Thác Bạt Hoàn Thành đi tới ngoài các, phát hiện Lý Mục đang ngồi đối diện bàn dài nhàm chán nhìn quân cờ trên bàn.
“Sớm thế, không ở trong ôn nhu hương chạy tới chỗ của ta làm gì?” Dứt lời, Thác Bạt Hoàn Thành ngồi vào trước bàn dài, cầm một quân cờ đen chăm chú quan sát bàn cờ.
“Hiện tại mặt trời đã nhô cao còn sớm gì, theo ta thấy phù dung trong trướng ngài hẳn còn ngủ chưa tỉnh ngủ phải không?” Bạn tốt mở miệng trêu chọc.
“Trước trận không phải cứ la hét muốn trở về ư, tại sao bây giờ lại chạy tới tìm ta?” Thác Bạt Hoàn Thành cười khẽ.
Khi đó mới vừa thắng trận, Lý Mục cứ cách một, hai ngày lại la hét muốn về doanh. Lúc ấy hắn bị thương, quân đội cần có người đến chỉnh đốn, Lý Mục lãi nhãi bên tai rốt cuộc chọc giận hắn, vỗ mạnh lên bàn hét: “Tiểu tử ngươi dám nói thêm câu nữa lão tử lập tức đưa ngươi đi!”
Kết quả bảy ngày sau đó Lý Mục như biến thành người câm. Nhìn Lý Mục khuôn mặt xám ngắt, Thác Bạt Hoàn Thành bình tĩnh mở miệng: “Ngươi thua.”
“Đấu lại một ván!” Lý Mục cười xấu xa nói: “Thế nào?”
“Cái gì thế nào?” Thác Bạt Hoàn Thành vẫn còn chuyên tâm nhìn bàn cờ.
“Ngài tính giả bộ hồ đồ với ta sao? Ta hỏi Thịnh Lật tối hôm qua thế nào.” Lý Mục đem cờ trắng ném trở lại trong hộp.
“Ngươi nói đi?”
“Hắc…!” Lý Mục ngửa đầu cười ha hả.
Mấy ngày xuất chiến Lý mục phát hiện Thác Bạt Hoàn Thành bộ dạng lúc nào cũng không yên lòng, bèn đi hỏi Thác Bạt Hoàn Thành xảy ra chuyện gì. Dù sao Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên nên không có chuyện gì cần giấu giếm, tuy không cùng chung huyết thống nhưng cũng đã xưng huynh gọi đệ vô cùng thân mật, Thác Bạt Hoàn Thành quyết định đem mọi chuyện nói cùng Lý Mục, chủ công tặng cho hắn lễ vật còn là một xử nam hơn nữa đặc biệt rất hay xấu hổ!
Ngày thường Thác Bạt Hoàn Thành không thích nói chuyện, lần này lại nhắc đến Thịnh Lật, chỉ cần dùng đầu ngón chân thử nghĩ cũng biết bọn họ chắc chắn trôi qua một đêm “mồ hôi đầm đìa”.
Nghe thế, Lý mục lúc ấy liền vỗ bộ ngực cam đoan cùng Thác Bạt Hoàn Thành: “Chuyện này cứ giao cho ta.”
Hôm sau, hắn liền viết vài dòng gửi cho Hách Khương, Hách Khương là khôn ngoan lập tức phục mệnh đến điều giáo Thịnh Lật.
Hai người hạ cờ nhanh chóng lạnh thành thạo, bất quá đi vài nước, hai người trong lòng bắt đầu thầm nghĩ, tính toán chu đáo bước đi để giành phần thắng.
Thác Bạt Hoàn Thành cầm lấy quân cờ đen, suy nghĩ một chút, hỏi: “Bất quá ta cũng rất tò mò rốt cuộc ngươi đã dùng biện pháp gì có thể làm biến một người hay ngượng ngùng người trở nên quyến rũ xinh đẹp thế kia?”
“Ha hả, lần này ngài cần phải cám ơn tiểu nam sủng Hách Khương kia đấy!” Lý Mục ngửa đầu cười to.
“Bốp!”Đột nhiên Thác Bạt Hoàn Thành vỗ bàn bàn đứng lên, “Cái gì? Ngươi bảo một người nam nhân đi điều giáo y!”
