Thứ hai là ngày quốc tế lao động ở Mĩ, thị trường chứng khoán nghỉ ngơi, Chương Linh cũng nghỉ ngơi.
Cấp trên chưa cho câu trả lời chắc chắn về bản báo cáo nhưng vẫn tạm được coi là thông qua, lấp đầy tủ lạnh xong, Chương Linh muốn chủ động hẹn Cố Dĩnh cùng đi siêu thị thì Kiều Viễn đã gọi tới trước.
Nửa giờ sau, anh ta lái xe tới.
Chương Linh hơi thất thần, đột nhiên nhớ lại chiếc xe đạp phượng hoàng cũ kĩ ọp ẹp ngày trước. Kiều Viễn đã không còn dáng vẻ của một nam sinh cười trong sáng như ánh mặt trời ngày xưa nữa, bây giờ anh ta như một thân sĩ [] xuống xe mở cửa cho cô, nhỏ giọng dặn dò cô thắt dây an toàn, rồi hỏi có thích ca khúc radio đang phát không. Quần áo của anh ta vừa nhìn đã biết là xa xỉ, kiểu tóc cũng được chuyên gia xử lý. Sau khi vào nhà hàng, anh ta chu đáo bảo vệ cô, để cô đi ở phía bên phải, trước khi ngồi xuống còn nhận lấy áo khoác của cô, treo lên giá áo góc tường.
[] Thân sĩ: Người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ.
Chương Linh cảm thấy hơi hối hận, năm năm là một khoảng thời gian không ngắn không dài nhưng cũng đủ để cô cảm thấy không được tự nhiên.
Kiều Viễn hỏi: “Chương Linh, em muốn uống gì?”
“Cái gì cũng được!” Lời vừa ra khỏi miệng, Chương Linh liền sững sờ.
Phòng cà phê vào buổi chiều hơi trầm, âm nhạc cũng rất thấp, Chương Linh hơi bối rối, hai chân ở dưới bàn lúc thì khép lại, lúc thì tách ra.
Kiều Viễn gọi hai tách cà phê, lúc cà phê được mang lên, anh ta hỏi Chương Linh có cần thêm đường hay không rồi quấy đều, đặt trước mặt cô: “Công việc có tốt không?”
Chương Linh gật đầu: “Tạm được. Anh thì sao?” Đây chỉ là chào hỏi.
“Bây giờ anh đang ở Thượng Hải, mở một công ty kế toán cùng hai người bạn, công ty đã đi vào quỹ đạo, cũng không tệ lắm.”
Chương Linh hơi mơ hồ, không phải anh ở Tô Thành ư?
Kiều Viễn nhướn mày: “Xem ra em chẳng quan tâm gì đến anh cả… Anh đi Thượng Hải cũng ba năm rồi.”
Ba năm trước cô vừa đổi công việc hiện giờ, bắt đầu ngày đêm điên đảo, tự nhiên cũng mất liên lạc với rất nhiều người. Cô chỉ nghe nói năm ấy anh kết hôn với Tô Kỳ Kỳ, Cố Dĩnh đặc biệt trở về Tô Thành một chuyến thôi.
“Như vậy, em cũng không biết là anh đã ly hôn phải không?” Kiều Viễn lại nhướn mày.
Ngừng cả thở, Chương Linh không thể không há to mồm.
“Là cô ấy đề nghị. Chương Linh, bây giờ trong mắt em, anh là một tên khốn khiếp hay là một quân tử? Chỉ có điều, anh sẽ không quan tâm đâu. Bao giờ em kết hôn?”
Cô nhìn tách cà phê trước mặt, bên trên dùng bọt tạo thành một hình trái tim. Cô bưng lên, tay run run khiến hai giọt cà phê tràn ra ngoài, trái tim thiếu mất một góc.