Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

chương 82

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trung Kiên nói cần có thời gian để suy nghĩ kĩ về vấn đề này, sau đó anh ta kéo tôi xuống, tắt đèn ngủ cho gian phòng tối om và thúc tôi ngủ tiếp.

Tôi biết anh ta không ngủ, vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, đã vậy còn mới tắm xong, bụng tha không biểu tình thì thôi chứ ở đó mà ngủ.

Nhưng tuy biết rõ như vậy lại không dám làm phiền anh ta suy nghĩ. Nếu nói, giờ phút này tôi nên nói cái gì nữa?

Dù anh ta nghĩ thoáng đến đâu, giỏi tưởng tượng đến đâu cũng khó mà tiếp nhận được thứ thông tin động giời động đất như vậy. Rõ ràng mình đang sống và tồn tại vô cùng có ý nghĩa, vậy mà đùng một cái lại biến thành một nhân vậy nam phụ trong một cuốn tiểu thuyết máu cho ba xu, thậm chí còn đau đớn đến nỗi chả nhà xuất bản nào thèm in bán hết!

Đã vậy, người mà mình quan tâm lại biến mất thật lâu, và thân xác cô ấy lại bị linh hồn một kẻ khác chiếm giữ..

Anh ta đang nghĩ cái gì?

Liệu Trung Kiên có suy nghĩ lại về vấn đề của hai đứa không? Anh ta sẽ tiếp tục yêu tôi, yêu chính linh hồn của Vi Ái Nhi này hay sẽ lừa dối bản thân đó là Tịnh Nhi mà tiếp tục?

Cũng có thể Trung Kiên sẽ từ bỏ thứ rắc rối này..

Anh ta sẽ làm thế nào?

Trung Kiên.. Rốt cuộc, người mà anh yêu là ai??

Trung Kiên..

“Anh đói quá!” Anh ta buông bàn tay đang ôm tôi ra, ngồi phắt dậy “Em có muốn ra ngoài không? Chúng ta đi ăn đi!”

“Anh..”

“Đi nhé, anh biết một quán ăn mở cửa đến h sáng!”

“Được..”

Mất hết cả gay cấn.. Cái lão già này..

.

.

.

Sáng hôm sau, tôi vẫn đến trường như bình thường.

Trung Kiên vẫn trong thời gian suy nghĩ và tiếp nhận nên sau khi ăn sáng xong anh ta đã đưa tôi về nhà hàng. Mặc dù vẫn chăm sóc, vẫn giúp tôi lấy đồ ăn, vẫn để trợ lí tới và đưa tôi tới lớp.. Nhưng cũng có thứ gì đó khác lạ.

Cảm giác hụt hẫng và thay đổi làm tâm trạng của tôi tồi tệ cực kì. Ngoài ra còn hối hận nữa.. Nếu như đợi thêm một thời gian, khi tình cảm của cả hai đã vững chắc, sau đó từ từ, từ từ nói rõ cho Trung Kiên hiểu, có khi anh ta sẽ tiếp nhận dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng.. Như vậy thì đâu khác gì tôi lừa dối anh ta??

“Này, chiều đi mua đồ đi!” Tôi uể oải đi lên lớp, chưa kịp vào chỗ đã bị Hạ Lam chộp lấy, kéo tới bàn. Trên mặt bàn là N cuốn tạp chí, catalogue váy cưới các loại “Chưa sắm sửa gì nữa! Đám cưới gì mà rõ vội!”

“Hôm qua cậu với chị Vân mua chưa đủ à?” Tôi bĩu môi, giả đò giận dỗi. Đi mà không rủ tôi, đáng ghéttttt ~

“Hôm qua đâu có mua được cái gì!” Hạ Lam bất mãn không kém, cáu gắt giậm chân “Tôi phải chạy qua chạy lại nói đỡ giúp chị ấy đấy, không chỉ có nước bị đuổi khỏi nhà!”

“Sợ đến thế cơ à?”