Lý Mục đầu tiên sửng sốt, ngay sau đó vỗ về Thác Bạt Hoàn Thành để hắn ngồi lại trên ghế.
“Ngươi yên tâm, Hách Khương là một tay ta điều giáo, hắn sẽ không dám làm quá mức!”
Lý Mục cười sãng lãng nói tiếp: “Bất quá phản ứng của ngươi thật làm ta bất ngờ cũng rất hài lòng.”
“Ngươi tới nơi này không phải để xem phản ứng của ta chứ!” Thác Bạt Hoàn Thành tiếp tục hạ cờ.
“Cuộc chiến giữa tộc du mục Nam bộ cùng Yến quốc không thể tránh khỏi, chủ công đã gửi mật hàm tới nói khi hai bên tham chiến, đội phòng thủ Yến quốc tất sẽ lỏng lẻo, nhiệm vụ của chúng ta chính là nhân cơ hội đoạt lấy thành Yến quốc!”
Thác Bạt Hoàn Thành chăm chú nhìn bàn cờ: “Muốn lấy Yến quốc không khó, ta chỉ lo mấy quốc gia bên cạnh cũng muốn chen một chân vào.”
“Đúng vậy, mấy quốc gia kia cũng rất thèm thuồng món thịt béo bở này, ta thấy Yến Lương Phu nhìn trúng điểm này mới dám mạo hiểm đánh một trận tử chiến cùng đám người du mục Nam bộ.Mấy năm qua bộ tộc Nam bộ đó không ngừng chèn ép Yến quốc đòi hỏi lương thực quá nhiều, Yến quốc không thể đáp ứng nổi cho nên mới muốn liều chết đánh một trận!”
“Thác Bạt, ngươi nói xem bộ tộc Nam bộ căn bản không phải đối thủ Yến quốc, Tam nam bộ cũng không phải đối thủ Yến quốc, Yến quốc cần gì phải nhẫn nhịn nhiều năm thế nhỉ?” Lý Mục không giải thích được hỏi.
“Bởi vì Từ quốc cùng Ngụy quốc! Trước đó hai nước Ngụy Từ quan hệ hết sức tốt đẹp nhưng vào năm năm trước hai người vì tranh một nam sủng dẫn đến đối địch! Trước kia Yến Lương Phu ngại hai nước Ngụy Từ liên thủ, nếu hắn còn phát chiến cùng du mục Nam Bộ, bọn họ liên thủ tấn công hắn sẽ ứng phó không kịp nhưng bây giờ không giống với lúc trước, chỉ bằng lực lượng Ngụy hoặc Từ căn bản không phải đối thủ của Yến Lương Phu. Nhưng lấy thế lực của chúng ta khởi xướng chiến tranh cùng Yến quốc, phần thắng dĩ nhiên nghiêng về phía chúng ta. Chỉ sợ có người muốn chúng ta đánh chiếm lẫn nhau, thừa dịp binh lực phía ta lơ là mà chen vào.”
Thác Bạt Hoành Thành tiếp tục hạ cờ
“Nhưng nếu muốn nhân cơ hội cướp lấy thành trì Yến quốc, biện pháp cũng không phải không có......” Thác Bạt Hoàn Thành khóe miệng khẽ cong lên.
Bốp!
Một tiếng đổ vỡ truyền đến, Thác Bạt Hoàn Thành cùng Lý Mục đồng thời quay đầu nhìn dáng người nhỏ nhắn sau tấm bình phong, Thịnh Lật luống cuống tay chân vội vàng ngồi xuống dọn dẹp mảnh nhỏ trên mặt đất.
“Không cần dọn, đem trà mới lên đây.” Thác Bạt nói.
“Dạ” Thịnh Lật cúi người hành lễ, sắc mặt tái nhợt nhanh chóng trở lại nội các. Trở lại bên trong, Thịnh Lật thở phào nhẹ nhỏm, may mắn Thác Bạt Hoàn Thành không quá nghĩ, phải biết rằng trên chiến trường kiêng kỵ nhất nghe lén báo cáo quyết định. Nếu hắn thật sự một mực cho rằng y ăn cắp bí mật quân sự, y chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn.
