân ra mở cửa cho anh ta.
Cạch một tiếng thật nhỏ, cái lưng của Đại Việt lập tức đập vào mặt tôi!
Tên này.. Anh ta nghĩ tôi sẽ nhỏ nhen đến mức không thèm mở cửa cho anh ta sao? Đứng kiểu lạnh lùng boi này thật sự là muốn hại chết người ta mà!
Ừm.. Đúng là hơi có nói quá một chút, vì Đại Việt nhà ta là dân-chuyên-nghiệp, phản ứng rất nhanh nhạy, cửa vừa mở anh ta đã biết để nhấc lưng ra ngăn không cho bản thân ngã ngửa về phía sau. Thế nhưng vừa mở cửa đã nhìn thấy tương lai đen sì sì này đúng là chẳng thấy vui chút nào.
“Tịnh Nhi..” Đại Việt xoay người lại, nụ cười hiếm hoi như hoa Trà đỏ rực nở giữa trời đông buốt giá “Tôi muốn.. Xin lỗi cô!”
“Xin lỗi?” Tôi nhíu mày hỏi lại, có chút cảm giác không thực.. Người đàn ông cao ngạo này lại tự thấy mình có lỗi với tôi vì chuyện gì mà đích thân đến đây để xin lỗi?! “Vì sao chứ?”
“Việc của Ngọc Nhi hôm đó tôi đã nói dối!” Anh ta cúi mặt, như ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mặt tôi “Tôi sai, có lỗi với cô, nhưng tôi sẽ không thanh minh chuyện đó với mọi người!”
Má ơi!
Anh bớt vô lý được không?
Biết mình sai, đến nhận lỗi nhưng nhất quyết không chịu sửa.. Thế có khác nào đấm tôi một cú sau đó xoa cho tôi mấy cái rồi lại đấm tiếp hay không!!??
Trung khuyển quá mức rồi đó nhé!
“Được rồi!” Tôi gật đầu chán nản, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện vô nghĩa bậc nhất này.
“Coi như tôi nợ cô!” Đại Việt xoay người “Sau này có khó khăn hãy liên lạc với tôi!”
Cuối cùng, anh ta đi khỏi hành lang dài thật dài. Chiếc bóng cao lớn bị bóng tối và ánh sáng giao hòa kéo giãn ra nhìn cực kì thê lương.
Đại Việt thật sự yêu thích Ngọc Nhi, tôi biết. Có thể nói là yêu đến mức điên cuồng và chiếm hữu, chính vì thế khi biết nữ chính hai lòng anh ta mới thất vọng đến vậy. Nhưng thất vọng rồi sao nữa.. Không phải cuối cùng đôi mắt của anh ta vẫn bị hào quang nữ chính làm lu mờ và cố gắng bảo vệ cô ta đến cùng hay sao?
Thật sự bàn tay tác giả vạn năng đến mức nào đây?
Liệu tôi có thật sự chuyển mình đối nghịch được với số phận đã sắp xếp trước kia hay không!?
“Tịnh Nhi, con đây rồi!”
“A thầy!” Sự phụ đầu bếp đến ngay sau khi Đại Việt đi khỏi. Nụ cười hòa nhã vương trên môi lập tức tắt ngấm khi thấy tay tôi băng bó thành một thể.
“Tay con bị thương sao?” Sư phụ lập tức tiến đến, đôi mắt màu xám nhạt chớp động “Lý do gì? Mấy ngày này con nằm viện sao? Thầy đã cố gắng liên lạc mà không được..”
“Dạ, con chẳng may ngã cầu thang..” Xấu hổ cúi đầu, sư phụ đầu bếp lúc nào cũng thế, luôn làm cho tôi có cảm giác ông ấy như người thân của mình vậy.
“Bố con nói con đi chơi với bạn mấy ngày mới về..” Sư phụ bĩu môi, ý khinh thường thấy rõ.
Đi chơi với bạn cơ đấy?
Tuấn Anh nói thế với ông ta hay sao?? Thì ra đây là lý do mà tôi nằm viện bao ngày ông ta không hề đoái hoài gì hết..
“Thầy tìm con có chuyện gì sao?” Tôi cười nhạt, chuyển hướng câu chuyện một cách nhanh chóng.
“Thầy sắp về Pháp..” Sư phụ rất phối hợp, cùng tôi nói chuyện khác “.. hộ chiếu các thứ đã chuẩn bị xong hết rồi!”
“Nhanh vậy sao??” Tôi ngạc nhiên hỏi lại. Việc này thầy đã từng nói qua với tôi, nhưng không ngờ lại gấp gáp đến thế. Chỉ vài ngày tôi nằm viện, thầy đã chuẩn bị xong để đi khỏi cuộc sống của tôi rồi..
“Sắp tới Giáng Sinh và Năm Mới..” Sư phụ cố nở một nụ cười trấn an tôi,nhưng nụ cười ấy vô cùng sầu não.
Tôi biết, đã thật lâu rồi người không về quê nhà của mình.
Từ lúc thầy gặp mẹ của Tịnh Nhi này đã nhất quyết bỏ lại quê hương của mình, hết lòng chạy theo tình yêu đầy nhiệt huyết tuổi trẻ ấy. Đáng tiếc, không phải cứ yêu hết mình, moi hết tim phổi cho người ta thấy là sẽ được đáp trả. Mẹ Tịnh Nhi hoàn toàn dửng dưng với mối tình đơn phương của người đầu bếp tài năng, bà bỏ đi lấy chồng.
Điều này làm trái tim thầy tan nát, thế nhưng, khi thấy người phụ nữ mình yêu đau khổ vì cuộc hôn nhân không mấy hạnh phúc, ông ấy còn sầu não hơn.
Sư phụ đầu bếp quyết định ở lại với mẹ của Tịnh Nhi, làm đầu bếp trong nhà chỉ với nguyện vọng có thể làm chỗ dựa tinh thần cho mẹ Tịnh Nhi.
Ngờ đâu.. người ấy yểu mệnh, chẳng sống được lâu. Lúc cuối đời bà đã gọi thầy đến trăn trối và xin thầy hãy giúp đỡ hai đứa con của mình khỏi nanh vuốt của kẻ đến sau.
Hiển nhiên, mẹ Tịnh Nhi cũng biết được chồng mình chẳng hề yêu mình..
Đúng là chuyện tình yêu tay ba tay bốn sặc mùi ngôn tình cẩu huyết!
Lúc nghe lén mấy bác người làm có tuổi trong nhà buôn chuyện, tôi còn tưởng đâu là phim truyền hình dài tập chiếu lúc h chứ!
“Này Tịnh Nhi!” Thầy nhẹ giọng gọi một câu, kéo tôi ra khỏi những suy tư của mình “Cùng thầy tới một nơi đi!”