Bởi vì hai người quyết định ẩn cư, không có hạ nhân bên người, rất nhiều việc phải tự thân vận động.
Sáng sớm hôm nay, hai người mang theo dao bầu cùng đi lên núi đốn củi. Dọc theo đường đi, khát nước có thể ăn quả đào, không biết có phải hoang sơn có nhiều tẩm bổ hơn không mà mấy quả đào nơi này vừa mọng nước lại ngọt lịm, Thịnh Lật ăn suốt sáu tháng vẫn chưa ngấy.
“Woa, nhìn xem, nhìn xem, quả đào nơi đó thật to a……” Thịnh Lật nắm lấy góc áo Thác Bạt Hoàn Thành, chỉ cho hắn nhìn. Đúng a, nơi đó treo lủng lẳng một quả to tròn, trông thôi đã rất ngon.
Thác Bạt Hoàn Thành bĩu môi.”Muốn ăn?”
Thịnh Lật lập tức dùng sức gật đầu.”Ừm, rất muốn ăn ~”
“Muốn ăn lắm ư?” Thác Bạt Hoàn Thành hỏi thêm lần nữa.
Thịnh Lật liều mạng dùng sức gật đầu.”Ừ ừ!”
“Được rồi!” Thác Bạt Hoàn Thành nhìn ánh mắt tha thiết chờ mong của Thịnh Lật, không để y chờ lâu liền gật đầu.”Để ta đi hái!”
Dứt lời, Thác Bạt Hoàn Thành khiêng sọt đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Ai bảo ngươi tối hôm qua bắt ta nấu cơm!”
“Hừ, quỷ hẹp hòi!” Thịnh Lật nghe vậy giận giỗi đi theo về phía trước. Hai người rất nhanh đạt tới mục đích, Thịnh Lật cầm lấy đao bầu bắt tay đốn cây.
“Để ta giúp một tay!” Thác Bạt Hoàn Thành có ý tốt muốn tới bồi tội.
“Ngừng, không cần huynh giúp!” Thịnh Lật giơ lên đao nói: “Ta đi bên kia, huynh, không cho phép đi theo ta!”
Thác Bạt Hoàn Thành đành ăn ngậm bồ hòn, không thể làm gì khác hơn biết điều chờ Thịnh Lật đốn củi trở lại. Một lúc lâu sau, Thịnh Lật đeo một bó củi, thở hồng hộc đi trở lại, thế nhưng thấy Thác Bạt Hoàn Thành lại đang ngủ!
Thịnh Lật giận đến không chỗ phát tiết, bản thân y cực khổ đi đốn củi, hắn lại thảnh thơi nằm ở đây ngủ, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh Thịnh Lật tung một cú vô ảnh cước vào mông Thác Bạch Hoàn Thành.
Thác Bạt Hoàn Thành bị đá đau mở ra đôi mắt vẫn còn lim dim, ngáp một cái nói: “Chặt xong rồi? Chúng ta đi thôi!”
“Đứng lại! Ta cực khổn đốn củi còn huynh lại thảnh thơi ở đây ngủ!” Thịnh Lật chất vấn.
“Nào có?” Thác Bạt Hoàn Thành lập tức chối đẩy.
“Ta tận mắt nhìn thấy mà huynh còn nói xạo ư!”
Thác Bạt Hoàn Thành ôm ngực nói: “Vậy ngươi có bản lãnh quay đầu lại xem một chút đi!”
Thịnh Lật nghe lời quay đầu nhìn lại. Trời ạ! Nhìn đống củi còn cao hơn mình, Thịnh Lật hỏi “GỖ tự động rơi xuống chăng?”
“Cái gì, tất cả đều do ta dùng khí công đánh rớt xuống đấy.” Thác Bạt Hoàn Thành kiêu ngạo nói. Không nghĩ tới khí công hắn khổ luyện mười mấy năm có ngài lại dùng để chém gỗ. Buồn bực a ~~~~
“Vậy huynh tại sao không nói sớm, để ta cực khổ chặt lâu như vậy!”
“Ta có nói giúp ngươi nha nhưng ngươi lại tuyên cáo không cho ta qua, nên ta rỗi rãnh không biết làm gì nên mới nằm ở đây ngủ.”Qủa thật Thịnh Lật bị Thác Bạt Hoàn Thành chọc giận đến điên rồi.
Mặt trời chiều lặn về phía Tây, Thác Bạt Hoàn Thành dùng dây cột lại mớ củi lần nửa đi xuyên qua rừng đào.
“Đâu rồi?” Thịnh Lật nhìn chung quanh, quả đào to mọng vừa rồi nhìn thấy giờ chạy đi đâu rồi. Lúc này, một quả đào to chậm rãi chạy đến dưới mí mắt Thịnh Lật, Thác Bạt Hoàn Thành đem quả đào đưa cho Thịnh Lật, “Tặng nè!”
Thịnh Lật ôm quả đào cười ha ha “Huynh hái nó hồi nào nha?”
“Mới vừa hái đấy thôi.” Thác Bạt Hoàn Thành thành thật trả lời.
“Gạt người, rõ ràng luôn ở cạnh huynh, tại sao lại không nhìn thấy?” Thịnh Lật quyết không tin.
“Đừng quên, ta có khí công!” Trong lúc nói chuyện hỉ hả, Thịnh Lật cuối xuống cắn một ngụm lên quả đào, biểu tình vô cùng hạnh phúc.
“Ơ!” Thịnh Lật kêu lên.
“Chuyện gì?” Thác Bạt Hoàn Thành vừa quay đầu lại bị Thịnh Lật hôn một cái.
Thác Bạt Hoàn Thành nhìn Thịnh Lật chạy đi vun vút bất giác cười to.