Quả nhiên gần vua như gần cọp, muốn giành được tim của hắn đúng là khó như lên trời!
“Ngươi cười cái gì?” Thác Bạt Hoàn Thành ngẩng đầu nhìn Lý Mục đang cố nén cười.
Lý Mục thản nhiên nói: “Ta nhớ lần trước tên nam sủng kia bất quá đụng phải binh thư của ngươi, ngày hôm sau liền bị ngươi thưởng cho hạ nhân......” Thịnh Lật này thật không đơn giản.
Thác Bạt Hoàn Thành không rãnh mà để ý, Lý Mục vốn còn muốn tiếp tục trêu bạn tốt nhưng thấy Thịnh Lật bưng nước trà đi vào, đành ngậm miệng không nói thêm.
“Chúng ta nói tiếp đi.”
“Được rồi”
“Quốc chủ hi vọng chúng ta sử dụng binh lực ít nhất đoạt lấy Yến quốc, binh lực giữ lại sẽ dùng để trấn áp những quốc gia lân cận. Haizzz, khó khăn a......” Lý Mục lắc đầu.
Thác Bạt Hoàn Thành vẫn một lòng nhìn bàn cờ, trong tay đùa bỡn con cờ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thịnh Lật muốn nói lại thôi: “Nói!”
Thịnh Lật mở miệng: “Mượn gió Đông, ngư ông đắc lợi!”
“Gió Đông? Ngư ông?” Lý Mục không hiểu hỏi.
Thác Bạt Hoàn Thành tiếp tục hạ cờ cười khẽ.”Cầm bút.”
Nghe được thanh âm, Thịnh Lật lập tức dâng lên giấy bút, Thác Bạt Hoàn Thành nhận lấy viết vài nét bút, sau đó nhận lấy ấn soái Thịnh Lật đưa tới ấn lên. Hai người động tác phối hợp nhịp nhàng không một kẽ hở, Lý Mục ngồi một bên thấy vậy trợn mắt há hốc mồm.
Lý Mục nhận lấy thủ dụ, nhìn xuống, quát ầm lên: “Cái gì? Ngươi muốn phái binh thuyết phục Yến quốc đánh nam bộ?”
Thác Bạt Hoàn Thành tiếp tục nghiên cứu bàn cờ, chậm rãi nói: “Uổng cho đệ theo ta nhiều năm lại không bằng một tiểu nam sủng!”
“Thế nào?” Lý Mục bất bình cao giọng.
“Phái binh đến Yến quốc giúp Yến Lương Phu giữ lại thực lực đối phó hai nước Từ, Ngụy. Sau đó, trực tiếp đem ba quốc gia nhất cử tiêu diệt, còn chúng ta chỉ việc như ngư ông ngồi thu lợi!”Thịnh Lật đứng bên cạnh thay Thác Bạt giải thích.
“Ta còn có việc cần giải quyết, đệ trước an bài nhân thủ đi.” Thác Bạt Hoàn Thành nhanh chóng hạ lệnh trục khách.
“Nhưng...... Ta biết rồi.” Lý Mục biết chưa người nào có thể thay đổi chú ý Thác Bạt Hoàn Thành, đứng dậy chuẩn bị trở về.
“Chờ một chút.” Thác Bạt Hoàn Thành kịp thời gọi lại Lý Mục, giọng nói bình thản: “Đệ lại thua rồi.”
Lý Mục nhìn lại nước cờ thua, trong nháy mắt cả người hóa đá! Xảy ra chuyện gì a? Sau khi Lý Mục rời đi, Thác Bạt Hoàn Thành hỏi: “Ngươi hiểu binh pháp?”
“Không hiểu.” Thịnh Lật thành thật trả lời.
“Vậy ngươi làm sao đưa ra được chủ ý này?” Thác Bạt cất giọng hỏi.
“Tướng quân tha mạng, lúc nhỏ tiểu nhân từng được đọc qua binh thư.” Thịnh Lật thành thật nhận lỗi.
“Đứng lên đi!” Thác Bạt lần nữa lấy ánh mắt mới đánh giá Thịnh Lật.
“Vâng”