“Hôm qua trên trường nghe nói cũng có chuyện đáng sợ lắm hả?” Hạ Lam tò mò nhướn mày. Nghe đến chủ đề này, không ít đôi tai hóng hớt trong lớp vểnh lên nghe ngóng “Thấy bảo nữ sinh nào đó bị hạ dược, bảy tên vây lại trong phòng y tế, sau đó được anh hùng Đăng Khoa cứu.. “

“Ồ vậy à?” Nữ sinh trong truyền thuyết đó đang đứng trước mặt cậu đây này!

“Đúng! Tôi còn nghe nói, nữ sinh đó bị dược làm cho mê man, thấy Đăng Khoa liền cưỡng ép..” Cô nàng gật đầu lia lịa, tiếp tục kể lể “..Ai ngờ Đăng Khoa không lung lạc, một đường ném cô nàng xuống hồ nước lạnh cho cô nàng tỉnh ra!”

Ném??!

CMN!

Rõ ràng chị đây tự chạy mà??

Ai đã xuyên tạc rèm pha thành như vậy rồi?

Nếu như hắc tuyến thật sự tồn tại, tôi đảm bảo giờ này nó đã chảy đầy đầu tôi rồi!

“Nghe nói cô ta còn rất đẹp nữa..” Hạ Lam bĩu môi coi thường nữ sinh nào đó “Đăng Khoa thiệt ngầu, không hề ngã lòng trước sắc đẹp!”

“Cậu không nghĩ anh ta là gay sao?” Tôi bực mình, vừa nghiến răng vừa gằn giọng. Câu nói này không nhỏ, nên vừa nói ra đã có không ít người nghe thấy.

Động đến idol nhà người ta có khác, lập tức bị lườm đến cháy mặt!

Lườm gì mà lườm!

Thích vẽ chuyện đây vẽ cho mà xem!!

“Phải đó, rõ ràng không thích tôi mà luôn lấy tôi ra làm bia đỡ đạn! Đảm bảo nếu không phải anh ta tính cách biến thái thì chính là bị gay!”

“Cậu có tin là cậu chuẩn bị ăn đấm không?” Hạ Lam dứ dứ nắm đấm “Dám nói đại thần của tôi như thế?”

“Cậu..”

“Còn nữa.. Cậu biết ai là chủ mưu không? Bất ngờ lắm đó!”

“Chủ mưu..” Tất nhiên tôi biết, chính là cái thằng nhóc ở fan club của Ngọc Nhi, thằng nhóc với nụ cười tỏa sáng như quảng cáo kem đánh răng!

Thêm nữa còn có bàn tay của con khốn Trình Phương nữa!

Ủa.. Mà sao hôm nay còn chưa thấy mặt nó ta? Bình thường không phải nó hay đến sớm để bày trò xách mé tôi lắm sao? Lẽ nào hôm nay lại ốm?

Hừ, ốm đi, tốt nhất nên ốm đủ ba năm, ốm đến khi tôi tốt nghiệp rồi hãy đến lớp!

“Ừ..” Hạ Lam cười nguy hiểm “Đám sáu tên ấy đã khai sạch với nhà trường rồi!”

Sáu..

Không phải bảy sao? Chả lẽ mình lại hoa mắt nhìn nhầm?

“Phải, tên cầm đầu.. Đã biến mất!”

“Biến mất?” Ý gì đây hả? Biến mất? Là mất tích hay đã.. chết? Tại sao? Ai đã làm?

“Đúng đấy, nghe nói là một thằng nhóc đẹp trai, cười sáng láng lắm!” Cô nàng vui vẻ khi thấy tôi tò mò háo hức làm khán giả, càng nhiệt tình cung cấp thông tin “Nó mất tích luôn rồi, gia đình cũng khuynh tán luôn! Cậu nói xem, nữ sinh này là ai mà động vào hậu quả lại ghê gớm thế?”

“Đăng Khoa làm à?” Tôi nhíu mày, anh ta là trùm xã hội đen đấy! Nhưng anh ta làm thế để làm gì? Trả thù cho tôi?

Nói mới nhớ, sao hôm qua bạn Khoa xuất hiện đúng lúc quá vậy?

“Tại sao anh ấy phải làm chứ?” Hạ Lam nhăn mặt “Anh ấy là giáo viên gương mẫu đấy!”

Gương cái đầu cậu!

Lão cáo già hắc đạo ấy có mà là gương méo!

“Phải rồi, Trình Phương đâu? Cô ta không đi à?” Hạ Lam cười khinh thường “Hình như nó cũng có phần hại bạn nữ sinh bí ẩn kia đấy!”

“Không biết nữa..”

.

.

.

Chiều hôm đó chúng tôi cùng nhau đi mua đồ, sắm sửa quần áo, ngắm vài thứ trang trí trong lễ đính hôn, lên menu đồ ăn, sau đó bám càng Tuấn Anh và chị Vân đi chọn váy cưới.

Không ngờ cái việc chỉ nữ giới mới thích này bạn Hạ Vũ cũng có hứng thú, tham gia góp ý vô cùng nhiệt tình.

Đến hôm nay mị mới hay, thì ra Hạ Vũ của chúng ta không phải đại boss bang hắc đạo nào hết, bạn ấy là stylist!!!

tuổi và là stylist nổi tiếng thế giới!

Cẩu huyết!

Một biển cẩu huyết luôn!!

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.. Tôi biết ngay mà, hàng của Ngọc Nhi làm gì có chuyện là người tầm thường!

Mãi đến tối muộn Tuấn Anh mới đưa tôi đến cửa nhà hàng, sau đó anh ấy lái xe, đưa chị Vân và hai anh em sinh đôi nhà kia về nhà. Tôi vừa xuống xe, tạm biệt bọn họ xong xuôi đã bị người khác chặn lại. Trong lòng lóe lên chút hi vọng, sau đó lại tắt ngay, vì người trước mặt không phải là người mà tôi đang mong nhớ.

Tường Vy vứt điếu thuốc lá hút dở xuống dưới đất, đưa gót giày cao gót lên di di cho tắt hẳn. Cô nàng hất nhẹ mái tóc xơ xác của mình, giương mắt nhìn tôi một cách chăm chú.

“Tôi đã chờ cô rất lâu!” Tường Vy nhíu mày, cuối cùng cũng phun ra một câu.

Chờ tôi?

Quên mất tiêu!

Hôm qua có nhờ Tuấn Anh giúp cô ta ra, nhưng mà anh ấy lu bù đủ thứ chuyện như vậy chắc gì đã nhớ ra. Chẳng lẽ hôm nay cô nàng đến đây là để “nhắc nhở” tôi chuyện này?

“Có chuyện gì vậy?”

“Vì chuyện cô đã làm!” Tường Vy ngập ngừng, tôi đã làm? Tôi đã làm cái quái gì đâu?? “Tôi đã ra khỏi đó rồi!”

“Vậy sao?” Tuấn Anh đã hành động xong xuôi rồi ư??

“Nhà hàng này của cô đúng không?” Cô ta nhíu mày, đi quanh một lượt cửa nhìn ngắm “Rất đẹp, rất có khí chất! Bảo sao trước đây Ngọc Nhi luôn tìm cách vùi dập cô, rõ ràng là do cô ta sợ hãi bị cô qua mặt!”

“...” Sao cô ta biết chuyện này? Nhà hàng này chủ nhân là ai đâu phải thông tin chính xác ai cũng biết? Rốt cuộc cô ta lấy thông tin ở đâu? “Còn chuyện gì không? Tôi cần phải vào!”

“Xin hãy nhận tôi vào làm!” Không để tôi xoay người, Tường Vy đã hạ giọng. Trong giọng nói cao ngạo chứa vài tia uất ức khó nói.

Kiểu như cô nàng phải vứt bỏ cả tự trọng của mình đi để cầu xin tôi vậy “Tôi.. Tôi thật sự không còn biết đi đâu nữa..”

“Chuyện này..” Mẹ! Máu thánh mẫu sao lại nổi cuồn cuộn vào đúng lúc này chứ???

“Xin cô..”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio